NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 860 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 860TÔI HỌ THẦN!
“Chân hết đau rồi sao?” Tần Bách Duật ngồi trên chiếc đơn thấp đối diện, bắt gặp hành động lén lút của cô, bèn nhíu mày hỏi ngược lại.


Đôi chân đang đong đưa của Nghiên Thời Thất lập tức dừng lại. Cô ngước mặt lên, nhìn khuôn mặt lờ mờ của Tần Bách Duật, “Thương Lục có nói phải bao lâu mới chữa khỏi mắt cho em không?”


“Ngắn thì một tháng, dài thì ba tháng.”


“Ồ.”


Đúng là lâu thật đấy.


“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì một tháng là đủ rồi.” Tần Bách Duật rất có lòng tin với y thuật của Thương Lục.


Nghe vậy, Nghiên Thời Thất lập tức che bụng mình lại, vẻ mặt tinh ranh nói: “Anh ta là bác sĩ Đông y, vậy anh ta có biết ‘nhìn, nghe, hỏi, sờ’(*) không? Hay là bắt mạch cho em đi?”


(*) Nhìn, nghe, hỏi, sờ: bốn phương pháp kháp bệnh trong y học cổ truyền, còn được gọi là “tứ chẩn”.


Tần Bách Duật cười khẽ. Nghĩ đến bệnh của Thương Lục, một tia hứng thú lướt qua đáy mắt. Anh đồng ý, “Được.”


“Em thấy, nếu anh ta là một thầy lang Đông y, thì mới có thể xem được mạch Hỉ của em. Trên phim truyền hình đều như vậy cả mà.”


Cô cười tủm tỉm nói, ngoại trừ trong mắt không tụ ánh sáng, thì trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nã vẫn là nụ cười ấm áp như trước đây.


Tần Bách Duật nhìn cô chăm chú. Kể từ khi xảy ra chuyện, cô chưa từng để lộ nét mặt bi quan khổ sở nào.


Cô vẫn lạc quan, vẫn hay cười, dù cho đôi mắt nhìn không rõ, cũng chưa từng mắng chửi oán trách vận mệnh không công bằng.


Một người con gái tốt như vậy, dù thế nào cũng sẽ bình yên khôi phục.


***


(Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Người dấu yêu. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!)


Nửa tiếng sau, Liên Trinh tới gõ cửa, “Anh Thương ra khỏi phòng thí nghiệm rồi.”


“Tôi ra ngay!” Tần Bách Duật đứng dậy, trước khi ngẩng đầu bước ra ngoài còn dặn dò Nghiên Thời Thất đừng đi lung tung, yên tâm chờ anh trở lại.


Đợi anh đi rồi, ý cười trên mặt Nghiên Thời Thất dần dần phai đi.


Cô có chút rầu rĩ, không phải vì bệnh của mình, mà là vì… công ty của anh Tư.


Anh cứ ở lại Viện Nghiên cứu như vậy mà chữa mắt cho cô, không biết Tần thị không có anh quản lý có xảy ra chuyện hay không nữa.


Trước cửa phòng thí nghiệm, Thương Lục tháo khẩu trang, day trán không ngừng.


Bốc thuốc suốt ngày, đầu óc anh ta choáng váng.


Đã lâu lắm rồi anh ta không tập trung bốc thuốc như vậy.


Phía trước hành lang, tiếng bước chân vững vàng của Tần Bách Duật vang lên, “Sao rồi?”


“Bốc xong thuốc cho đợt điều trị đầu tiên rồi, đợi lát nữa sẽ tra thuốc cho cô ấy. Bắt đầu từ lúc tra thuốc, cô ấy phải ở trong phòng vô trùng.” Dứt lời, anh ta rút một cái túi bố cũ kĩ ra từ trong đồng phục thí nghiệm.


Tần Bách Duật nhìn thử, đó là bộ kim châm cứu gia truyền của anh ta.


“Cần phải giảm sức ép cho đôi mắt của cô ấy. Lúc tra thuốc, tôi phải châm kim cho cô ấy. Cô ấy có sợ đau không?”


Tần Bách Duật dời mắt nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của anh ta, nói rõ từng tiếng, “Anh nhẹ một chút.”


Thương Lục: “…”


Loại sinh vật phụ nữ là phiền phức như thế đấy!


Liên Trinh đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào kim châm cứu trong tay Thương Lục, “Anh Thương cũng biết về huyệt vị nữa sao?”


Thương Lục theo ánh mắt của Liên Trinh nhìn xuống túi bố trong tay mình, trả lời không ăn nhập vào đâu: “Tôi họ Thần.”


Liên Trinh sửng sốt, nhưng nét mặt lập tức có vẻ kì quặc, “Anh Thần biết về huyệt vị?”


Cậu Út cho rằng đối phương sửa lại cách gọi của mình.


Thương Lục dùng một tay gấp túi bố lại, trên khuôn mặt đẹp trai quá mức kia thoáng hiện ra vẻ ngạo mạn, “Tổ tiên tôi họ Thần Nông.”


Thần Nông?


Liên Trinh ngỡ ngàng giật mình.


Là hậu duệ của Thần Nông nếm trăm cây thuốc(*) trong lịch sử sao?


(*) Trong thần thoại Trung Quốc, Thần Nông là ông tổ nghề gốm sứ, nghề y dược và nghề nông nghiệp, dạy dân trồng ngũ cốc và chế tạo cày bừa. Bởi vậy, trong dân gian mới truyền câu “Thần Nông nếm trăm cây thuốc, dạy dân trồng ngũ cốc.”


Tần Bách Duật đứng bên cạnh nhìn anh ta với ánh mắt u tối, nhưng cũng không bóc mẽ lời nói nhăng nói cuội của anh ta.


Trước đây, lúc anh mới quen biết Thương Lục, anh ta cũng giống như hôm nay, kiêu căng nói mình họ mang Thần, là hậu duệ của Thần Nông.


Khi ấy, anh tỉnh bơ phán một câu: “Hậu duệ Thần Nông sống ở gần núi Thần Nông trong nước. Cậu là một gã Hoa kiều sinh ra tại Parma thì làm gì được coi là hậu duệ của Thần Nông?” Vietwriter.vn


Sau đó, anh và Thương Lục đánh nhau một trận, coi như là không đánh không quen nhau. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi