NGƯỜI GIÁM HỘ, XIN PHÊ CHUẨN

Edit: Điềm Điềm

***********************

Trác Duyên ở lại bệnh viện mấy ngày, sau đó bị Hoắc Quân đưa đến nhà họ Lục. Trong khoảng thời gian này, Lục Kinh vẫn luôn ở bên cạnh cậu, chuyện gì cũng tự mình làm, ngay cả Hoắc Quân muốn hỗ trợ chăm sóc cậu cũng không làm được.

Trác Duyên dưỡng mấy ngày cảm thấy mình không có vấn đề gì lớn, nghĩ Lục Kinh còn có một tập đoàn lớn phải quản lý, liền bảo Lục Kinh trở về công ty.

Mỗi lần như vậy, Lục Kinh đều chỉ cười nói công ty có Tống Nham, anh không có ở đó cũng không sao. Nhưng Trác Duyên không biết, Lục Kinh luôn chờ buổi tối cậu ngủ liền gọi điện thoại cho Tống Nham, cùng y thương thảo làm thế nào để tập đoàn Lý thị biến mất trên thế giới này.

Đúng vậy, chính là tập đoàn Lý thị.

Chuyện tối hôm đó đã được tìm ra. Tống Kỳ có một người bạn học đại học là một nhân viên của tập đoàn Lý thị. Tống Kỳ thường xuyên nói với cô một số tâm sự của con gái, cho nên người này biết rõ tình ý của Tống Kỳ đối với Lục Kinh.

Vốn lúc Tống Nham điều tra được người này, hỏi cô ta vì sao lại lén lút hạ thuốc cho Lục Kinh, người phụ nữ này một mực khẳng định là bởi vì muốn giúp Tống Kỳ đạt được tâm nguyện. Tống Kỳ lúc ấy tức giận đến phát run, cô có đê tiện như vậy sao! Sử dụng cách này để có được một người đàn ông, Tống Kỳ là cái gì!

Tống Nham đương nhiên không tin lý do của người phụ nữ này, sau đó ủy thác nhân viên chuyên nghiệp đến điều tra, mới tìm được camera mini trong phòng khách của biệt thự Tống Kỳ. Sau khi thẩm vấn liên tục, người phụ nữ cuối cùng đã không thể chịu đựng được và tiết lộ sự thật.

Thì ra trước kia cô ta muốn Tống Kỳ giúp mình vào công ty nhà họ Tống làm việc, nhưng Tống Kỳ không đồng ý, nói là muốn vào công ty nhà họ Tống phải dựa vào chính mình cố gắng, cho nên cô ta sinh lòng oán hận. Sau đó đi tập đoàn Lý thị làm việc, cũng giấu chuyện này ở trong lòng, ngoài mặt còn thân mật lui tới với Tống Kỳ.

Mấy ngày trước, quản lý công ty tìm được cô, lấy thù lao cao làm mồi nhử, nói là muốn cô làm một việc. Cô và Tống Kỳ là bạn tốt, có rất nhiều cơ hội như vậy, cô nhất thời bị quỷ mê hoặc liền đồng ý.

Tập đoàn Lý thị gần đây bị tập đoàn Kinh Cức đè ép đến không thở nổi, hơn nữa tập đoàn Kinh Cức trên đà phát triển, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lý thị bọn họ sẽ bị thị trường đào thải. Lý Thừa Tấn nghĩ trái nghĩ phải, không thể không xuất ra thủ đoạn nham hiểm.

Ông ta phái người mua chuộc người phụ nữ này, hạ thuốc Lục Kinh trong tiệc sinh nhật Tống Kỳ, sau đó để cho người phụ nữ này nhân cơ hội cùng Lục Kinh làm chuyện kia, dùng camera chụp lại, làm chứng cứ Lục Kinh “cưỡng gian”, làm hỏng thanh danh Lục Kinh.

Cứ như vậy, tập đoàn Kinh Cức nhất định sẽ rung chuyển, Lý thị bọn họ sẽ có cơ hội.

Về phần vì sao lại chọn trong buổi sinh nhật của Tống Kỳ, là bởi vì Lục Kinh rất ít khi ở bên ngoài uống rượu, bọn họ vẫn không tìm được cơ hội, vừa vặn đụng phải tiệc sinh nhật của Tống Kỳ.

Lý thị cứ như vậy lập tức đụng vào hai họng súng, nhà họ Lục và nhà họ Tống cũng không phải là người dễ chọc. Chỉ bằng hai người Lục Kinh và Tống Nham đã có thể chỉnh Lý thị nằm sấp xuống, chết đến không thể chết nữa.

Lục Kinh cúp điện thoại định trở về phòng Trác Duyên, nửa đường đã bị Hoắc Quân ngăn lại” “Theo mẹ đến thư phòng.”

Lục Kinh im lặng theo bà tới thư phòng, Lục Khải ngồi trên ghế, nhìn thấy Hoắc Quân, lập tức đứng lên, tiến lên nghênh đón: “Đã trễ như vậy sao em còn chưa ngủ? Sao em lại đến chỗ anh?”

Hoắc Quân ngồi xuống theo ông, mặt mày buồn bực: “Em không ngủ được.”

Lục Khải liếc mắt nhìn Lục Kinh đang đứng đó: “Là vì chuyện của hai đứa nó à?”

Hoắc Quân thở dài, nhìn về phía Lục Kinh: “Mấy ngày nay đang chăm sóc Tiểu Duyên, mẹ không tìm con, đến bây giờ, mẹ cũng không đành lòng, mẹ muốn hỏi con, rốt cuộc con và Tiểu Duyên là chuyện gì?”

Lục Kinh trực tiếp mở miệng thừa nhận: “Con thích em ấy.”

Hoắc Quân nhất thời đứng lên, chất vấn anh: “Con thích nó như vậy sao?”

Vừa nghĩ đến thương thế mà bác sĩ chẩn đoán báo cáo, Hoắc Quân từng đợt đau lòng, trong khoảng thời gian này Tiểu Duyên ngay cả cơm cũng không thể ăn.

Lục Kinh im lặng không nói gì.

Lục Khải giữ chặt tay Hoắc Quân: “Ngồi xuống trước đi, chuyện của người trẻ tuổi bọn nó để cho bọn nó tự mình giải quyết. Hơn nữa, hai người bọn nó đều vì đối phương suy nghĩ, em còn có gì để nói? Mà Lục Kinh thích Tiểu Duyên không phải càng hợp tâm ý của em sao? So với tìm một người lạ không biết chi tiết thì tốt hơn nhiều.”

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Hoắc Quân cảm thấy có lỗi với Trác Duyên, mặc kệ nói như thế nào, với phẩm chất và năng lực của Trác Duyên, không lo không tìm được cô gái tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại để cho con trai nhà mình nhớ thương, còn làm cậu bị thương nặng như vậy, sau này bà phải đối mặt với Tiểu Duyên như thế nào đây?

“Mẹ, con sẽ đối xử tốt với Trác Duyên.” Lục Kinh không biết nói những lời ngọt ngào kia, nhưng anh cho tới bây giờ đều nói được làm được.

“A Quân, em về nghỉ ngơi trước, anh sẽ nói thêm vài câu với Lục Kinh.” Lục Khải đưa Hoắc Quân ra khỏi phòng, sau khi trở về vẻ mặt liền thay đổi.

“Lục Kinh, ba nhớ rõ trước kia ba hỏi con, con phát hiện mình thích đàn ông từ khi nào, con đã trả lời ba nhưng bây giờ ba hỏi con một lần nữa, là khi nào?” Lục Khải khôn khéo như vậy không thể không nhìn ra tình cảm giữa Lục Kinh và Trác Duyên, đây tuyệt đối không phải ngày một ngày hai có thể hình thành.

Sắc mặt Lục Kinh vẫn không thay đổi, ánh mắt trầm tĩnh: “Chưa từng phát hiện qua.”

Lục Khải hừ cười một tiếng: “Nói cách khác con đã coi trong lúc Tiểu Duyên còn chưa trưởng thành? Không nghĩ tới con lù đù vác lu mà chạy, còn dụ dỗ người vị thành niên? Nhà họ Lục dạy con như vậy sao?”

Những lời này Lục Kinh không có cách nào phản bác, anh quả thật có sai.

Tuy nói chuyện này của Lục Kinh không làm đúng, nhưng Lục Khải vẫn hiểu rõ anh, Lục Kinh nói thích thì thật sự thích, tuyệt đối không pha trộn nửa phần giả dối. Hơn nữa đứa nhỏ Trác Duyên kia cũng là một người tốt, nếu hai người ở cùng một chỗ ông không phản đối, nhưng nếu Lục Kinh ở thời điểm Trác Duyên ngây thơ dụ dỗ Trác Duyên, dẫn đến Trác Duyên đi trên con đường sai lầm, lần này còn làm người bị thương thành như vậy, cái này đúng là nhà họ Lục có lỗi với Trác Duyên.

“Quên đi, sự việc đã xảy ra, nói nhiều vô ích.” Lục Khải phất tay: “Nhà họ Lý kia dùng loại thủ đoạn này, con cùng thằng nhóc nhà họ Tống gia xem xét mà làm, chúng ta làm trưởng bối sẽ không xen vào. Trở về chăm sóc Tiểu Duyên thật tốt đi, đừng đánh mất mặt nhà họ Lục.”

Lục Kinh đáp một tiếng, ra khỏi thư phòng. Trong chuyện này, trong lòng Lục Kinh khó chịu hơn bất cứ ai, anh chỉ ở trước mặt Trác Duyên biểu hiện yếu ớt, nhưng ở trước mặt những người khác đều là cố gắng chống đỡ.

Trở lại phòng ngủ của Trác Duyên, Trác Duyên đang ngủ ngon lành, Lục Kinh ngồi bên giường nhìn cậu thật lâu, đắp chăn cho cậu, sau đó trở về phòng mình.

Lúc Trác Duyên ở bệnh viện, bọn Đỗ Dần Chu Lâm đều đến thăm cậu, còn có Tống Nham và Tống Kỳ cũng tới nói lời xin lỗi với cậu. Hiện tại ở nhà họ Lục, cũng không có ai tới thăm cậu, cậu quả thật có chút buồn bực đến khó chịu.

Bởi vì vết thương này, lúc ăn Tết cậu cũng không được ăn ngon, chỉ có thể uống chút canh với cháo loãng. Lục Kinh và Hoắc Quân vì có thể giúp cậu ăn ngon một chút, còn tra công thức nấu ăn, làm rất nhiều canh và cháo thơm ngon, nhưng ngon thì ngon, chỉ là quá no.

Quan hệ của hai người ở nhà họ Lục coi như là sáng tỏ, nhưng Trác Duyên lại phát hiện, Lục Kinh tuy rằng đối với mình rất tốt, nhưng từ lần trước tỉnh lại ở bệnh viện, sau khi hôn lên trán mình một cái, trong khoảng thời gian này, Lục Kinh trên cơ bản sẽ không quá thân cận với cậu, nhiều nhất chỉ là nắm tay cái gì đó.

Tuy nói lần đầu tiên đối với Trác Duyên mà nói thật sự không tính là tuyệt vời, nhưng dù sao cũng là mình cam tâm tình nguyện, là vì cứu Lục Kinh, nghĩ như vậy, cậu cũng không cảm thấy có bao nhiêu thống khổ, nhưng hiển nhiên Lục Kinh không nghĩ như vậy, anh không qua được vết nứt trong lòng.

Chờ sau khi cơ thể tịnh dưỡng tốt, Trác Duyên vừa phải khai giảng đi học, vừa phải nghiên cứu kỹ thuật khử lưu huỳnh, thật sự không có thời gian ở cùng một chỗ với Lục Kinh. Lục Kinh vừa lúc cũng đang bận rộn chuyện của công ty, hai người vẫn không thật sự ở cùng một chỗ thân thiết một hồi. Đến lúc Trác Duyên rảnh rỗi, học kỳ này cũng sắp trôi qua, nhớ tới cậu vậy mà đã lâu không gặp Lục Kinh.

Tập đoàn Lý thị bởi vì sản phẩm không đổi mới được, không theo kịp sự phát triển của thời đại, cuối cùng vẫn bị đào thải, hơn nữa Lục Kinh cùng Tống Nham liên hợp lại chèn ép, một con quái vật khổng lồ như vậy đến cuối cùng vẫn ầm ầm ngã xuống.

Thất bại của Lý thị là tất nhiên, nhưng không ai nghĩ rằng nó sẽ nhanh như vậy. Lý Thừa Tấn trước khi công ty đóng cửa đã vụng trộm gửi rất nhiều tiền vào tài khoản của Lý Điềm Điềm, sau đó cùng Lý Điềm Điềm trốn ra nước ngoài. Mấy người phụ nữ của Lý Thừa Sát đều vứt bỏ ông ta, đứa con trai duy nhất còn ở trong tù, ông ta không có chỗ đi, đành phải tìm Lý Thừa Ký thu nhận.

Lý Thừa Ký căn bản không muốn nhìn thấy ông ta, nhưng Lý Thừa Sát quá mức quấy rối, Lý Thừa Ký đành phải sắp xếp cho ông ta một chỗ ở, mỗi tháng cố định cho ông ta một ít tiền, cũng đủ để ông ta duy trì cuộc sống.

Không phải hắn máu lạnh, mà là ông ta cho tới bây giờ cũng chưa từng coi mình là anh em, hắn cũng không phải thánh phụ, có thể làm được điểm này đã tận tình tận nghĩa rồi.

Chuyện của nhà họ Lý Trác Duyên quản không được cũng lười quan tâm, cậu cho mình nghỉ hai ngày, ở nhà không đi đâu cả.

Buổi tối sau khi Lục Kinh trở về, Trác Duyên chờ anh tắm rửa xong liền ôm lấy anh, híp mắt cọ cọ trên mặt anh, vẻ mặt giống như một hồ ly quyến rũ người: “Lục Kinh, anh đừng làm việc, cùng em đi ngủ được không?”

Mỗi lần về nhà, Lục Kinh đều làm việc đến khuya, chờ Trác Duyên ngủ thiếp đi mới lên giường nhẹ nhàng ôm cậu đi ngủ, buổi sáng lại dậy rất sớm, Trác Duyên trên cơ bản đều không gặp được anh, hai người một học kỳ này ngay cả một nụ hôn cũng không có.

Lục Kinh cười, nhẹ nhàng ôm cậu lên, đặt lên giường: “Ngoan, em đi ngủ trước đi, anh còn có rất nhiều công việc phải đi xử lý, xử lý xong liền trở về.”

Trác Diên nhìn bóng lưng anh: “Lục Kinh! Nếu anh ra khỏi cửa, em sẽ giận thật đó!”

Lục Kinh trong lòng thở dài, đành phải xoay người trở về, xốc chăn lên chui vào, tắt đèn, ôm Trác Duyên nằm xuống, nhưng mà cũng chỉ là ôm, cũng không có động tác gì.

Hôm nay Trác Duyên nghỉ một ngày, buổi tối có tinh thần, liền nổi lên tâm tư nhỏ khác, một tay luồn vào trong quần áo Lục Kinh.

Lục Kinh nắm lấy tay cậu kéo ra: “Ngoan, ngày mai anh còn phải dậy sớm, mau ngủ đi.”

Trác Duyên mới không nghe lời anh, xoay người cưỡi trên thắt lưng Lục Kinh, cúi đầu hôn lên môi Lục Kinh, ở phía trên trêu đùa lưu luyến, nhưng Lục Kinh vẫn không có phản ứng gì.

Trác Duyên nếu không hiểu thì sống vô ích rồi!

Cậu từ đi xuống khỏi người Lục Kinh, ngồi dựa vào trên giường, khuôn mặt lạnh lùng: “Lục Kinh, anh có ý gì?”

Lục Kinh trầm giọng khàn giọng: “Hôm nay có chút mệt mỏi.”

Tuy rằng trong lòng Trác Duyên vô cùng tức giận, nhưng lý trí vẫn còn, trong bóng tối, cậu quay đầu đối mặt với Lục Kinh: “Lục Kinh, nếu anh hối hận có thể nói thẳng, không nên cứ như vậy treo cổ em. Anh không cần vì chuyện kia mà uất ức chính mình ở cùng một chỗ với em, anh đây không phải là tốt cho em, anh đây là hại em!”

Lục Kinh không nói gì.

Trác Duyên tức giận! Cậu xoay người xuống giường, ngay cả giày cũng không mang, đi ra ngoài cửa, đi được nửa đường nhịn không được quay trở lại một cước đạp lên giường: “Lục Kinh, anh thật sự giỏi lắm.”

Cậu đi đến bên cửa vừa đặt tay lên tay nắm cửa, đã bị người từ sau lưng ôm chặt lấy, hơi thở nóng rực sau gáy cùng hô hấp nặng nề va chạm khiến da đầu cậu tê dại.

“Thực xin lỗi.” Lục Kinh nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, em đừng đi.”

“Lục Kinh, anh có chuyện gì thì nói, nói xin lỗi cái gì?” Thật sự là không bức người này, người này chỉ sợ có thể nghẹn chết chính mình.

“Trác Duyên, bác sĩ nói em sẽ có bóng ma tâm lý, anh không muốn làm tổn thương em.”

Trác Duyên nghe vậy hất anh ra: “Anh cũng chưa từng hỏi em, sao lại biết em có bóng ma tâm lý? Anh nghĩ những gì anh đang làm bây giờ không được gọi là tổn thương sao? Em thấy không phải là em có bóng ma tâm lý, là anh thì có?”

“Nhưng lúc em ngủ, anh chạm vào em một chút, cơ bắp của em sẽ không tự giác cứng ngắc, chỉ là chính em không ý thức được.” Lục Kinh thở dài, đây là kết quả mà ai cũng không muốn nhìn thấy.

Trác Duyên ngây ngẩn cả người, thật sự là như vậy sao? Trong tiềm thức cậu kháng cự Lục Kinh thân mật? Cậu không tin điều đó! Cậu rõ ràng chưa từng có loại ý nghĩ này!

“Tạch” một tiếng, đèn trên trần phòng được bật lên, Trác Duyên nghiêm túc nhìn Lục Kinh bị thâm quầng nghiêm trọng trước mặt: “Chúng ta thử một lần đi.”

Lục Kinh im lặng một chút, tiến lên ôm cậu lên giường, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên dưới ánh đèn, trong lòng sinh ra vô hạn thương tiếc. Anh hôn lên mặt Trác Duyên một lần, cuối cùng dịu dàng hôn lên cánh môi Trác Duyên, giống như dưới thân anh là một bảo vật vô giá dễ vỡ, anh căn bản không nỡ dùng sức.

Hai tay Trác Duyên túm lấy quần áo bên hông Lục Kinh, há miệng đón đầu lưỡi Lục Kinh vào. Lục Kinh vẫn hôn đến vô cùng nhẹ nhàng, Trác Duyên gần như muốn chết đuối trong sự dịu dàng như vậy, quyến luyến bịn rịn, khiến người ta lưu luyến quên lối về.

Trác Duyên cảm thấy mình hưởng thụ như vậy, nào có kháng cự như Lục Kinh nói? Dần dần, cậu không hài lòng với sự chậm rãi của Lục Kinh nữa: “Anh nhanh lên.”

Lục Kinh nhẹ giọng cười, vẫn không ngừng ở trên người cậu chậm rãi trêu chọc, Trác Duyên được anh hầu hạ thoải mái muốn chết, hai cái chân trắng trẻo bất giác vòng quanh thắt lưng Lục Kinh, còn cọ cọ.

Lục Kinh vẫn không vội, nhiều lần châm lửa trên người Trác Duyên, Tiểu Duyên nhỏ nhịn không được run rẩy đứng lên, chống lên quần ngủ.

“Nhanh lên, rốt cuộc anh có được không?” Trác Duyên lẩm bẩm một câu.

Bất kỳ người đàn ông nào nghe được những lời này đều nhịn không được, nhưng Lục Kinh lại giống như không nghe thấy, một lần nữa hôn lên cánh môi của cậu. Trác Duyên bị bịt miệng lại, lại bị tay Lục Kinh hầu hạ đến sảng khoái, cơ thể hoàn toàn hóa thành một vũng nước mềm nhũn, nhưng Tiểu Duyên dưới thân lại cứng rắn vô cùng.

Lúc này, Lục Kinh nhẹ nhàng c0i quần Trác Duyên ra, sau đó trong ánh mắt không dám tin của Trác Duyên, cúi đầu ngậm vào.

“Lục Kinh. Ừm…” Hai tay Trác Duyên luồn vào trong tóc Lục Kinh, tất cả đầu ngón chân đều rụt lại, chỗ muốn chết được người đối đãi như vậy, đối phương lại là Lục Kinh, bất kể là s1nh lý hay tâm lý, loại cảm giác này đều không thể diễn tả.

Một lát sau, Trác Duyên rốt cục sảng khoái bắn ra, cậu nhìn thấy khuôn mặt gợi cảm bị mồ hôi làm ướt, bất giác lại nổi lên phản ứng.

Quần áo Lục Kinh còn mặc trên người, anh cúi người hôn lên vai Trác Duyên một cái, đưa tay nghiêng về phía sau Trác Duyên, ngón tay vừa đụng phải nơi đó, Trác Duyên đột nhiên cảm giác được đau đớn bén nhọn xông lên vỏ não, Tiểu Duyên phía trước trong nháy mắt liền xìu xuống.

Vẻ mặt Lục Kinh rất bình tĩnh, anh đưa tay mặc quần Trác Duyên lại, sau đó rời giường tắt đèn, sau khi trở về nhẹ nhàng ôm Trác Duyên, ở bên tai cậu nói: “Ngủ đi.”

Trác Duyên còn đang khiếp sợ, sau khi khiếp sợ còn có áy náy cùng tự trách thật sâu. Mặc cho ai nhìn thấy người yêu ở trên giường biểu hiện như vậy, trong lòng cũng không thể dễ chịu. Phản ứng theo bản năng của mình hoàn toàn là chọc dao vào ngực Lục Kinh, đây là nhắc nhở Lục Kinh, anh từng tàn nhẫn xâm phạm người yêu của mình, cũng để lại bóng ma nặng nề cho người yêu.

Trác Duyên vùi đầu vào ngực Lục Kinh, đưa tay ôm chặt lấy anh: “Lục Kinh, chúng ta thử lại lần nữa được không? Đó là một tai nạn, nó sẽ không như vậy đâu.”

Lục Kinh cười, tâm ý Trác Duyên anh làm sao có thể không hiểu? Nhưng càng thấy Trác Duyên hiểu chuyện như vậy, trong lòng anh càng thêm đau đớn, giống như có người đang cầm dao liều mạng cắt vào máu chảy đầm đìa.

Anh vỗ lưng Trác Duyên: “Không sao đâu, cưng à, nếu em muốn làm, anh cũng có thể.”

Trác Duyên cảm thấy mình giống như có một cái lỗ tai giả: “Anh nói cái gì vậy?”

Lục Kinh sờ đầu cậu: “Ý anh là, nếu em nguyện ý, anh cũng có thể ở dưới.”

Không thể không nói, đề nghị này của Lục Kinh thật sự là quá mê người, có thể đè người đàn ông ưu tú như vậy ở dưới thân, loại khoái c4m này chắc là không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt ra, chỉ là đáng tiếc, Trác Duyên không có hứng thú công kích.

Cậu hung hăng hôn lên môi Lục Kinh một cái: “Ý tốt của anh em nhận, nhưng hứng thú của em không lớn. Lục Kinh, anh không cần đau lòng, em vẫn rất muốn ở cùng một chỗ với anh, nhưng em cũng không biết chuyện gì xảy ra… Vừa rồi, em xin lỗi.”

“Em vĩnh viễn cũng không cần xin lỗi anh.” Lục Kinh ôm chặt cậu vào lòng, cuc cưng của anh không có gì sai, thậm chí là quá tốt, anh cảm thấy mình mặc kệ làm như thế nào cũng cảm thấy còn chưa đủ, anh muốn đối xử tốt với Trác Duyên một chút, tốt hơn một chút nữa.

Sau khi chuyện này qua đi, Trác Duyên quả thực đã khó chịu mấy ngày, cho đến khi Đỗ Dần nói cho cậu biết kỹ thuật khử lưu huỳnh amoniac nghiên cứu thành công, tâm tình của cậu mới tốt hơn một chút.

Nếu đã nghiên cứu thành công kỹ thuật này, thời gian kế tiếp, cậu phải vội vàng thí điểm, vội vàng tuyên truyền, vội vàng ra mắt, một ít chuyện lông gà vỏ tỏi cũng bị bỏ lại phía sau.

Cuộc sống bình yên mà viên mãn như vậy trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, cậu và Đỗ Dần đã trở thành sinh viên năm cuối, bởi vì học thêm pháp luật, quan hệ của Lý Hoài và cậu cũng thân cận không ít.

Lý Hoài hiện tại tìm một công ty luật thực tập, tuy rằng không có lương, nhưng có thể học được không ít kiến thức về phương diện thực hành. Trác Duyên hỏi y không phải là nói muốn thi viện kiểm sát sao? Lý Hoài nói là muốn học thêm kinh nghiệm trong xã hội trước, viện kiểm sát sau này có thể thi lại.

Đỗ Vi hoàn thành chương trình trung học phổ thông và thi đỗ vào khoa Luật của đại học Kinh Đô với thành tích xuất sắc, không ngờ cô gái này cũng chọn học luật.

Trác Duyên hiện tại sự nghiệp đã có, người yêu cũng có, ở trong mắt người khác chính là người chiến thắng trong cuộc sống, nhưng không ai biết, vấn đề giữa cậu và Lục Kinh đến bây giờ vẫn chưa được giải quyết.

Bọn họ nhiều nhất chính là giúp đỡ lẫn nhau, cho tới bây giờ cũng không có vượt qua một bước kia, chuyện này vẫn chắn ngang trong lòng hai người. Lục Kinh nhìn qua hình như rất thỏa mãn hiện tại, nhưng Trác Duyên thì gấp gáp đó, cảm thấy mình thật sự là không chịu thua kém, cực kỳ nghẹn khuất.

“Yến Tử, gần đây sao cậu lại than thở?” Hàn Xương múc một ly kem hương vị vani nhỏ, nhìn gương mặt Trác Duyên đầy sầu khổ, rất khó hiểu: “Cậu nói xem hiện tại giá trị của cậu cao như vậy, còn có việc gì khó? Đỗ Dần cậu nói có đúng không?”

Trác Duyên liếc hắn một cái: “Cậu đừng nói tớ, chính cậu không phải cũng vậy sao? Mở một studio với bạn cùng lớp, hình như phạm vi kinh doanh ngày càng lớn hơn, phải không?”

Hàn Xương cười he he: “Xưởng nhỏ, làm sao so sánh được với hai người? Tiểu Vi, anh nói đúng không?”

Sắc mặt Đỗ Vi lạnh nhạt uống một ngụm nước lọc: “Dùng tiền để đo lường thành công của một người có phải quá thành kiến hay không? Ở đây em nghèo nhất, đừng hỏi em về chủ đề này.”

Hàn Xương mặc dù đụng phải một cái đinh, nhưng trong lòng vẫn vui sướng.

“Em nhỏ nhất, không gian phát triển so với tụi anh lớn hơn nhiều, lúc anh mới học đại học cũng là một người nghèo.” Hàn Xương nói xong còn li3m kem trên khóe miệng.

Đỗ Vi nhìn thoáng qua bộ dạng ngốc nghếch của hắn, sau đó lại thu hồi ánh mắt.

Âm nhạc lãng mạn nhẹ nhàng của nhà hàng khiến người ta thả lỏng cả về thể xác lẫn tinh thần, Trác Duyên nhìn ra đám người nhộn nhịp ngoài cửa sổ, lại nhìn bạn bè bên cạnh, không khỏi bật cười.

Đỗ Dần nghe tiếng nhìn về phía cậu: “Làm sao vậy?”

Trác Duyên vừa định mở miệng, liền nghe thấy tiếng bước chân của nhân viên phục vụ từ xa đến gần: “Quý khách, canh sườn bí đao của mọi người đây.”

Nhân viên phục vụ bưng một mâm tô canh lớn đi tới trước mặt bọn họ, nghiêng về phía Trác Duyên, đang muốn đưa tay bưng lên, một người phụ nữ tóc dài đi về phía bọn họ, đeo khẩu trang y tế đột nhiên hung hăng đụng vào người nhân viên phục vụ.

“A——” Nhân viên phục vụ kinh hãi kêu lên một tiếng, chỉ thấy một tô nước canh lớn đều hướng mặt Trác Duyên rắc qua ——

“Yến Tử!”

Trác Duyên căn bản không kịp phản ứng, mắt thấy nước canh sắp hắt lên mặt, Đỗ Dần bên cạnh mạnh mẽ kéo cậu ngã xuống, hai tay gắt gao bảo vệ đầu cậu, cứng rắn giúp Trác Duyên ngăn trở toàn bộ nước canh.

Bây giờ là tháng chín, nắng gắt cuối thu vẫn còn, bọn họ còn mặc áo ngắn tay, nước dùng vừa ra khỏi nồi hoàn toàn tiếp xúc với da thịt Đỗ Dần, Đỗ Dần nhịn không được đau đớn kêu một tiếng, cánh tay phải đặt ở bên ngoài đã trở nên đỏ bừng, đồng thời nổi lên rất nhiều mụn nước.

“Nhanh lên! Đến bệnh viện!” Hàn Xương cũng bất chấp người phụ nữ tóc dài gì nữa, hắn và Trác Duyên phục hồi tinh thần vội vàng đỡ Đỗ Dần, Đỗ Vi đã ra ngoài kêu taxi.

Dọc theo đường đi, bọn họ đều dùng nước khoáng vừa mua không ngừng tưới lên cánh tay Đỗ Dần, ý đồ giảm bớt một chút vết thương và nỗi đau của Đỗ Dần.

Mãi cho đến khi bác sĩ xử lý xong vết thương cho Đỗ Dần, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù các bác sĩ nói rằng sẽ để lại sẹo, nhưng đó là may mắn trong bất hạnh.

Hàn Xương tuy rằng cảm thấy mình nghĩ như vậy không quá phúc hậu, nhưng nếu tô canh kia thật sự hắt lên mặt Trác Duyên, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, hủy dung là chuyện nhỏ, mấu chốt là nếu mắt bị bỏng mù, vậy mới gọi là tuyệt vọng.

Trác Duyên nhìn băng gạc quấn quanh cánh tay Đỗ Dần, cùng với những vết đỏ bị nước canh văng tung tóe trên người cậu ta, nói không cảm kích đó là hoàn toàn không có khả năng.

Cậu vỗ bả vai Đỗ Dần: “Bây giờ tay cậu không tiện, trong khoảng thời gian này tôi ở chỗ cậu.”

Đỗ Vi muốn nói cái gì thì bị Trác Duyên làm nghẹn lại.

Đỗ Dần nhìn gương mặt hoàn hảo không tổn hao trước mắt này, trong lòng thấy vô cùng may mắn, may mắn Trác Duyên không có việc gì, may mắn cậu ta bảo vệ được Trác Duyên.

***********************

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi