NGƯỜI ĐẸP TRONG TAY

Ngay sau khi Trần Điệp nói xong những lời này, người đàn ông bên cạnh gọi Lâm Thuyên là mợ bật cười thành tiếng rất không đúng lúc. 

Cơn giận của Lâm Thuyên bị anh ta chen ngang, bà ta còn chưa nói gì, Trần Thư Viện phía sau đã xử lý sạch sẽ cà phê dính trên tóc và mặt, khóc lóc thút thít đi lên trước: “Mẹ, chúng ta đi thôi, đừng cãi nhau với người như cô ta.”

Trần Điệp thật muốn vỗ tay khen ngợi. 

Khóc đến lê hoa đái vũ*, còn có bộ dạng tủi thân lại hiểu chuyện, xứng đáng được nhận danh hiệu ảnh hậu. 

(*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa xuân)

Lâm Thuyên ôm bả vai Trần Thư Viện, dắt cô ta ra ngoài, không thèm cho Trần Điệp dù chỉ là một cái liếc mắt. 

Trần Điệp nhìn bóng lưng hai người, nhẹ nhàng thở ra một hơi. 

Cô đi nhờ nhân viên phục vụ dọn dẹp sạch chỗ cà phê bị đổ ra sàn nhà, nói xin lỗi với họ, khi quay trở lại lấy túi xách thì thấy người đàn ông kia vẫn ở đó. 

Lúc này Trần Điệp mới nghiêm túc nhìn anh ta. 

Tây trang trên người ngay ngắn, chỉn chu nhưng không hề cứng ngắc, lộ ra khí chất hiền hoà lại có chút cà lơ cà phất phơ. 

Thấy Trần Điệp đang nhìn mình, anh ta nói: “Tôi là Trần Thiệu.”

Trần Điệp không có hứng thú gì với người Trần gia, thản nhiên gật đầu. 

Trần Thiệu nói: “Vị công chúa kia thật khiến cho người ta chán ghét nhỉ?”

“…”

Trần Điệp nghe ra anh đang nói đến Trần Thư Viện. 

Anh ta tiếp tục: “Mẹ cô ta cũng vậy, chỉ có hai người đó thực sự ngu ngốc tự cho mình là công chúa.”

Trần Điệp đẩy cửa ra khỏi quán cà phê, anh ta cũng đi theo. Ánh mặt trời chói mắt, cô giơ tay che mắt quay người nhìn anh ta: “Vừa rồi cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn.” Anh lơ đễnh nói, “Dù sao cô cũng coi như là em họ chung dòng máu với tôi.”

“…”

Trần Điệp thật sự hoài nghi có phải đầu óc của vị anh họ Trần gia này có vấn đề hay không. 

“Bây giờ cô đi đâu? Có cần tôi cho đi nhờ một đoạn không?” Anh ta rất nhanh đã tỏ ra quen thuộc. 

Đáng tiếc Trần Điệp lạnh lùng: “Không cần.”

Cô nói xong liền đi sang bên kia đường, lười gọi tài xế đến đón nên chặn một chiếc taxi đi về biệt thự Tây Giao. 

***

Trên xe, Trần Điệp ngồi ở ghế sau, tựa trán lên cửa kính nhìn cảnh vật bên ngoài vùn vụt lướt qua. 

Dáng vẻ cô an tĩnh lại chăm chú, có một số việc đã qua quá lâu, bây giờ nhớ lại cảm thấy cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận. 

Từ bé cô được cha mẹ nuôi nhận nuôi ở thị trấn nhỏ, cô chưa bao giờ cảm thấy cha mẹ nuôi đối xử với mình không tốt, dù không quá cưng chiều nhưng cũng không hề tệ bạc, vậy mà họ lại thoải mái coi như không có gì mà đem “bán” cô cho người của Trần gia. 

Cuối cùng vào ngày bị mang đi, Trần Điệp nhìn tấm ảnh ba người chụp chung treo trên tường nhà cũ, không nói một câu nào, đi theo người của Trần gia. 

Một bên là cha mẹ nuôi vì tiền bỏ rơi cô, một bên là cha mẹ ruột chưa từng gặp mặt chỉ biết dùng tiền để giải quyết mọi việc. 

Trong lòng Trần Điệp không muốn theo bên nào cả. 

Đến Yển Thành, cô đi ra nhà ga, đập vào mắt chính là mấy tòa nhà cao ốc mà trước nay cô chưa từng thấy và những con đường giao nhau chằng chịt. 

Ấn tượng đầu tiên của cô đối với thành phố này là phồn hoa và lạnh lẽo. 

Ấn tượng thứ hai chính là Văn Lương. 

Thiếu niên đột ngột xuất hiện, vẻ mặt nghênh ngang không ai bì nổi, đứng ngay trước mặt cô như một vị thần trẻ tuổi. 

Anh hỏi, “Đi theo tôi không?”

Trần Điệp không chút do dự gật đầu. 

Tài xế lái xe thẳng đến trước cửa biệt thự Tây Giao thì dừng lại. 

Trần Điệp nói cảm ơn rồi xuống xe, đẩy cửa vào nhà, dì Trương đang nấu cơm tối, ngoài hương thơm của thức ăn còn có hương vị ngọt thanh của trái cây, trộn lẫn mùi thơm của sữa, rất kích thích vị giác. 

“A, tiểu thư về rồi.” Dì Trương vừa quay người liền nhìn thấy cô, vội vàng từ trong bếp đi ra, lau bàn tay dính bột mì, “Bây giờ có thể ăn cơm tối ngay…” 

Dì bỗng dừng bước, rồi bước nhanh tới, kéo tay Trần Điệp, “Có chuyện gì thế? Sao lại có nhiều máu như này?”

Lúc này Trần Điệp mới phát hiện ra tay mình bị thương. 

Chắc là lúc bị Lâm Thuyên đẩy, lòng bàn tay cọ sát vào khung tranh lồng kính trong quán cà phê. 

Khi đó, lòng bàn tay cô có cảm giác đau đớn mãnh liệt, nhưng trên đường trở về cũng không phát hiện đã bị thương, máu tươi đỏ thẫm dính nửa lòng bàn tay. 

Dì Trương cau mày, rất nhanh đi vào phòng chứa đồ lấy hòm thuốc ra. 

“Nào, đến đây băng bó một chút đã, đừng để bị nhiễm trùng.”

Trần Điệp lấy ghế dựa ngồi xuống cạnh dì. 

Dì Trương xử lý rất thành thạo, vừa thổi nhè nhẹ vừa lấy cồn sát trùng, cuối cùng từ hòm thuốc lấy ra một cuộn băng gạc. 

“Không cần quấn băng đâu dì Trương, cũng không nghiêm trọng.” Trần Điệp nói.

“Cái này phải băng lại.” Hiếm khi dì Trương tỏ thái độ cứng rắn, “Nếu không lỡ đụng vào cái gì sẽ bị nhiễm trùng, băng lại ít ra cũng chống thấm nước.”

Trần Điệp nhìn dì một cái. Dì đã gần năm mươi tuổi, bình thường ít được chăm sóc, khóe mắt đầy nếp nhăn, mái tóc có vài sợi màu vàng không khỏe mạnh. Dì đang chuyên tâm cúi đầu quấn băng gạc trên bàn tay cô, mái tóc dày che đi nửa bên mắt.

Trần Điệp im lặng một lúc: “Dì băng bó thật thành thạo.”

Dì Trương cười rộ lên: “Con trai tôi khi còn bé mỗi ngày đều gây chuyện, hôm nay bị thương chỗ này ngày mai bị thương chỗ kia, đều do một tay tôi bôi thuốc cho nó.”

“Con dì bao nhiêu tuổi rồi?”

“Lớn hơn cô vài tuổi, đang học nghiên cứu sinh.”

Dì Trương nói đến đây thì trên mặt  không giấu được chút tự hào, “Cũng không biết là nó giống ai nữa, tôi và ba nó đều chưa tốt nghiệp trung học cơ sở, nó cứ như vậy học lên đến nghiên cứu sinh.”

Trần Điệp cười cười: “Rất thông minh.”

Cô hít mũi, nhìn về phía nhà bếp, “Trong bếp có món gì vậy ạ?”

Dì Trương cất hộp thuốc, đi vào phòng bếp lấy ra một chiếc bánh: “Là bánh táo, cô nếm thử đi.”

Vỏ bánh giòn xốp, phía trên rắc vừng, bên ngoài còn bọc một lớp trứng gà vàng óng, vừa bẻ đôi thì nhân bơ bên trong chảy ra cùng với táo cắt hạt lựu, mùi vị ngọt thanh. 

“Dì còn có thể làm bánh này ư?”

Trần Điệp cắn một miếng, lớp vỏ ấm nóng bên ngoài liền rơi ra, cô vội vàng đưa tay đỡ lấy.

“Lần đầu tiên tôi làm đó.” Dì Trương gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, “Vốn là con gái nhỏ của tôi nói muốn ăn, nhà tôi lại không có lò nướng, nên định làm ở đây một chút.”

Trần Điệp nhanh chóng ăn hết một chiếc: “Ngon lắm ạ.”

Dì Trương cười rộ lên: “May quá, tôi làm nhiều lắm, để lại cô cho dùng làm điểm tâm.”

“Không cần, không cần. Dì mang về cho con gái dì đi, con đang giảm cân nên không ăn nhiều đồ ngọt.” Trần Điệp nói. 

“Cô gầy như vậy còn giảm cân gì chứ?”

“Con sắp vào đoàn làm phim rồi, gầy một chút lên hình mới đẹp.”

Lần đầu tiên dì Trường nghe cô nói đến việc đi đóng phim, lập tức trợn tròn mắt rồi rất nhanh lại cười rộ lên: “Cô thật giỏi.”

Trần Điệp nhìn đồng hồ: “Dì mau đi đưa bánh cho con gái đi.”

Dì Trương liên tục đáp lại hai tiếng, tháo tạp dề, bỏ bánh táo vào trong hộp. 

Cuối cùng vẫn để lại cho Trần Điệp một hộp. 

Vừa ra khỏi nhà bếp thì vừa vặn nhận được một cuộc gọi, là con gái bà gọi đến. 

“Mẹ tới rồi đây, tiểu tổ tông, con cứ như là giục nợ vậy, canteen trường học nhiều đồ ngon không ăn cứ nhất định đòi ăn bánh táo.” Dì Trương vừa trách móc vài câu vừa không ngừng mỉm cười, “Không phải mẹ đang nhanh chóng đến sao, đảm bảo bánh vẫn còn nóng cho con ăn.”

Dì Trương cúp điện thoại, chào Trần Điệp rồi đi ra cửa. 

Trần Điệp nhìn bóng lưng dì, thu hồi tầm mắt, không nhịn được lại cầm một chiếc bánh táo. 

Bữa tối đã được chuẩn bị đầy đủ trên bàn, hai bộ bát đũa. 

Văn Lương vẫn chưa về. 

Từ trước tới nay hai người cũng không thường xuyên cùng nhau ăn tối, phần lớn thời gian Văn Lương đều về rất muộn, có khi ăn bên ngoài rồi mới về. 

Nhưng hôm nay không hiểu sao Trần Điệp lại không muốn như vậy. 

Phòng khách rộng lớn yên tĩnh không tiếng động, ngay cả hương vị bánh táo ấm áp trong không khí cũng dần tiêu tán đi, trên bàn ăn hình chữ nhật chỉ có một mình cô. 

Cô bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu. 

Tay phải Trần Điệp quấn băng gạc, lấy đồ cũng không tiện, lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm số của Văn Lương. 

Chuông reo lên hai tiếng, đầu dây bên kia đã nghe máy. 

Hai người ở cùng nhau nhiều năm, mỗi lần Trần Điệp gọi cho anh, anh nhận máy sẽ không chủ động lên tiếng mà chờ Trần Điệp nói trước. 

“Khi nào thì anh về?”

Văn Lương cười giọng điệu nhẹ bẫng: “Nhớ tôi?”

Trần Điệp dùng sức đè ép khóe môi, ngồi ở mép bàn ăn, giơ tay đè lên mí mắt, “Ừ” một tiếng rất nhẹ. 

“Hôm nay sẽ về muộn, đừng chờ tôi.” Anh nói.

Trần Điệp lại “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại. 

Cô buồn chán nhìn thức ăn trên bàn trong chốc lát, mâm cơm tinh xảo xinh đẹp, nhưng cô hoàn toàn không muốn ăn. 

Cái cảm xúc không rõ là bực bội hay chán ghét lập tức trào lên. 

Cuối cùng cô lấy ra một hộp mì ramen khi đi siêu thị tùy tiện mua, rót nước nóng vào rồi cầm lên tầng. 

Quang cảnh xung quanh Tây Giao khá tốt, không có tòa nhà cao tầng nào, nhìn ra ngoài có thể thấy ánh đèn sáng lên từ xa, ẩn trong bóng đêm mênh mông vô tận. 

***

Lần thứ hai tỉnh lại, đã là mười giờ đêm, bên cạnh cô không có ai. 

Trước khi đi ngủ cô lại ăn một miếng bánh táo, ngay cả răng cũng quên, hiện tại vị ngọt vẫn còn vương nơi cổ họng rất khó chịu. 

Trần Điệp rời giường, sau khi đánh răng súc miệng xong lại xuống tầng dưới lấy một chai nước lạnh. 

Nước lạnh theo cổ họng đi xuống, cuối cùng cũng cuốn sạch vị ngấy trong miệng, thoải mái hơn nhiều. 

Nằm xuống giường, Trần Điệp bỗng nhớ tới lời Lâm Thuyên nói ban ngày.

____ “Trần Điệp, tôi hy vọng cô nhớ rõ, cô không phải là người của Trần gia, tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái là Viện Viện.”

Tuy từ trước tới nay Trần Điệp chưa từng xem Lâm Thuyên là mẹ nhưng cô cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy vô nghĩa. 

Bị Trần gia mang đến thành phố hào nhoáng này không có ý nghĩa gì, cùng Trần Thư Viện cãi nhau nhiều năm như vậy cũng không có ý nghĩa gì, tiếp tục ở bên cạnh Văn Lương cũng không có ý nghĩa gì. 

Sắp tới là lễ tốt nghiệp, cũng đã đến ngày hợp đồng hết hạn. 

Trần Điệp không chắc Văn Lương còn nhớ bản hợp đồng kia hay không, nhưng cô có thể đoán được, nếu cô không chủ động nhắc đến nó, Văn Lương cũng sẽ không nhắc đến. 

Cô đối với Văn Lương mà nói, là bình hoa đủ đẹp mắt, tính cách có thể phù hợp với anh, sẽ không hạn chế hay đòi hỏi gì nhiều hơn ở anh, rất thích hợp để giữ lại bên cạnh.

Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan gì đến thích hay yêu cả. 

Tính cách của Văn Lương giống như trời sinh sẽ không yêu người khác. 

Càng gần ngày hết hạn hợp đồng, trong lòng cô càng thường xuyên dao động. 

Ngày đó từ đồn cảnh sát đi ra Văn Lương dẫn cô đi ăn cơm, còn có ngày hai người ngồi ở bậc thềm nghe buổi hòa nhạc, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng nhu hòa của Văn Lương và cả việc anh vì Hứa Chí Nhiên giơ tay định đánh cô mà đặc biệt sai người đi điều tra tin tức đều làm cho Trần Điệp sinh ra dao động. 

Cô nghĩ, có khi nào vài năm nữa Văn Lương sẽ thật sự thích cô. 

Tính cách kiêu ngạo cứng rắn này của cô là do Văn Lương một tay tạo ra, cũng bởi vì tính cách đó mà Trần Điệp quyết định rời khỏi anh. 

Trần Điệp nằm ở trên giường, có thể ngửi được thoang thoảng mùi dầu gội mà Văn Lương dùng từ chiếc gối bên cạnh, quanh quẩn ở xung quanh cô. 

Trần Điệp xoay người, quay lưng về phía đó. 

Lúc này Văn Lương đã trở về. 

Dưới tầng vang lên tiếng khóa xe, rất nhanh sau đó là tiếng cửa phòng ngủ bị mở ra. 

Anh không bật đèn, đi đến bên mép giường, mặt giường lún xuống, một hơi ấm đến gần từ phía sau Trần Điệp, cánh tay anh vòng qua ôm lấy thắt lưng cô. 

“Tắm rửa chưa?” Trần Điệp hỏi. 

“Còn chưa ngủ à?” Văn Lương xoa xoa mặt cô.

Anh vốn lo lắng nếu đi tắm bây giờ sẽ đánh thức Trần Điệp, thấy cô vẫn chưa ngủ liền đứng dậy đi vào phòng tắm. 

Rất nhanh đã tắm xong đi ra. 

Nệm lại lún xuống. 

Văn Lương cúi người xuống, đôi môi nóng rực hôn cô, ngón tay mơn trớn tai cô. 

Đối với loại chuyện này, từ trước đến nay Văn Lương tuyệt đối có kiểm soát.

“Văn Lương.” Trần Điệp nghiêng đầu né tránh môi anh.

Cô nhìn vào mắt anh trong bóng tối, chậm rãi nói, “Anh còn nhớ hợp đồng mà năm đó tôi ký sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học không?” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi