NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 931 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 931EM CHỜ CHỊ TRỞ LẠI!
Lôi Duệ Tu mơ màng đi ra khỏi phòng, thẳng tới cửa nhà. Trong tầm mắt là kệ giày, ngay vị trí vốn để giày của cô bây giờ đã trống không.


Anh ngẩn ngơ nhìn cánh cửa, đứng tại chỗ lâu thật lâu mà vẫn không thấy có người mở cửa.


Trong phòng khách, từng dấu vết tồn tại ở mỗi góc phòng nay đã hoàn toàn biết mất.


Lôi Duệ Tu cảm thấy trong lòng mình như trống rỗng. Anh bắt đầu hối hận, nếu hai ngày qua anh không làm vậy với cô, thì liệu có phải kết cục sẽ không thành thế này?


Anh biết tính tình Ôn Tranh phản nghịch. Nhưng mà hiện nay anh đang ở Lệ thành, bị hạn chế khắp chốn, lại thêm nhà họ Lôi ở Nam Hải tạo nhiều áp lực cho anh.


Bởi vậy, anh chỉ có thể dùng cách ngốc nhất để buộc cô ở lại bên mình. Nói nghe hay thì là bảo vệ cô, nhưng trên thực tế lại vô hình mà làm tổn thương cô sâu sắc.


Anh rất hối hận, nhưng lại chẳng làm được gì.


Hừng đông bắt đầu nhuộm sáng trắng, Lôi Duệ Tu ngồi trơ ra đó cả đêm, động tác cứng đờ mặc áo khoác vào.


Anh không mang theo gì cả, giữ lại nguyên vẹn mọi thứ trong nhà.


Anh đứng ngay cửa, ngoái đầu nhìn lại, tầm mắt lướt qua từng góc nhỏ trong nhà.


Sau đó, anh giơ tay lên sờ sờ lồng ngực nhói đau từng cơn, rồi lắc đầu cười khổ, xoay người mở cửa đi ra.


Bắt đầu từ hôm nay, căn nhà này trong Vịnh Lâm Hồ bỏ trống ba năm, phí hoài hơn một nghìn ngày đêm, tới lúc trở về lần nữa, mọi thứ đều đã đổi thay.


***


Sau khi Ôn Tranh đi được hai ngày, Nghiên Thời Thất nhận được tin nhắn trả lời của chị ấy.


Chị ấy chỉ trả lời vài chữ ít ỏi, rồi sau đó bặt tăm một khoảng thời gian thật lâu.


Chị nói: “Chị về Giang Nam rồi. Mọi thứ đều ổn, chờ chị.”


Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng khách, cầm điện thoại gửi hơn mười tin nhắn WeChat cho chị ấy. Chờ đến tận một tiếng sau, vẫn không chờ được tin nhắn trả lời.


Có điều, chị ấy nói là “chờ chị”.


Có nghĩa là sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ trở lại.


Nghiên Thời Thất tự an ủi mình như vậy, thế nhưng trong lòng làm sao cũng không yên ổn được.


Cô biết Ôn Tranh có việc muốn làm. Chị ấy không thể nào giống như một bụi hoa trong nhà ấm, vĩnh viễn sống dưới sự che chở của Lôi Duệ Tu.


Ôn Tranh mà cô biết, chính là một cô gái mạnh mẽ giỏi giang.


Chị, em chờ chị trở lại!


***


Trong hai ngày nghỉ ngơi, Nghiên Thời Thất chưa từng lên cơn nôn nghén.


Cô đã tra rất nhiều tài liệu, cũng có phần hiểu biết về nôn nghén.


Bây giờ, Ôn Tranh đã trở về Giang Nam, vậy cô cũng không thể lãng phí thời gian nữa.


Thiên Thừa Entertainment, Kỷ Tố Tân, Tống Kỳ Ngự, còn có nhiều người đang chờ cô.


Buổi chiều cùng ngày, Nghiên Thời Thất gửi tin nhắn cho Thành Nghiệp Nam, muốn anh ta sắp xếp lịch trình cho cô, bắt đầu từ ngày mai.


Trở lại giới giải trí, mục đích duy nhất của cô là đòi lại công bằng cho những lần bị ăn thiệt trước của mình. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com


Tám giờ sáng hôm sau, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật ra ngoài.


Trên xe, Tần Bách Duật rất không yên tâm mà nhìn cô, “Thật sự không nôn nghén nữa hả?”


“Không có mà, anh yên tâm đi, bên công ty có Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên trông chừng, hơn nữa em sẽ rất cẩn thận. Em còn mang theo mơ muối và xí muội nữa này. Em cảm thấy có thể là do con trai thích ăn, nên hai ngày qua mới không giày vò em nữa.”


Tần Bách Duật nhìn xuống bụng cô bằng ánh mắt sâu xa. Hừ, còn chưa ra đời mà đã giày vò người phụ nữ của anh rồi, đúng là đồ không hiểu chuyện!


Nửa tiếng sau, trước cửa Thiên Thừa Entertainment, Nghiên Thời Thất quay người hôn lên gò má Tần Bách Duật trước khi xuống xe, rồi nói: “Em đi trước đây. Nếu buổi chiều xong việc sớm thì em có thể đến công ty tìm anh không?”


“Được chứ, cung nghênh bà Tần đến thăm.” Tần Bách Duật cười khẽ trêu ghẹo, sau đó hôn lên trán cô một cái, rồi nhìn theo bóng lưng đi vào cao ốc Thiên Thừa của cô.


Tài xế Trác Hàn có chút lo lắng. Bóng dáng Nghiên Thời Thất đã biến mất khỏi cửa kính rồi mà anh ta còn chưa lái xe đi.


Tần Bách Duật nheo mắt lại, giọng điệu hơi lạnh: “Lái xe!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi