NGƯỜI ĐẸP TRONG TAY

Sau khi Trần Điệp nghe được câu “Anh cũng vậy”, bỗng nhiên cảm nhận được một loại cảm giác đi sâu vào lòng người của định mệnh.

Cô tiêu rồi.

Cả đời này cô đã rơi vào tay Văn Lương rồi.

Văn Lương cúi người xuống, ôm Trần Điệp vào lòng, bàn tay đặt sau đầu cô.

Khi ở trong lòng anh, những cảm giác khó chịu của Trần Điệp cuối cùng cũng biến thành nước mắt.

Loại cảm giác chạy quay về định mệnh của mình thật sự là quá mức tuyệt vời.

Văn Lương vỗ nhẹ vào đầu cô hai cái, vui vẻ đón nhận bộ dạng đẫm nước mắt của cô, còn có vài phần không biết xấu hổ hả hê khi người gặp họa: “Thích anh lâu như thế, bây giờ vui rồi chứ.”

Ngược lại giống như Trần Điệp chiếm tiện nghi của anh vậy.

Cô muốn mắng chửi, nhưng cổ họng bị nghẹn lại bởi tiếng khóc, cô không muốn làm cho mình quá chật vật, đành phải giơ tay lên đấm mạnh vào người anh vài lần.

Văn Lương cười khẽ một tiếng, nắm bả vai của cô kéo ra, lại giơ tay nâng mặt cô lên lau nước mắt cho cô.

Ngón tay anh dùng sức, lau nước mắt xong thì tay dần trượt đến bên môi cô, ánh mắt hơi sâu, ý tứ không rõ chạm vào môi cô.

Trần Điệp lùi về phía sau, liếm liếm môi, nhẹ giọng lầm bầm: “Có son môi.”

Văn Lương không để ý tới lời nói của cô, ôm eo cô, buộc cô phải lùi về phía tường, lưng Trần Điệp dán sát vào tường, người đàn ông đứng trước người cô, ánh đèn chiếu xuống bóng dáng của anh.

Trần Điệp nhìn ánh mắt anh, bỗng nhiên ý thức được cái gì, cũng không biết tại sao lại theo bản năng vội vàng gọi tên anh: “Văn Lương —–”

Anh thản nhiên đáp một tiếng, sau đó cúi người, nâng cằm Trần Điệp lên.

Hơi thở hai người giao nhau, gần hơn một chút nữa môi sẽ chạm môi.

Văn Lương khàn giọng, hô hấp trong lúc nói chuyện đều phả vào người Trần Điệp: “Để anh hôn một lát.”

Dứt lời, anh không hề cho Trần Điệp thời gian để phản ứng, cúi đầu phủ kín môi cô, anh gần như cắn xuống, động tác thô bạo lại gấp gáp, giống như kiềm chế lại giống như khó có thể kiềm chế được, vừa liếm vừa cắn môi cô.

Trần Điệp bị cắn đau, những cảm động ấm áp ban nãy đều bởi vì cảm giác đau đớn trong nháy mắt không còn tồn tại, cô cau mày đẩy Văn Lương ra, ghét bỏ nói: “Anh có biết hôn không đấy?”

“Hửm?” Văn Lương vẫn đẩy người cô lên tường như cũ, giọng nói khàn khàn, “Em dạy anh?”

Câu hỏi này của anh, ngược lại khiến Trần Điệp khó trả lời.

Cái này làm sao có thể giải thích rõ ràng được, có chút 18+.

Trần Điệp nói không nên lời, Văn Lương cũng không đợi cô nói ra cái gì, giống như trấn an vỗ vỗ lưng cô, dỗ dành: “Anh nhẹ nhàng hơn.”

Nhẹ cái rắm!!

Cái gì mà nhẹ nhàng hơn!!!

Mặt Trần Điệp như bị thiêu cháy, Văn Lương đã cúi đầu một lần nữa.

Nụ hôn này nhẹ nhàng rơi xuống môi, vừa có sự kiềm chế đau lòng vừa có sự trấn an, rồi lại tràn ngập áp bách cùng dục vọng chiếm hữu, rốt cuộc khi Trần Điệp không thể hô hấp, Văn Lương mới buông cô ra.

Cô hít một hơi thật sâu.

Văn Lương nhìn cô cười, nói: “Tối nay anh sẽ không về.”

“?” Trần Điệp mờ mịt ngửa đầu chớp chớp mắt, “Anh không cần đến bệnh viện sao?”

“Những việc nên xử lý lúc trước anh đều đã xử lý xong, còn lại Phó Vãn Mai cũng sẽ làm tốt.” Văn Lương xoa xoa tóc cô, “Huống hồ có thể Văn Hoài Viễn cũng hy vọng hiện tại người ở bên cạnh ông ta là Văn Kiền và Phó Vãn Mai.”

Trần Điệp cảm thấy vừa mới hòa thuận đã để Văn Lương ở đây thật sự không thỏa đáng. Nhưng sau khi nghe xong câu nói đó của anh, cô không nỡ đuổi anh đi, cô rất đau lòng.

Anh đây là cố ý tìm sự thông cảm!

Nói đáng thương như vậy để làm gì!!

Trần Điệp nhẹ giọng thở dài, đáp: “Được.”

Vì thế chuyện này bèn không hiểu sao như ngồi lên tên lửa, tiến triển nhanh chóng, sau khi hai người làm lành một phút thì hôn môi, năm phút sau thì cùng nhau đi vào phòng ngủ.

***

Đến tận lúc Văn Lương đi vào phòng tắm, tiếng nước vang lên, Trần Điệp mới bừng tỉnh.

Sai lầm.

Quá sai lầm.

Trúng kế rồi.

Phản ứng đầu tiên của Trần Điệp chính là tỉ mỉ kiểm tra rèm cửa sổ các nơi trong nhà một lần, kéo kín kẽ, nếu bị người ta chụp lén được trong nhà có một người đàn ông thì đại khái muốn bị treo tên lên hot search ba ngày ba đêm cũng không yên tĩnh.

Hai người đã lâu không ở chung một phòng ngủ, thật sự Trần Điệp hơi mất tự nhiên.

Trần Điệp còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, Văn Lương đã ra ngoài.

Bên hông đeo khăn tắm, nửa thân trên để trần, cơ bắp cân đối, không quá mức khoa trương, đường nét đẹp ưu việt, vai rộng eo hẹp, nước chưa lau khô trượt xuống dọc theo cột sống, khó khăn lắm mới biến mất ở rìa khăn tắm bên hông.

Trần Điệp nhìn theo, theo bản năng nuốt không một cái, đồng tử co lại, sau đó giơ tay “bốp” che mặt.

“Anh đùa lưu manh cái gì!”

“Em đang thẹn thùng cái gì, trước kia chưa từng thấy sao?” Văn Lương đi lên trước, kéo tay cô đang che trên mắt, “Anh không có quần áo để thay, hôm nay đổ mồ hôi, những thứ đó không thể mặc.”

“…”

Vậy cũng không thể như thế này được.

Trần Điệp trợn trắng mắt, lấy một chiếc áo choàng tắm mới từ trong tủ quần áo ném cho anh: “Thay vào.”

Văn Lương khẽ xùy một tiếng.

Anh nghĩ cô cứng miệng, nhíu mày, cũng lười nói, trực tiếp kéo chiếc khăn tắm đang buộc bên hông, Trần Điệp nhất thời thét chói tai một tiếng rồi nhanh chóng xoay người: “Biến thái!”

“Người để anh vào phòng ngủ là em, hiện tại người mắng anh biến thái cũng là em.”

Văn Lương chậm rãi mặc áo choàng tắm, buộc dây, nâng mí mắt nhìn Trần Điệp ở một bên đưa lưng về phía mình: “Được rồi, quay lại đi.”

Vốn dĩ Trần Điệp vẫn còn ổn, nhưng lại bị một câu thản nhiên “Quay lại đi” làm cho mặt đỏ tía tai.

Thật sự là càng sống càng thụt lùi.

Cô không thể ở lại trong phòng ngủ này, quay người đi vào phòng tắm.

Văn Lương ném quần áo của mình vào sọt quần áo, phía dưới là quần áo Trần Điệp thay trước đó, còn dính mồ hôi, tràn ngập không khí ấm cúng, cảnh tượng ấm áp quá mức.

Cô dựa vào cửa phòng tắm nhìn chằm chằm sọt quần áo một lát, mới khom lưng ôm hết quần áo ra, ném vào máy giặt.

Trần Điệp sấy khô tóc tẩy trang, nhìn mình trong gương, dừng một chút, lại bôi một lớp son môi nhàn nhạt lên miệng mới đi ra ngoài.

Văn Lương đã nằm trên giường.

Chiếc giường này của cô tuy rằng cũng không nhỏ như giường đơn, nhưng so với giường ngủ chính của biệt thự Tây Giao tất nhiên là nhỏ hơn rất nhiều, sau khi Văn Lương nằm lên, không hiểu sao Trần Điệp cảm thấy trên giường quá chật chội.

Cô đi đến bên giường, vén một góc chăn lên, cẩn thận từng li từng tí nhích vào.

Văn Lương chiếm hơn phân nửa giường của cô, ngược lại không hề câu nệ, ôm eo cô kéo vào trong ngực, lại cúi đầu hôn cô, thật giống như bị nghiện hôn.

Trong phòng còn có tiếng máy giặt.

Văn Lương vừa hôn, vừa giơ tay xoa tai cô, ngón tay cọ xát.

Thân thể Trần Điệp bị anh làm không ngừng co rút lại, rồi lại buông lỏng, cả người như bị thiêu đốt.

Không biết qua bao lâu, Văn Lương mới buông cô ra, rũ mắt nhìn cô, Trần Điệp mê man nghe anh trêu chọc: “Thoải mái thế à.”

“…”

Trần Điệp thẹn quá hóa giận, nhấc chân đạp vào bụng anh: “Đi phơi quần áo đi!”

Tiếng máy giặt cuối cùng cũng ngừng lại, quần áo giặt xong lại sấy khô.

Vẫn là lần đầu tiên Văn Lương tự mình phơi quần áo, ngay cả tiếp xúc gần với máy giặt như vậy cũng là lần đầu tiên.

Anh ôm một đống quần áo đi đến ban công, gió lạnh gào thét, anh mặc một bộ áo ngủ, tay vừa chạm vào quần áo thì càng thêm lạnh.

Văn Lương nhanh chóng phơi quần áo xong, kỳ thật phơi rất tùy tiện, cái váy của Trần Điệp anh cũng chỉ lấy kẹp tùy tiện kẹp một cái cho xong, sau đó nhanh chóng trở lại trên giường.

Trên người anh bị gió lạnh thổi bốc lên khí lạnh, cánh tay dài vươn tới, ôm Trần Điệp, khuôn mặt mang theo khí lạnh cọ cọ bên chiếc cổ ấm áp của cô.

Thân thể một lần nữa ấm lên, nhưng anh cũng giữ tư thế này không nhúc nhích.

Trần Điệp đợi một lát, sau đó chậm rãi giơ tay ra, ôm lấy lưng anh.

Giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng như thở dài: “Văn Lương.”

“Ừm.” Anh rất bình tĩnh đáp ứng.

Trần Điệp nói: “Sau này em sẽ đối xử tốt với anh.”

Văn Lương vùi ở cổ cô cười, sau đó há miệng nhẹ nhàng cắn vào xương quai xanh của cô, ôm cô hồi lâu không nhúc nhích.

Cho đến khi cổ Trần Điệp bắt đầu đau, Văn Lương mới buông cô ra, giơ tay tắt đèn, lại xoay người một lần nữa ôm lấy Trần Điệp.

Đêm đó bọn họ không làm, cũng không có bất kỳ động tác nào tiến thêm một bước nữa.

Văn Lương cứ ôm cô như vậy ngủ cả đêm.

***

Giấc ngủ này của Trần Điệp ngủ đến nỗi ra một lớp mồ hôi, phòng ngủ vốn đã bật điều hòa, chăn thì dày, hơn nữa Văn Lương còn ôm chặt lấy cô, nóng đến không chịu nổi.

Nửa đêm Trần Điệp bị nóng tỉnh lại một lần, thật cẩn thận bỏ tay Văn Lương ra muốn tự do trong chốc lát, nào biết cô vừa mới rời tay Văn Lương ra, anh đã lập tức để sát lại.

Không những để sát lại mà tay còn di chuyển xuống, di chuyển đến hông cô.

Váy ngủ của Trần Điệp bị hất lên, anh rất thoải mái đưa tay thăm dò lưng cô.

Người này có phải là cố ý không!!

Trần Điệp mở mắt ra, trong bóng đêm dùng sức mở to mắt nhìn rõ Văn Lương, anh ngược lại còn ngủ rất quen thuộc, không biết có phải đang nằm mơ hay không, giữa lông mày cũng khẽ nhíu lại.

Trần Điệp không tránh được, nhưng cũng không dám động nữa.

Văn Lương quả thật là có một giấc mộng.

Giống như đèn kéo quân, các loại hình ảnh đan xen với nhau.

Thẩm Vân Thư nằm trên giường nói chuyện cùng anh, cuối cùng ngã xuống giường qua đời, cánh tay rũ xuống.

Văn Hoài Viễn mang theo Phó Vãn Mai và Văn Kiền trở về nhà sau đó anh cãi nhau với Văn Hoài Viễn một trận.

Anh rất bướng bỉnh cố chấp, thế giới bên ngoài đối với anh vừa sợ hãi vừa trào phúng.

Sau đó, năm hai đại học còn đi lính hai năm, mỗi ngày đều huấn luyện, trên người còn có mấy vết sẹo đều lưu lại từ khi ấy.

Hình ảnh cuối cùng, là khi kết thúc cuộc sống hai năm ở quân doanh, Văn Lương xuống tàu ra khỏi nhà ga.

Dưới biển hiệu trạm xe buýt nhìn thấy Trần Điệp đang ngồi xổm.

Ánh sáng màu trắng của biển hiệu chiếu vào người Trần Điệp, cô mặc một chiếc váy đồng phục học sinh, cánh tay ôm lấy đầu gối ngồi xổm dưới đất, váy dính trên mặt đất, hơi bẩn.

Gió thổi, làn váy nhẹ nhàng lay động.

Văn Lương nghiêng đầu, nhìn thấy người Trần gia ở bên kia, nhớ tới lời đồn nghe được không lâu trước đây.

Anh lại nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh biển báo trạm xe buýt.

Cô rất sạch sẽ, cũng rất đẹp, rũ mắt nhìn xuống đất, lông mi đen tạo thành một bóng mờ hình quạt dưới mắt, mặt trái xoan, làn da rất trắng, dường như căn bản không nghe thấy đám người bên cạnh đang đàm luận.

Văn Lương dùng chân đá hòn đá nhỏ trước mặt.

Hòn đá nhỏ đó lăn vài vòng, đến bên cạnh thiếu nữ, đụng vào đôi giày trắng của cô.

Ngay sau đó, cô ngẩng đầu lên.

Văn Lương và cô bốn mắt nhìn nhau.

Trong nháy mắt đó anh dường như bị một đạo ánh sáng chiếu vào trong mắt, ngay cả mí mắt cũng cảm nhận được ánh sáng nóng rực.

***

Sáng sớm hôm sau, Trần Điệp tỉnh lại trước Văn Lương.

Cô mở mắt ra nhìn khuôn mặt bên cạnh rồi sửng sốt chừng mười phút mới tỉnh hồn.

Thế mà ngủ rồi.

À, không đúng, nói nghiêm túc là lại ngủ.

Hai người nằm trên chiếc giường không tính là giường đôi này, quả thực có chút uất ức, nhất là Văn Lương.

Tuy rằng anh xem như gầy, nhưng thân hình ưu việt vai rộng chân dài, nằm ở trên chiếc giường này cộng thêm tấm chăn thiếu nữ chấm đỏ trên nền trắng này của Trần Điệp, thì có vẻ càng giống như anh chịu uất ức.

Trần Điệp không nhịn được vươn tay muốn chọc vào mặt anh, bỗng nhiên ý thức được có gì đó không đúng.

Ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm???

Tay của người đàn ông chó má này đang đặt ở chỗ nào!!!???

Tức khắc Trần Điệp cảm thấy có dòng điện nhỏ chạy qua người mình từ mũi chân dọc theo xương sống đến đỉnh đầu.

Ngày đầu tiên yêu đương lại động tay động chân như vậy.

Ở thời cổ đại là bị ngâm trong lồng heo!!!

Trần Điệp theo phản xạ có điều kiện, nắm lấy hai ngón tay của Văn Lương ghét bỏ vứt đi, còn mình thì nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Văn Lương bị hất tay ra cũng tỉnh theo.

“Chậc” một tiếng, giơ tay che mắt, lại tiếp tục ngủ một lát chưa đợi Trần Điệp trở lại đã rời giường.

Trần Điệp đã rửa mặt xong đang trang điểm, cửa phòng tắm bị kéo ra, cô nghiêng đầu nhìn Văn Lương, lại thu hồi ánh mắt, vẻ mặt tự nhiên: “Quần áo của anh có lẽ đã khô rồi, anh thay đi.”

Ánh mắt Văn Lương dừng lại trên vành tai ửng hồng của cô vài giây, nhếch môi dưới, xoay người đi lấy quần áo.

Chẳng bao lâu sau anh lại đi vào.

Trần Điệp đang kẻ lông mày.

Văn Lương mặc áo sơ mi trắng, hai cúc áo trên cùng còn chưa cài lên, lộ ra yết hầu đang chuyển động và một đoạn xương quai xanh, anh ôm lấy Trần Điệp từ phía sau, đặt cằm lên vai cô.

Trần Điệp dừng lại, cảm giác được cái gì, nâng thắt lưng di chuyển về phía trước một bước nhỏ.

Cô khẽ nhíu mày: “Văn Lương.”

“Ừ?” Anh vẫn lười biếng như trước, còn nhắm mắt lại.

“Anh đừng kề sát em.” Cô không được tự nhiên.

Văn Lương cười, ý tứ không rõ: “Buổi sáng hử.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi