NGƯỜI GIÁM HỘ

Một tuần sau, kết quả thi tốt nghiệp cũng đã có. 

Lương Chu phong trần mệt mỏi trở về nhà, đưa vật trong tay cho bác Hà, quét mắt nhìn một vòng phòng khách: “Kết quả thi thế nào?”

“Còn chưa có ạ, còn chờ cậu chủ trở về.”

Dì Lưu khẩn trương trực điện thoại, không ngừng vỗ vỗ tay Dư Sơ Lâm, trấn an nói: “Sơ Lâm, cháu đừng căng thẳng, cứ bình tĩnh, thành tích không tốt không quan trọng, tất cả mọi người đều biết cháu là đứa nhỏ yêu học tập.”

“Cháu không căng thẳng ạ!” Dư Sơ Lâm có chút bất đắc dĩ, khi ngẩng đầu thì nhìn Lương Chu tiến vào, bi thương trong lòng chợt đổi thành vui mừng.

“Anh, anh đã trở về.” Hắn khô cằn chào hỏi, tay phải giữ thật chặt tờ số báo danh thi tốt nghiệp … Thật là, quá mất mặt.

“Ừm.” Lương Chu mặt lạnh gật đầu với hắn, đi tới sờ phía sau đầu hắn, rồi lại vòng qua ngồi xuống bên cạnh hắn, duỗi tay về phía dì Lưu: “Đưa điện thoại cho cháu.”

Dì Lưu vội đưa điện thoại cho hắn, tay thì vỗ vỗ ngực, trong lòng thì rất khẩn trương.

Cũng không kịp để cho Dư Sơ Lâm có cơ hội ngăn cản, Lương Chu dứt khoát cầm lấy điện thoại, mở ra bàn phím số, lấy từ trong tay dì Lưu tờ giấy và bấm từng phím số “tích tích tích”.

Bác Hà thoạt nhìn là người bình tĩnh nhất đeo lên kính lão viễn thị của mình, híp mắt nhìn điện thoại như đang chuẩn bị nhìn một nụ hoa sắp nở.

Dư Sơ Lâm hết nhìn này tới nhìn người khác, cuối cùng lại nhìn sườn mặt đẹp trai của Lương Chu, thất bại suy sụp hạ bả vai. Hai ngày trước vốn là ngày có kết quả thi tốt nghiệp của hắn, vốn dĩ hắn chuẩn bị dùng điện thoại để tra nhưng không nghĩ tới di động của hắn lại hết pin! Càng xui xẻo hơn là hắn định mượn máy bàn để tra lại bị dì Lưu bắt gặp, sau đó dì Lưu nói cho bác Hà, bác Hà lại báo cho Lương Chu, vừa vặn Lương Chu kết thúc công việc đang về nhà… Chỉ là một điểm thi nho nhỏ lại biến thành cả nhà tổng động viên hắn.

Nếu hắn thi tốt thì không nói, nhưng thành tích hắn lại … vô cùng tệ.

Điện thoại rất nhanh kết nối, sau một đoạn âm báo tự động, Lương Chu duỗi tay về phía Dư Sơ Lâm: ” Đưa số báo danh thi đây cho anh.”

Hắn đưa qua rồi vội gục đầu xuống.

Sau khi nhập số báo danh, giọng nữ tự động trong điện thoại bắt đầu đọc thành tích.

“Ngữ văn: 78 điểm, toán học: 102 điểm, khoa học tự nhiên, khoa học tổng hợp:… Tiếng anh: 12 điểm, tổng điểm: …”

Tiếng Anh, 12 điểm … Lỗ tai Dư Sơ Lâm dần đỏ lên, tuy rằng nhìn thì trấn định nhưng thật ra đầu đã cúi rất thấp. Quả nhiên là kết quả quá kém, mọi người có cảm thấy thất vọng hay không, Lương Chu thì sao? Có phải cảm thấy hắn là một đứa nhỏ rất hư không… Rõ ràng thật vất vả mới dung nhập với gia đình này …

“Có một môn chênh lệch khá lớn.”

Giọng nói trầm dễ nghe đánh vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng, Dư Sơ Lâm ngẩng đầu chút, trên mặt không che được sự kinh ngạc: “ Vâng, cũng chỉ có một môn thôi sao?”

Lương Chu nhíu mày, vỗ vỗ hắn đầu, cảm thấy cảm giác không tồi, lại xoa xoa, “Điểm của em quá tệ, học bổ túc không thích hợp, anh sẽ bảo Hà Long tìm gia sư cho em.”

Sau khi khiếp sợ là mừng rỡ như điên, hắn không bị ghét bỏ, không bị trách cứ … Cả khuôn mặt bỗng sáng ngời lộ ra một nụ cười thật tươi, gật đầu: “Vâng, đều nghe anh hết.” Vậy kết quả, thật là … Thật là quá tốt.

Lương Chu cũng cười, tuy rằng không nhìn thấy rõ nụ cười nhưng ánh mắt thì nhu hòa đi rất nhiều, thấp giọng đáp: “Ừm.”

Sau khi quyết định mời gia sư, hai ngày sau, một cô giáo tuổi trung niên được Hà Long mời về nhà, Dư Sơ Lâm chính thức cuộc sống học bù.

Lương Chu vẫn bận như cũ, nghe nói là sắp đóng máy bộ phim mới, còn mấy ngày cuối cùng.

Hai người ở chung lúc đầu chỉ là tin nhắn trao đổi, sau biến thành mỗi ngày đều gọi điện thoại, lúc không vội, Lương Chu còn kiểm tra bài vở của Dư Sơ Lâm một chút, dần dần, hai người ở chung càng ngày càng tự nhiên.

Nghỉ hè rất nhanh trôi qua, cuối tháng tám, Lương Chu cuối cùng cũng đóng xong phim cùng họp báo ra mắt phim mới, cũng bắt đầu chuyên tâm tuyển trường học cho Dư Sơ Lâm.

“Trường này đi, trường trung học B khá lớn, trình độ giáo viên cũng tốt.” Lương Chu  chỉ vào tờ tuyên truyền của một trường trung học. 

Dư Sơ Lâm lắc đầu, tiếp tục vùi mặt vào làm bài thi: “Trường này quá xa nhà, có khi phải ở nội trú.” Hắn rất quý trọng tình thân của Lương Chu, không muốn tách ra.

Lương Chu ngẫm nghĩ, gật đầu, nghiêng đầu nhìn bộ dáng Dư Sơ Lâm múa bút thành văn, đem tư liệu trường trung học B ném vào thùng rác.

“Vậy trường quốc tế đi, dạy song ngữ, đối với việc học tiếng anh của em cũng rất tốt.” Hắn lật lật lấy ra một phần tư liệu.

Dư Sơ Lâm cuối cùng cũng hoàn thành một đề thi, kiểm tra một lần mới ngó sang tờ tuyên truyền Lương Chu đang cầm: “Không tốt, cách dạy học ở đó em không thích.”

Lương Chu nhìn nụ cười đáng khinh của thầy giáo ngoại quốc trên tờ tuyên truyền, lại nhìn Dư Sơ Lâm ngoan ngoãn mà nhíu mày, liền che đi khuôn mặt thầy giáo ngoại quốc kia, vo tròn ném vào thùng rác: “Vậy thì không cần trường này.”

Dư Sơ Lâm gật đầu, lấy ra một bài thi vật lý lại vùi đầu làm tiếp.

Lương Chu tiếp tục lục tư liệu, lật đi lật lại, biểu tình càng ngày càng khó coi. Rõ ràng đều là trường tốt sao cẩn thận nghĩ lại đều không thấy điểm tốt nhỉ?

Dư Sơ Lâm đợi một hồi không thấy hắn mở miệng, tò mò ngẩng đầu thì thấy bộ dáng buồn rầu cau mày của hắn, nghĩ một chút, duỗi tay cầm lấy một tờ tuyên truyền, chỉ chỉ: “Trường này đi, tuy rằng là trường mới nhưng nghe nói chất lượng giáo dục không tồi, lại ở gần nhà, chỉ mất hai mươi phút đi  xe buýt là tới.”

Lương Chu càng nhăn mày, mân mê môi mỏng, ghét bỏ nhìn một lần tờ tuyên truyền kia, quyết đoán ném vào trong thùng rác: “Phụ cận trường này đang xây dựng, cả ngày thi công, môi trường học tập kém, xung quanh cũng loạn, không tốt.”

Dư Sơ Lâm bất đắc dĩ liếc hắn một cái, gật đầu, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Dì Lưu nhìn lén thật lâu, tuy rằng rất vui khi cậu chủ nói nhiều hơn một chút, nhưng thấy hai anh em vẫn luôn không tìm được trường tốt thì không khỏi bối rối. Bà bưng canh nấm tuyết hạt sen tới, đặt nhẹ lên bàn tránh xa tư liệu, cẩn thận kiến nghị: “Không bằng đi tới trường trung học số hai thành phố  cậu chủ từng học đi, gần nhà, đi xe đạp cũng chỉ có mười lăm phút, thật sự rất tiện.”

Lương Chu cau mày, lại lật đi lật lại tập giấy tuyên truyền, lấy ra tư liệu trường trung học số hai thành phố, nhìn chằm chằm mấy chữ “Trường học có phong cách nghiêm chỉnh” như đang suy tư điều gì đó.

Dư Sơ Lâm có chút kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi xác nhận: “Dì Lưu, là trường trường trung học số hai thành phố kia sao? Cái trường có tiếng khó thi vào ấy à?”

Dì Lưu gật đầu, đặt canh nấm tuyết vào trong tay hắn, cười nói: “Trường này rất tốt, lại gần nhà, trước đừng làm bài nữa, uống chút canh rồi nghỉ ngơi một chút hẵn làm tiếp.”

Dư Sơ Lâm cất bài thi, lấy canh tới gần, nói lời cảm ơn, lắc đầu nói: “Trường kia tốt thì tốt, nhưng rất khó đi cửa sau…” Hắn không phải không nghĩ tới trường trường trung học số hai thành phố, nhưng nghe nói trường này rất khó vào, nên cùng từ bỏ tâm tư.

“Không đi cửa sau.” Lương Chu buông tờ tuyên truyền, bưng bát canh nấm tuyết lại gần, vừa cúi đầu uống một ngụm: “Em lần trước thi trắc nghiệm bao nhiêu điểm?”

Dư Sơ Lâm báo thành tích, tò mò nhìn hắn: “Sao không đi cửa sau?”

Lương Chu chỉ vào tư liệu trường trung học số hai thành phố, cân nhắc một chút điểm Dư Sơ Lâm báo, gật đầu: “Đủ điểm rồi, không cần lựa chọn nữa, chọn trường trung học số hai thành phố đi, em chuẩn bị tốt một chút, ngày mai ra ngoài với anh.”

“Để làm gì?”

“Cùng anh đi gặp giáo viên chủ nhiệm cao trung của anh, để ông ấy nghĩ biện pháp giúp em.”

“……” Này không giống đi cửa sau sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi