NGƯỜI GIÁM HỘ

Trong lúc nói chuyện với Dì Lưu, Dư Sơ Lâm đã biết nghề nghiệp của Lương Chu —— diễn viên.

Lương Chu, diễn viên…… Vì sao phong cách chênh lệch to lớn như thế.

Dì Lưu cười tủm tỉm lấy ra điều khiển từ xa, lôi kéo Dư Sơ Lâm ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu bật video: “Cháu đừng nhìn cậu chủ ngày thường một bộ dáng lạnh như băng không nói lý lẽ, lúc diễn rất lợi hại đấy, mới vào nghề mấy năm liền đã có cả một tòa nhà thư, đáng tiếc thiếu gia không quan tâm, luôn khóa chặt tim, một chút tình thú cũng không có.” 

Dư Sơ Lâm mỉm cười nghe bà lải nhải, trong lòng không khỏi có chút tò mò. Tuy rằng đời trước thành tích hắn càng ngày càng kém, nhưng trong sinh hoạt vẫn là một con mọt sách chính hiệu, hơn nữa ti vi trong nhà cậu hắn đều bị Dư Bác bá chiếm xem phim hoạt hình nên đối với diễn viên minh tinh thật đúng là không có hiểu biết, sau đó hắn lại vào nhà tù thì càng không có cơ hội tiếp xúc với mấy thứ này.

Dì Lua nghịch ngợm điều khiển từ xa một chút, trên màn hình TV bắt đầu hiện ra hình ảnh, bà ấn mấy nút, hình ảnh chuyển động và dừng lại một bộ phim đang xem nửa chừng.

“Chọn cái này đi, dì cảm thấy đoạn này là đoạn đẹp nhất thiếu gia diễn.” Dì Lưu vui vẻ rạo rực lùi về phía sau ngồi bên cạnh Dư Sơ Lâm. 

Hình ảnh một lần nữa trở nên rõ ràng, một thân ảnh cao lớn trông chật vật lảo đảo từ trong rừng cây đi ra, đầu rũ, một tay che ngực, một tay cầm kiếm. Âm nhạc dồn dập khiến người xem không khỏi khẩn trương. Gió thổi lá cây, hình ảnh đột nhiên được chiếu gần, lộ ra sườn mặt của hiệp khách áo trắng khiến Dư Sơ Lâm sửng sốt.

Đúng là bộ dáng của Lương Chu, nhưng biểu bình lại là đau đớn, mi hơi nhíu, trong mắt là sự thất vọng và không cam lòng, miệng há nhưng răng cắn chặt, tay nắm kiếm cũng hơi run rung, hiển nhiên là đang gắng gượng.

“Đoạn Phi Đường, ngươi trốn cũng vô dụng, còn không mau thúc thủ chịu trói!”

Tiếng nói sắc nhọn đột nhiên vang ra từ trong rừng cây, khí thế Đoạn Phi Đường biến đổi, nghiêng đầu tránh thoát ám phí phóng tới, ánh mắt sắc bén nhìn lại nơi phát ra ám phí, đầu óc quay cuồng, kiếm đặt trước ngực, trầm giọng nói: “Tiếu Diễn, đừng có giả thần giả quỷ, ra đi, chính diện đối mặt với ta!”

Lời kịch vừa ra, Dư Sơ Lâm hoàn toàn bị chấn trụ, rõ ràng là giọng nói giống nhau nhưng khí thế này, làn điệu này, ngay cả câu nói… quá không giống nhau.

Dì Lưu đã chuẩn  bị khăn giấy, còn săn sóc đưa cho Dư Sơ Lâm, thổn thức nói: “Ai da, Đoạn Phi Đường này đúng là mệnh khổ, cha không thương mẹ không yêu, thật vất vả cưới được một người vợ, cuối cùng còn bị giết, sau lại bái một nghĩa đệ lại không ngờ là kẻ lòng dạ xấu xa, dụ hắn đến ám lao sau hạ dược lại bị nhốt đánh, ngược đến thảm.”

Dư Sơ Lâm cúi đầu nhìn khăn giấy trong tay, xê dịch mông mà không biết nên trả lời tiếp như thế nào.

Đoạn Phi Đường đang cùng một hắc y đánh nhau trong TV, dì Lưu xem đến nhập tâm, hắn cũng nghiêm túc nhìn lên.

Khách quan mà nói, vụ đánh nhau này đúng thật đủ lớn, diễn viên và không khí diễn đều đủ, động tác võ thuật như nước chảy mây trôi, có đi có lại, âm nhạc kết hợp gãi đúng chỗ ngứa… Tóm lại, đúng là đủ gây chấn động cho tâm linh đồ nhà quê là Dư Sơ Lâm.

Vừa xem liền không thể dừng được.

… Không hổ là phim truyền hình khiến người cầm hộp khăn giấy, vai chính Đoạn Phi Đường quả thật là rất thảm, thật vất vả chạy thoát từ trong tay nghĩa đệ Tiếu Diễn, lại không cẩn thận rơi xuống vực, may mắn không chết còn được một vị cao nhân ẩn sĩ truyền thừa, nháy mắt trở nên rất ngưu X*, ngưu X trong nháy mắt hạ gục giang hồ hào kiệt, kết quả vừa mới khí phách hăng hái về đến nhà lại phát hiện cả nhà đều bị giết, mà hung thủ lại chính là kẻ từng là nghĩa đệ, Tiếu Diễn.

Ngưu X (Có thể hiểu là trâu bò, ý nói rất cường đại)

Thù mới hận cũ, không có gì để nói, đánh!

Hai người ở trên đỉnh núi X đại chiến ba trăm hiệp, Tiếu Diễn bị trọng thương, trước khi chết còn  nói cho Đoạn Phi Đường rằng hai người thật ra là anh em ruột! Hung thủ diệt môn không phải hắn là vợ của Đoạn Phi Đường, Âu Dương Phiêu Phiêu! Thì ra vợ hắn căn bản không phải cô nhi đại hiệp gì cả mà là Thánh nữ tà giáo, tiếp cận hắn chỉ vì muốn cướp đoạt bản đồ tàng bảo của Đoàn gia tổ truyền, kết quả không cẩn thận bị Tiếu Diễn phát hiện thân phận đành giả chết thoát thân. Tiếu Diễn cũng vì muốn tốt cho hắn mà trước khi biết được tin tức Đoàn Gia diệt môn mà dụ dỗ Đoàn Phi Đường tới ám lao nhốt hắn lại.

Còn việc hạ độc nhốt lại để đánh gì đó, khụ khụ, không cần nói chi tiết những cái đó.

Đoạn Phi Đường hoàn toàn chấn động, nhớ tới đệ đệ mất tích từ bé, lại nhớ tới sau khi đệ đệ mất tích, cha mẹ hắn đối xử lạnh nhạt với hắn, lại nghĩ tới sự vui mừng khi hai huynh đệ kết bái chi sơ nắm tay giang hồ, trong lúc nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc, “Xì” một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.

Phun xong mới nhớ tới mình ngày cưới, người vợ dịu dàng hiền thục, lại nghẹn, rốt cuộc không nghẹn được mà phun ra một ngụm.

Máu thì muốn phun mà thù cũng muốn báo. 

Chôn Tiếu Diễn, nắm túi gấm đối phương đưa mình, Đoạn Phi Đường tìm được căn cứ của tà giáo, đơn thương độc mã giết đi lên, diệt thật nhiều người tà giáo, cuối cùng lại cùng thánh nữ Âu Dương Phiêu Phiêu đại chiến ba trăm hiệp, máu chảy đến vô cùng happy.

Kết cục đương nhiên là tà không thể thắng chính, nhưng thánh nữ đã chết lại ném xuống một quả bom nặng ký – nàng đã hoài hài tử Đoạn Phi Đường!

Sấm! Giữa! Trời! Quang!

Đoạn Phi Đường chịu kích thích quá lớn,  sau khi đại chiến ba trăm hiệp với giáo chủ tà giáo rốt cuộc cũng tẩu hỏa nhập ma, bị trọng thương gần chết, không chờ hắn dọn dẹp xuống núi đi dưỡng thương, một đống hảo hán chính đạo đột nhiên vọt ra, la to muốn giết ma đầu là hắn.

Hắn quả thật không thể hiểu được, lúc này võ lâm minh chủ nhảy ra, nói cho hắn biết võ công của hắn rõ ràng giống với ma đầu Độc Cô Cửu nhấc lên mưa máu gió tanh mười mấy năm trước trên giang hồ, nói hắn không phải người xấu cũng không ai tin!

Độc Cô Cửu, chính là tên của vị cao nhân ở dưới vực sâu truyền võ công cho  hắn! Đoạn Phi Đường hết đường chối cãi, nhớ tới cuộc đời đủ loại, chỉ cảm thấy mình thật đáng buồn cười, dứt khoát dùng kiếm tự vẫn kết thúc cuộc đời vớ vẩn của mình.

Chuyện xưa đến đây là kết thúc, dì Lưu khóc đến sưng cả mắt, Dư Sơ Lâm nhéo khăn giấy, cái kết cục kỳ ba này thật sự gây chấn động.

Nhưng không thể không nói, Lương Chu diễn nhân vật Đoạn Phi Đường rất khá, tuy rằng kết cục thật lừa đảo, nhưng nhìn một hiệp khách áo trắng một thân thê lương, dùng kiếm tự vẫn cũng khiến Dư Sơ Lâm không khỏi đỏ hốc mắt.

Bi thương vẫn quanh quẩn ở trong phòng khách, dì Lưu một lúc “ô ô ô” lại “hức hức hức”, Dư Sơ Lâm xoa hốc mắt đỏ bừng, cũng không biết an ủi dì như thế nào. 

Ngay lúc hắn đang khó xử thì cửa biệt thự mở ra.

Hắn quay đầu lại, mở to hai mắt đỏ bừng nhìn Lương Chu đối diện ở cửa, chớp chớp mắt, phất phất giấy ăn trong tay: “Anh đã về rồi.” Thật ra hắn còn muốn nói thêm một câu, anh vừa mới chết thật là thảm.

Lương Chu nghe nhạc cuối phim quen thuộc còn đang quanh quẩn trong phòng khách q, nhíu mày: “Em đang xem TV?”

Dư Sơ Lâm gật đầu, hít hít cái mũi: “Anh diễn rất tốt.”

Đoạn nhạc cuối phim kết thúc, phòng khách an tĩnh lại, dì Lưu điều chỉnh lại cảm xúc thật tốt mới đứng dậy, quay đầu nhìn khuôn mặt như quan tài của Lương Chu, tức khắc lại bi thương, lại muốn khóc: “Cậu chủ, cậu, cậu chết thật là thảm, ô ô ô…”

Lương Chu: “……”

Hà Long đang xách một đóng túi đứng ở phía sau Lương Chu: “……”

Có lẽ gấp gáp trở về ăn cơm chiều là một quyết định sai lầm, Lương Chu nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi