NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 815 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 815GIỮ ĐỨA BÉ NÀY LẠI!
Lời của Liên Trinh như một liều thuốc an thần cực mạnh.


Nghiên Thời Thất cảm thấy như có tia nắng vén mở màn sương mù, xua tan u ám.


Cô hơi mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, “Nghĩa là cháu có thể giữ lại đứa bé ạ?”


“Ừ, lúc này còn chưa được bốn tuần thì chưa nghe được tim thai. Chờ khoảng tám tuần thì kết hợp kiểm tra siêu âm, chỉ cần nghe được tim thai thì đứa bé chắc chắn không sao hết!”


Sau đó, Liên Trinh hỏi thăm tình trạng của cô, Nghiên Thời Thất giải thích đơn giản cho anh rồi nhanh chóng cúp điện thoai.


Lúc này, ánh mắt cô sáng ngời rạng rỡ.


Cô nhẹ nhàng xoa bụng mình, im lặng nhắn nhủ với con.


Bé cưng, cố lên…


Sau khi nghe cậu mình giải thích, Nghiên Thời Thất bình tĩnh vô cùng, cũng đã đưa ra quyết định.


Cô muốn đứa bé này!


Một tháng nữa có thể nghe tim thai rồi.


Cô chấp nhận đánh cược một lần.


Trong phòng bệnh vừa yên ắng trở lại, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân của Tần Bách Duật. Anh đẩy nhẹ cửa vào.


Ánh mắt đen láy của anh không có lấy một tia sáng, tối tăm như đáy vực chìm sâu dưới biển.


Nghiên Thời Thất nghe tiếng liền nhìn sang. Bắt gặp ánh mắt lặng lẽ của anh, cô bèn đưa hai tay về phía anh, nhõng nhẽo làm nũng: “Ôm em…”


Tần Bách Duật bước nhanh đến bên giường, cúi người kề mặt lên má cô, “Cậu nói sao?”


Nghiên Thời Thất sụt sịt rồi nhắc lại từng lời Liên Trinh vừa nói với cô.


Cô ôm chặt cổ anh, hôn nhẹ lên má anh, hơi thở hỗn loạn: “Mình… giữ đứa bé này lại được không anh?”


Tần Bách Duật không hề do dự, “Được, nghe em hết.”


Không thể không thừa nhận, giọng nói khàn khàn căng thẳng của anh đã thoáng dịu đi. Vietwriter.vn


Lát sau, Tần Bách Duật kéo khuỷu tay của cô xuống, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, nói “Nếu giữ lại con thì em không được dùng thuốc điều trị vết thương đâu, không sợ đau sao?”


Nghiên Thời Thất cười khẽ, “Không sợ, chân trật khớp thì có thể chườm đá. Với cả, bình thường em cũng không thích uống thuốc, chỉ là vết thương nhỏ thôi, em không sao đâu.”


Cô nói có vẻ rất nhẹ nhàng, lại không thấy sự đau lòng và thương cảm trong mắt anh.


Anh ôm nhẹ lấy vai cô, không dám dùng sức, kiềm chế hết sức để không ghì cô vào lòng, đến mức mu bàn tay nổi lên gân xanh.


Đời này may mắn biết bao mới có cô ở bên cạnh. Cho dù tương lai khó khăn thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ cô an yên cả một đời.


***


Khi Nghiên Thời Thất được đẩy khỏi phòng bệnh đặc biệt một lần nữa thì hành lang gần như chật kín người.


Cô rất tỉnh táo, nhưng khoảng cách hơi xa, không thấy rõ lắm.


Tuy thế cô vẫn cảm nhận được sự lo lắng hoảng sợ trên gương mặt của của mỗi người đang có mặt.


Nghiên Thời Thất nằm trên giường vẫy vẫy tay, cố gắng ra vẻ mạnh mẽ nở nụ cười, “Mọi người đến hết rồi à? Em khỏe lắm, đừng lo cho em!”


Hầu hết những người mà cô quan tâm đều đang ở đây.


Mặc Lương Vũ và Kiều Mục lâu rồi mới gặp, Hàn Vân Đình vừa sấp ngửa chạy đến, còn cả Phi Phi và Táp Táp trốn làm tới thăm. Ngay cả Kiều Kình cũng lo lắng bồn chồn đứng cạnh Doãn An Táp.


“Thập Thất, cậu thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”


Viền mắt Ưng Phi Phi đỏ ửng, nếu không phải sợ bị cười nhạo thì cô nàng đã khóc to một trận rồi.


Truyền thông đưa tin nói hiện trường sự cố rất khủng khiếp, cô vội vàng lái xe đến đây, suýt nữa đâm phải người ta.


Mặc dù bây giờ thấy Nghiên Thời Thất mỉm cười vẫy tay với mọi người, nhưng nhìn cục u trên trán cô và đôi mắt vô thức nheo lại kia, mọi người đều cảm nhận được, tình trạng của cô cũng không tốt như cô đang cố thể hiện.


Trưởng khoa Phó đã bị chen sang một góc lâu thật là lâu.


Vừa rồi rảnh rỗi ông mới biết vài chuyện, thì ra bệnh nhân này còn là một minh tinh.


Thảo nào lại đẹp như vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi