NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 897 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 897CHỜ TÔI VỀ RỒI TÍNH!
Tiếng gầm của Ôn Tranh trong phòng khiến nụ cười của Nghiên Thời Thất càng sâu hơn.


Cô lại giơ tay lên gõ cửa, giây tiếp theo cửa phòng lập tức bị giật mạnh ra, để lộ khuôn mặt đùng đùng tức giận của Ôn Tranh.


Ồ, trên cổ chị ấy có thật nhiều dấu.


Ôn Tranh chắc hẳn không ngờ người ngoài cửa không phải là Lôi Duệ Tu, trợn tròn mắt khi nhìn thấy Nghiên Thời Thất rồi lập tức thu cờ ngừng trống.


“Em…” Ôn Tranh ngây người bước nhanh tới, mấp máy môi cả nửa ngày không nói thành lời.


Cô đã đợi lâu thật lâu, hai mươi ba ngày dài đằng đẵng, cuối cùng Tiểu Thất cũng về rồi sao?!


Nghiên Thời Thất nhìn Ôn Tranh không giấu được vẻ kích động thì bước tới ôm lấy chị gái mình, “Gặp lại em có ngạc nhiên không? Xin lỗi, em đi lâu quá.”


Ôn Tranh bị ôm, không ngừng hít thở sâu cố gắng bình tĩnh lại, ngăn nước mắt chảy ra.


Cuối cùng cũng trở về!


Cô vòng tay ôm lại Nghiên Thời Thất, giọng Ôn Tranh khàn đi, “Mắt em thế nào rồi?”


Mấy ngày này cô ở lại Vịnh Lâm Hồ cũng chỉ để chờ tin của Tiểu Thất thôi.


Tuy thỉnh thoảng Nghiên Thời Thất cũng nhắn vài tin thông báo, nhưng Ôn Tranh hiểu em gái mình. Con bé chỉ luôn nói chuyện tốt, tránh chuyện xấu.


Cho nên Ôn Tranh cũng không dám đi đâu, vẫn ở đây chờ. Nếu cần thiết, cô tình nguyện… hiến giác mạc của mình cho con bé.


Không ngờ, Tiểu Thất về rồi.


Nghiên Thời Thất buông Ôn Tranh ra, nhéo nhéo má chị, “Em khỏi rồi, khỏi hẳn luôn. Xin lỗi đã làm chị lo!”


Ôn Tranh cắn chặt răng, đưa tay lên quệt ngang mắt mình một cái, “Cũng… không phải lo lắng lắm, về là tốt rồi, về là tốt rồi!”


Hai chị em đứng ở cửa nói chuyện, bầu không khí khăng khít hòa thuận khiến người khác cảm động.


Lúc này, Lôi Duệ Tu khoanh tay trước ngực dựa vào tường, phá vỡ bầu không khí xúc động kia, “Giúp anh khuyên cô ấy một câu. Mấy ngày rồi cô ấy không chịu ra ngoài, ngay cả cơm cũng không chịu ăn cho tử tế. Đúng lúc em về, bảo cô ấy xuống nhà ăn cơm đi.”


Nghe tiếng Lôi Duệ Tu, gương mặt Ôn Tranh lập tức sa sầm.


Cô lườm anh một cái, sau đó kéo tay Nghiên Thời Thất vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.


Lôi Duệ Tu: “…”


Cửa sổ phòng ngủ chính mở rộng, trong phòng hơi lạnh.


Trên bệ cửa sổ còn có một chiếc gạt tàn, làn khói mỏng vẫn còn đang lượn lờ từ điếu thuốc hút dở.


Ôn Tranh bỗng nghĩ tới cái gì, vẻ mặt sợ hãi, vội vàng bước tới dập tắt thuốc lá, mở toang hết cửa sổ trong phòng ra.


Nghiên Thời Thất giật mình.


“Đi, mình sang phòng bên cạnh.” Ôn Tranh không giải thích, định kéo tay Nghiên Thời Thất lôi ra ngoài.


Nghiên Thời Thất lùi lại giữ tay chị, “Xuống nhà đi. Em cũng chưa ăn cơm, mình cùng ăn với nhau!”


Cô không rõ thật sự giữa Lôi Duệ Tu và Ôn Tranh có chuyện gì.


Tuy… dấu hôn trên cổ Ôn Tranh rất rõ, nhưng trong thời gian không gặp nhau, Nghiên Thời Thất cảm nhận được tâm trạng Ôn Tranh vô cùng nặng nề.


Ôn Tranh có thể không để ý đến Lôi Duệ Tu, nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn nghe lời Nghiên Thời Thất.


Ba phút sau, Ôn Tranh thay một chiếc áo cao cổ, sau đó dắt tay em gái xuống phòng ăn dưới tầng.


Trên bàn bày sẵn bữa sáng nóng hổi, Lôi Duệ Tu đang ngồi trước bàn gọi điện thoại.


Nhìn thấy hai người đi xuống, anh thấp giọng nói với người ở đầu dây bên kia, “Trước mắt cứ tạm như vậy, chờ tôi về rồi tính tiếp.”


Về?


Nghiên Thời Thất biết thân phận của Lôi Duệ Tu, là người nhà họ Lôi ở Nam Hải.


Tuy cô không biết chuyện cụ thể thế nào, nhưng nghe ý tứ thế này, lẽ nào anh định quay về Nam Hải sao?


Cô không khỏi quay sang nhìn vẻ lạnh lùng của Ôn Tranh, vừa ngẫm nghĩ vừa kéo chị gái ngồi xuống bàn ăn.


Ôn Tranh không thèm nhìn Lôi Duệ Tu lấy một lần. Cô đẩy bữa sáng tới trước mặt Nghiên Thời Thất, lại rót một cốc nước trái cây cho cô, sau đó mới hỏi: “Thời gian vừa rồi hai người các em đi đâu vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi