NGƯỜI GIÁM HỘ

Ảnh chụp có người dowload, tự nhiên cũng sẽ có người trộm cất giấu lén truyền bá.

Ngày hôm sau, sau khi Internet được làm sạch, Vương Chí cầm nguyên bộ ảnh chụp nóng gửi cho Dư Sơ Lâm trên chim cánh cụt như hiến vật quý.

Dư Sơ Lâm hắc tuyến cự tuyệt tệp ảnh Vương Chí gửi cho, cạch cạch cạch đánh máy chữ.

Sơ Lâm: Còn nửa tháng thi tháng đấy, ôn tập chưa?

Ta là chí lớn ta sợ ai: … Được rồi được rồi, tớ biết cậu không muốn xem cái này, nhưng trong mấy bức này cậu nhất định phải xem một cái【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】

Hình ảnh rất lớn, xoay ra mới nhìn rõ, lúc này Dư Sơ Lâm sửng sốt ——người chụp trên ảnh kia chính là Lưu Phân quần áo không chỉnh tề và Lương Tử Tu!

Cái này thật là… Hắn mở miệng thở dốc, đỡ trán mình. Khó trách Lưu Phân sau khi không thể làm minh tinh lại có phản ứng lớn như vậy, thì ra là đã hiến thân “hy sinh”. Ngón tay hắn dừng một chút trên bàn phím, cuối cùng thở dài, đánh chữ.

Sơ Lâm:  Bức ảnh này ngoài tớ ra, cậu có cho ai xem qua chưa? Đừng lan truyền nữa, dù sao cũng là một cô gái.

Ta là chí lớn ta sợ ai: Tớ tự có chừng mực, chỉ là nghĩ muốn cho cậu xem thôi, ai, cô ta quá hồ đồ, nhưng dù sao lúc chụp ảnh cũng đã hóa trang nên cũng không cẩn thận sẽ không nhận ra được đâu, hy vọng những học sinh trường chúng ta nhìn bức ảnh này sẽ không nhận ra người.

Dư Sơ Lâm kích chuột, tắt đi giao diện chat.

Còn có thể nói cái gì chứ, giới giải trí… thật loạn.

Sự kiện ảnh chụp mới bình ổn được một chút, lại xuất hiện một tin tức khác của Lương Kiến —— vợ hắn là Lưu Vũ muốn ly hôn với hắn!

Vợ Lương Kiến là Lưu Vũ, tính tình lạnh nhạt, chỉ thích tiền, chồng làm loạn ở bên ngoài bà trước nay đều nhắm một mắt mở một mắt, coi như chưa từng phát hiện. Những ông chủ cũng chơi bời lêu lổng như Lương Kiến đều rất hâm mộ hắn, khen hắn thật tinh mắt, cưới được một bà vợ thật hiểu chuyện. Nhưng hôm nay, chính là người vợ “hiểu chuyện”, ngay lúc Lương Kiến gặp bế tắc, công ty gặp gian nan lại kiên định yêu cầu ly hôn.

Tài sản Vinh Hoa là tài sản sau khi hai người kết hôn, giờ Lưu Vũ muốn ly hôn, muốn phân chia tài sản, đây chính là ép Lương Kiến phá sản nhanh!

Trong lúc nhất thời dư luận ồ lên.

Văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất tòa nhà Vinh Quang.

Dư Sơ Lâm xem xong báo chí, khó hiểu giật nhẹ bên người Lương Chu, hỏi: “Anh, sao Lưu Vũ lại yêu cầu ly hôn, sao lại chỉ yêu cầu mang theo con gái Lương Khả Khả, hoàn toàn không đề cập tới Lương Tử Tu, vì sao nhỉ?”

“Bởi vì Lương Tử Tu không phải con trai của bà ấy, là Lương Kiến ở bên ngoài trăng hoa mà có.” Lương Chu lật một trang tài liệu, thờ ơ giải thích.

“A?” Dư Sơ Lâm kinh ngạc, sau khi tiêu hóa xong tin tức, lắc đầu cảm thán: “Sinh hoạt cá nhân của Lương Kiến thật loạn… Sao cảm thấy Lương gia không có người tốt nhỉ?” Lương Kiến, Lương Tử Tu… Thậm chí còn có Lương Trì… Ở phương diện tình cảm này, vài người này đều giống nhau…

Tay Lương Chu chợt dừng lại, nghiêng đầu, ôm lấy hắn, hôn một cái lên mặt hắn, sau đó lại cọ cọ sau tai hắn, mới nhỏ giọng nói: “Anh không loạn.”

Dư Sơ Lâm bị hắn cọ làm lông tơ dựng đứng, thân thể giống như bị điện giật run lên, hắn nhanh tay đẩy anh mình ra, dùng sức lau tai, không được tự nhiên, nói: “Đừng cọ, cảm giác thật kỳ quái…”

Lương Chu nhìn một loạt động tác của hắn, tâm tư khẽ nhúc nhích, đảo mắt nhìn lỗ tai hồng dần của hắn, vứt bỏ bút và tài liệu, không chút do dự nghiêng người qua, lại kéo hắn ôm lấy, tiếp tục cọ: “Thì sao phía sau tai chỗ tóc đó sao… “Chỗ mẫn cảm này giấu cũng thật bí ẩn.

“Đừng đừng đừng…” Dư Sơ Lâm giãy giụa, giọng nói biến dạng vì bị cọ, chân rụng rời ngã xuống sô pha, gian nan xoay người, bò tới một bên sô pha khác, mặt đều nghẹn đỏ.

Ý cười trong mắt Lương Chu tăng lên, cố ý dịch theo hắn, ngón tay cào cào sau tai hắn, khom lưng lại muốn đem người kéo qua, hôn người đến đỏ bừng mặt.

Tâm tình Trương Khiêm rất tốt ôm tài liệu tới gần, mạnh mẽ đẩy cửa văn phòng ra, vô cùng vui mừng, nói: “Tiểu Chu, lần đầu tiên quảng bá 《 gián điệp 》 trên internet rất được hoan nghênh, chúng ta muốn… không cần…”

Thân thể Dư Sơ Lâm cứng đờ bị đè ở trên sô pha.

Lương Chu nghiêng đầu nhìn Trương Khiêm ngu ngốc cứng đờ đứng ở cửa, đen mặt bò dậy khỏi người Dư Sơ Lâm, lạnh buốt nhìn hắn: “Vào phòng thì phải gõ cửa, hiểu không?”

Dư Sơ Lâm cố gắng thở đều, giơ tay sờ mặt nóng ran của mình, hơi nghiêng đầu nhìn Trương Khiêm, sau đó yên lặng cần gối ôm sô pha và chôn cả mặt mình vào——quá mất mặt.

“Cậu, các người…” Trương Khiêm trợn mắt há hốc mồm, nhìn người này lại nhìn người kia, tay run lên, tài liệu cầm không chắc bị rơi xuống đất.

Lương Chu nhìn tài liệu ở trên mặt đất, nhướng mày: “Chúng tôi cái gì?”

Trương Khiêm nuốt nuốt nước miếng, thấy bộ dạng hắn không vui thì biểu tình đại biến, xoay người khóa cửa phòng lại, sau đó nhanh chóng tiến vào văn phòng, bước tới nắm lấy cổ áo Lương Chu: “Lương Chu! Cậu thật sự là một người lớn, cậu, cậu, cậu sao có thể hồ đồ như vậy! Muốn ngồi tù à! Sơ Lâm là em trai cậu, đầu óc cậu bị úng nước à?”

Lương Chu vô cùng bình tĩnh: “Sơ Lâm không phải em trai ruột của tôi, cậu không biết à?”

“…what?”

Bữa trưa, trong phòng vip nhà ăn.

Lương Chu gắp một miếng xương sườn đến bát của Dư Sơ Lâm, lại giúp hắn lấy một bát canh nhỏ.

Quan Bác Văn vùi đầu xem di động, một hồi nhíu mày một hồi cười, trông rất giống người điên.

Triệu Tri rất tự nhiên ăn cơm, rất bĩnh tĩnh.

“Cho nên cậu cũng biết?” Trương Khiêm rít gào với di động, muốn dùng sóng âm giết chết Lăng Xuân ở thành phố S xa xôi: “Cậu, cái tên cặn bã này! Chuyện quan trọng như vậy mà lại không nói cho tôi, có phải là bạn bè không hả?”

“Bạn bè? Cậu xác định?” Giọng nói Lăng Xuân rất thấp, tràn đầy khí tức hắc ám, vừa nói xong thì cười lạnh “ha hả”: “Cậu có biết tôi bao lâu chưa được ngủ không, cậu biết vì vụ án này mà tôi không dùng được đám nhân viên người mới này không hả, cậu biết tôi có bao nhiêu chán ghét đám lão già kia không hả, cậu có biết tôi bao lâu không được nghỉ phép không hả?”

“Không, không biết…” Nháy mắt, âm lượng Trương Khiêm giảm mạnh, yếu ớt trả lời.

“Việc này mà cũng không biết, bạn bè à? A…”

Trương Khiêm sợ đến mức run rẩy khi nghe tiếng cười lạnh này, “viu˜” một tiếng ném điện thoại ra ngoài, chính xác vô cùng ném trúng bát canh ở giữa bàn ăn, sau đó vỗ ngực nghĩ mà sợ, nói: “Lăng Xuân không ngủ no thật đáng sợ… A, thật đáng sợ, thật là đáng sợ.”

Di động rơi vào bát canh phát ra tiếng “Đông”, canh bị bắn tung tóe. Động tác múc canh của Lương Chu dừng lại, buông thìa xuống, đứng dậy, nắm sau cổ áo Trương Khiêm, đi ra mở cửa phòng VIP và ném hắn ra ngoài: “Bình tĩnh thì hẵng vào, còn có, gọi thêm một bát canh nữa.”

Bang ——

Cửa đóng lại, Trương Khiêm nhìn ánh đèn sáng trưng trên hành lang, lại nhìn cánh cửa rắn chắn phòng VIP đóng chặt, nổi giận, sau đó ỉu xìu đi ra ngoài, ảo não kéo một phục vụ viên đi ngang qua:”Cái này… Cho tôi thêm một bát canh…” Chọn sai bạn rồi (nguyên văn lầm giao tồn hữu), một đám cầm thú.

Một giờ sau, mọi người ăn no uống say.

Trương Khiêm yếu ớt nhấc tay, nhìn Dư Sơ Lâm: “Này, Tiểu Dư à, em và Lương Chu…”

“Ở bên nhau.” Dư Sơ Lâm xấu hổ gật đầu, sau đó mặt đầy thành khẩn cam đoan: “Anh Trương yên tâm, nếu em không đồng ý, anh em không dám đụng vào em đâu.”

“Không phải…” Trương Khiêm xua tay, lại ngắm nhìn Lương Chu, nhỏ giọng, nói: “Các em là anh em đấy…” Đây không phải là loạn luân sao… Về sao nếu bị truyền thông tóm được, rất đáng sợ đấy…

“Chờ Sơ Lâm mười tám tuổi, tôi sẽ tách hộ khẩu khỏi Lương gia.” Lương Chu ôm ngực, rất bình tĩnh, nói: “Hơn nữa, tôi và Sơ Lâm cũng đâu phải là anh em ruột thịt, cha ruột của tôi là một tên cặn bã, không cần để ý tới.”

“Tách hộ khẩu?” Dư Sơ Lâm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn hắn: “Lúc trước anh không hề nói cái này.”

“Tách cũng tốt, anh không muốn về sau em phải tủi thân.” Lương Chu sờ sờ đầu hắn, “Ăn no chưa? Muốn ăn chút điểm tâm không?”

Dư Sơ Lâm cọ tay hắn, cười tủm tỉm, lắc đầu: “Không cần đâu, em ăn no rồi, thức ăn nhà hàng này khá ngon.”

“Vậy về sau tới ăn thường xuyên.”

“Vâng ạ!”

Trương Khiêm bị Lương Chu nói mà hôn mê, vừa mới hoàn hồn lại bị hai người làm mù mắt—— rõ ràng không phải lời kịch buồn nôn mà sao sau khi biết quan hệ của  hai người này, lại nghe thấy sởn gai ốc thế này!

“Được rồi, cậu đã biết là được, về sau đừng có suy nghĩ giới thiệu đối tượng cho Lương Chu nữa, thu hồi tâm tư lại đi, chuyên tâm vào công tác. Vinh Hoa dạo này sắp ngược, chúng ta có thể nhân cơ hội này vơ vét một chút.” Triệu Tri chỉ hai ba câu liền chuyển đề tài sang công việc, trầm ngâm nói: “Lương Chu, việc thu mua Vinh Hoa có lời không?”

Lương Chu suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có thể có lợi, nhưng Vinh Hoa quá loạn, tôi không nghĩ muốn.”

Triệu Tri gật đầu: “Anh hiểu, thực ra anh cũng rất không thích.”

Trương Khiêm nghiêng người qua véo Triệu Tri: “Anh sớm đã biết Lương Chu và Tiểu Dư ở bên nhau đúng không? Anh vậy mà không nói lời nào cho tôi.”

“Buông tay.” Triệu Tri hắt tay hắn xuống, đen mặt: “Anh cũng không biết sớm hơn cậu mấy ngày, chỉ là quên nói cho cậu, cậu cũng bình tình một chút cho anh, còn một đống công việc đấy.”

“Các người đều dối gạt tôi, không bỏ đấy, tôi muốn bóp chết anh!”

Hai người cùng đùa giỡn nhau.

“Thực là có ý tứ.” Quan Bác Văn đang chơi di động giữa chừng thì buông xuống, cười tủm tỉm, nói: “Lương Kiến và vợ đều trở thành đề tài lớn nhất trên các diễn đàn trong nước, người dùng mạng thật là mạnh mẽ, toàn bộ đều biết rõ.”

“Bao gồm thân thế của Lương Tử Tu?” Lương Chu nhíu mày.

Quan Bác Văn gật đầu: “Bao gồm cả thân thế của Lương Tử Tu.”

Sau khi vụ việc Lương Kiến và Lưu Vũ ồn ào ly hôn, người dùng mạng đều cảm thấy có rất nhiều thứ để đào bới nên cũng trở thành đề tài nóng để tám trên mạng. Cuộc bão tám này thật sự là mò ra không ít thứ đâu.

Thì ra ở hơn hai mươi năm trước, Lương Kiến có thể cưới được Lưu Vũ hoàn toàn là vì lừa gạt con gái nhà người ta.

Lúc ấy Lương Chú cũng có chút tiếng tăm đạo diễn, còn Lương Kiến, lúc đấy còn đang bán giày ở gần đại học thành phố B. Lương Trì nhìn Lương Kiến vất vả quá nên mở một cửa hàng cho hắn, giúp hắn từ một công tử biến thành một ông chủ. Sau khi trở thành ông chủ, Lương Kiến bắt đầu làm ăn không đàng hoàng, cả ngày lắc lư khắp nơi trong trường đại học, nghĩ muốn tìm kiếm một người bạn gái xinh đẹp.

Lưu Vũ năm đó là sinh viên năm hai, cứ như vậy xui xẻo lọt vào mắt hắn.

Hắn muốn theo đuổi lại sợ người ta xem thường hắn nên đầu óc vòng vo xoay chuyển, nghĩ ra một chủ ý——giả mạo Lương Trì tiếp cận người ta.Năm đó, mọi người đều vẫn rất chất phác, Lương Kiến nói như vậy, Lưu Vũ liền tin, tình cảm hai người tăng tiến nhanh, Lương Kiến còn đáp ứng Lưu Vũ để cô làm vai chính trong bộ phim của mình.

Sau đó cũng không hiểu vì sao Lương Kiến bị bại lộ, Lưu Vũ tức giận nhưng lúc đó cô đã mang thai, Lương Kiến lại khóc lóc cầu xin, cô khẽ cắn môi, lại thấy hắn tốt xấu gì cũng là em trai của Lương Trì, có nhân viên có cửa hàng liền nhắm mắt gả cho.

Cuộc sống sau hôn nhân tự nhiên không tốt, cha mẹ Lưu Vũ tức giận cô không có chí tiến thủ nên đoạt tuyệt quan hệ với cô, Lương Kiến cũng không giàu có cũng không muốn cho cô đi học tiếp, vì vậy việc học của cô cứ thế mà bị hủy. Một việc không vui lại thêm một việc không vui, cô bị trầm cảm nên bị xảy thai. Sau khi đứa nhỏ không còn, ngày tháng vẫn trôi qua bình thường, Lưu Vũ mãi vẫn không mang thai, Lương Kiến liền không đối xử tốt với cô như trước nữa. Sau đó Lương Kiến ôm Lương Tử Tu trở về, nói là vì Lưu Vũ mãi không mang thai nên nhận nuôi một đứa nhỏ cho cô. Lưu Vũ tin, bên người có thêm một đứa nhỏ mềm mại khiến tâm tình của cô dần tốt hơn.

Nhưng theo thời gian trôi đi, Lưu Vũ cũng phát hiện Lương Tử Tu lớn lên càng ngày càng giống Lương Kiến, trong lòng nổi nghi ngờ nên trộm đi làm giám định cho hai cha con, kết quả giám định đương nhiên… Không phải cô hy vọng như vậy. Mình bị lừa, bị bỏ học, con không có, bây giờ chồng còn ngoại tình, ôm con riêng về cho mình nuôi… Hận ý trong lòng Lưu Vũ dần lớn lên. Cũng tại thời điểm hỗn loạn này, bụng vốn không có động tĩnh bỗng nhiên lồi lên. Lúc đó cô rất hoảng sợ, nhớ với sự kiện mình sảy thai, lại nghĩ về bản thân mình, sau khi suy nghĩ kỹ, cô cắn môi giả vờ làm người ngốc, tiếp tục chung sống với Lương Kiến, quyết định chờ sinh đứa bé ra sẽ ngả bài với Lương Kiến.

Thời gian trôi nhanh.

Lương Trì sau khi học bồi dưỡng ở nước ngoài cùng quay phim xong về nước, trong tay Lương Kiến có chút tiền, bắt đầu táo bạo trắng trợn ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, Lưu Vũ đều làm lơ tất cả, chuyên tâm dưỡng thai, cầm tiền lãi của cửa hàng bồi bổ nuôi mình.

Sau đó, Lương Khả Khả sinh ra, vì vợ Lương Trì mới kết hônchết để lại công ty cho em trai, Lương Kiến liền thay đổi cuộc đời, vì sinh hoạt của con gái mình tốt hơn, Lưu Vũ không còn tâm tư ly hôn, cắn răng tiếp tục làm Lương phu nhân.

Một đường này liền thành mười mấy năm, hiện giờ Lương Khả Khả đã trưởng thành, Vinh Hoa sắp phá sản, vì giảm bớt tổn thất, bà rốt cuộc không yên lặng nữa, yêu cầu ly hôn với Lương Kiến.

Người đăng chuyện của Lương Kiến và Lưu Vũ gắn rất cao, trang chủ như hoa sen sáng rực rỡ, nói về chuyện năm đó rất rõ ràng rành mạch, người dùng mạng cũng hô to đã ghiền (quá đã).

Giới nữ thì đồng tình đến không được ——Lưu Vũ này cũng coi như một người rất đáng thương,vì con gái mà nhẫn nhục nhiều năm như vậy, không dễ dàng quá không dễ dàng.

Trên mạng bát quái bay loạn, còn trong thực tế, sau khi ly hôn xong, Lương Kiến thỏa thuận sai lầm, phần lớn tài sản đều cho Lưu Vũ và Lương Khả Khả, thẳng tới khi kết thúc kiện tụng, Lương Tử Tu vẫn chưa từng xuất hiện một lần.

Một nửa cổ phần Vinh Hoa dưới danh nghĩa của Lương Kiến phân cho Lưu Vũ, bất động sản gửi ngân hàng cũng bị cầm đi phần lớn. Chân trước Lưu Vũ vừa lấy được đồ, chân sau liền bán cổ phiếu, nhà và xe, mang theo Lương Khả Khả biến mất khỏi thành phố B, trước khi đi, còn để Lương Khả Khả đăng báo đoạn tuyệt quan hệ cha con với Lương Kiến.

Tin tức trên báo chí liên quan tới sự kiện ly hôn này kết thúc nhưng trên mạng vẫn chưa xong.

Có bạn trên mạng nhảy ra, nói thấy Lưu Vũ mang theo Lương Khả Khả khóc lóc quỳ gối suốt cả một ngày trước một khu dân cư khu nhà giáo sư nghỉ hưu một trường đại học, sau đó bị một ông lão tới lau nước mắt dẫn đi.

Không cần nghĩ cũng biết ông lão kia là cha mẹ Lưu Vũ. Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, bạn dùng mạng thổn thức không dứt.

Có chuyện tốt bạn dùng mạng lần theo manh mối tìm tới khu dân cư kia, nhưng cũng chỉ hỏi thăm được đoạn thời gian trước có một giáo sư về hưu theo con gái xuất ngoại nhiều năm sang nước ngoài hưởng phúc.

Lưu Vũ bán rẻ cổ phiếu Vinh Hoa tạo thành đả kích không nhỏ với Lương Kiến,  đã từng là Vinh Hoa nổi bật trên lôi đài với Vinh Quang, giờ đây hoàn toàn bị mờ nhạt đi.

Công nhân viên chức bị Vinh Hoa sa thải ôm thùng giấy, lảo đảo nhìn biển treo không xa “Chúc mừng công ty khai trương chi nhánh mới!”, nơi đó là rạp chiếu bóng mới xây xong, giờ lại chính thức khai trương “quảng cáo Vinh Quang” mà trong lòng ảm đảm thở dài.

Cùng đều cùng mang một chữ Vinh, chênh lệch này sao lại lớn như vậy? Đồng dạng đều là ông chủ họ Lương,  mà phát triển này sao lại hoàn toàn khác nhau như vậy chứ? Ban đầu khi đi lập công ty cỡ nào lý tưởng hào hùng, mà giờ mới bao lâu, hai năm hay ba năm? Bây giờ như lá thu héo úa… Một bước đi nhầm, thua cả bàn cờ.

Dư Sơ Lâm tắt trang web đi, nhớ tới kết cục vợ con ly tán của Lương Kiến, lắc đầu: “Khó tránh khi Lương Tử Tu đính hôn lại không nhìn thấy Lương phu nhân và em gái anh ta tham dự, thì ra đây chính là chân tướng.” Hắn tắt máy tính, nghiêng đầu nhìn Lương Chu: “Anh, người tên Diêm Khải Văn lại tới làm phiền anh à?”

“Chưa hẳn, hắn là muốn hợp tác với Vinh Quang.” Trước mắt Lương Chu là một máy tính, ngón tay gõ trên bàn phím, không nhíu mày: “Cậu út nói Diêm Khải Văn có tiếp xúc với ông, xem gia Diêm gia chuẩn bị thông qua hợp tác để mềm lòng chúng ta.”

“Muốn hợp tác sao?”

“Muốn.” Lương Chu xem xong hồ sơ Diêm Khải Văn gửi tới, đẩy máy tính ra, trực tiếp đậy lại, xoa xoa con mắt: “Kiếm tiền Diêm gia, anh không có áp lực, tốt nhất là càng đào nhiều tiền của hắn càng tốt.”

“Đừng xoa nữa.” Dư Sơ Lâm vội vàng kéo tay hắn, lại móc thuốc nhỏ mắt từ trong ba lô mình ra, đỡ đầu hắn và nhẹ giọng nói: “Em nhỏ thuốc nhỏ mắt giúp anh, đừng chớp mắt nhé.”

“Ừ.” Lương Chu nghe lời mở to mắt, thẳng tắp nhìn hắn.

Thuốc nước vừa tiến vào trong mắt có cảm giác lạnh lạnh, theo phản xạ có điều kiện ắt sẽ chớp mắt, nhưng Lương Chu dường như không làm theo bản năng mà sau khi tích xong vẫn thẳng tắp nhìn Dư Sơ Lâm.

“Tốt rồi, anh có thể chớp chớp mắt chậm một chút, không cần trừng mắt.”

Lương Chu vẫn nhìn hắn, duỗi tay sờ phía dưới mũi hắn, cong miệng: “Râu dài.”

“A?” Dư Sơ Lâm cũng giơ tay sờ theo, cười: “Trưởng thành mà.”

“Đúng là trưởng thành thật.” Ánh mắt Lương Chu lộ ý cười, đột nhiên đứng dậy và đi ra tắt đèn phòng khách.

“Làm sao vậy?” Dư Sơ Lâm cũng đứng dậy theo, có chút không hiểu việc làm này của hắn:”Anh, sao anh lại tắt đèn?”

Lương Chu không nói gì.

Cả phòng chìm vào bóng tôi, đột nhiên một ngọn nến sáng lên, dì Lưu cười tủm tỉm bưng một chiếc bánh kem đi ra, cao giọng nói: “Cậu chủ Sơ Lâm, chúc sinh nhật vui vẻ.”

Dư Sơ Lâm quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng trên chiếc bánh kem trên tay bà, có chút lơ ngơ. Sau khi mẹ chết, đã rất nhiều năm chưa từng ai cùng hắn trải qua sinh nhật. Hắn cúi đầu cầm điện thoại di động nhìn, nhìn ngày tháng trên đó mà ngẩn người.

Mười tháng tháng chín…

Khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, thì ra đã tới ngày mười tám tháng chín sao…

Lương Chu đi đến bên cạnh hắn, ôm lấy bờ vai hắn, thấp giọng nói: “Ngày mai em còn phải đi học, cho nên không thể tổ chức lớn hơn cho em, chờ cuối tuần rồi tổ chức lại một lần nữa, được không?”

“Đúng vậy, đúng vậy, nhất định phải tổ chức lại một bữa, sinh nhật nhất định phải ăn bánh kem, không khác được.” Dì Lưu cười phụ họa, cẩn thận đặt bánh kem lên trên bàn trà, vẫy tay với Dư Sơ Lâm: “Cậu chủ Sơ Lâm mau tới đây, mau hát bài ca sinh nhật, cầu nguyện thổi nến, sau đó cắt bánh kem, chúng ta một người cũng không thể thiếu.”

“Được!” Hắn nắm bóp tay Lương Chu, cười đi tới.

Lương Chu đi phía sau hắn, lại mở đầu hát khúc ca mừng sinh nhật.

Một người cao lớn, toàn thân là vẻ đẹp cao quý lạnh lùng tinh anh chuẩn men đang hát bài ca sinh nhật, hình ảnh này… Dư Sơ Lâm nhịn không được mà cũng hát theo, sau đó nghiêm túc nhắm mắt lại cầu nguyện, thổi tắt ngọn nến.

Giây tiếp theo, ánh đèn phòng khách sáng choang, bác Hà đứng ở bên công tắc bật cầm trong tay một pháo nhỏ, nói vang: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Bùm” một tiếng, giấy màu bay loạn.

“Nhanh, nhanh cắt bánh kem.” Dì Lưu vội vàng thúc giục.

Bánh kem rất đẹp, còn tản ra mùi hương thơm ngọt của hoa quả và bơ, chỉ ngưi rcungx khiến ngón trỏ mọi người muốn động. Dư Sơ Lâm cắt bánh kem, đưa từng miếng phân mọi người, sau đó bưng một miếng to nhất và không tự giác lộ ra nụ cười ngây ngô.

Sinh nhật ấm áp hạnh phúc như vậy thật giống như nằm mơ.

Lương Chu không thích đồ ngọt cho lắm, ăn một miếng liền không đụng nữa, hắn thò người lấy từng hộp quà từ trong một cái túi nhỏ ở dưới gầm bàn trà ra.

“Đây là quà Triệu Tri, Trương Khiêm bọn họ đưa cho em, cái này là do Lăng Xuân gửi trở về, còn mấy cái này là do các anh chị họ và Tiểu Hòa, còn có cái này…” Hắn móc một hộp quà xinh xắn, mặt đột nhiên đen: “Diêm Khải Văn đưa, em nhìn xem có thích không,không thích thì chúng ta trả lại.”

Dư Sơ Lâm nhìn một đống quà tặng, lại nhìn vẻ mặt của anh trai, cười lớn tiếng, duỗi tay bóp mặt anh mình, nói: “Thay em cảm ơn mọi người nhé, còn quà tặng của anh đâu? Lấy ra đi.”

Dì Lưu ngồi ở một bên che miệng cười, chưa từng ai dám bóp mặt cậu chủ như vậy đâu, nhìn thấy mà thật muốn cười.

Lương Chu kéo tay hắn xuống, tránh tầm mắt của dì Lưu, móc một nhỏ ở trong túi đẩy sang: “Của anh đây, em nhìn xem có thích không nào?” Nói xong còn gãi gãi lòng bàn tay hắn.

Thái độ sao có chút khả nghi vậy, Dư Sơ Lâm rụt tay về, thưởng thức hộp nhỏ trong tay mình, cười cười, trong lòng thì tràn đầy sự chờ mong, sau đó biểu tình biến đổi, vội vàng đóng lại, khẩn trương lo lắng nhìn dì Lưu và bác Hà đang ngồi ăn bánh kem trên sô pha, thấy bọn họ không chú ý bên này thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn trừng mắt liếc nhìn Lương Chu một cái.

“Thích không?” Vẻ mặt Lương Chu rất nghiêm túc, hỏi một câu.

Hắn nắm thật chặt chiếc hộp trong tay, cất vào trong túi mình, hé môi, hơi chút xấu hổ, nói: “Thích ạ.”

Lương Chu mỉm cười, trộm nắm tay hắn, nhéo nhéo một cái, sau đó lại nhanh chóng buông ra——loại cảm giác lén lút ở ngay trong nhà của mình thật là kích thích.

Dì Lưu đưa món quà mình đã chuẩn bị ra, đặt ở trên bàn trà, sau đó giống như dọn xong, bắt đầu lải nhải giới thiệu: “Đây là bánh quy cuối tuần trước dì làm, yên tâm, chưa hết thời hạn đâu, có cả nho khô, ăn ngon lắm… Cái này là ngày hôm qua dì làm, còn có rất nhiều hình dạng bánh quy khác nhau, nhưng cũng có thể… Cái này cái này nữa, là lúc dì đi siêu thị được giới thiệu mua, nói là kẹo nhập khẩu, trẻ con đều thích ăn… Còn có cái này, là nước hoa quả dì làm, cháu hiện tại đang tuổi lớn, thời gian học buổi tối lại dài, sợ cháu đói, nên làm cái này, còn chuẩn bị chút bánh mì, vừa lúc có thể ăn!”

Đủ loại đồ ăn vặt được bày ra bàn trà, Dư Sơ Lâm nghe dì Lưu nói dông dài mà lòng tràn đầy cảm động. Dì Lưu nói một loại thì hắn cũng nếm một loại, sau đó cẩn thận cất hết đi: “Cháu cảm ơn dì Lưu, cháu nhất định sẽ cất cẩn thận từ từ ăn ạ.”

“Cũng đừng ăn mảnh một mình, các bạn cháu sẽ bảo cháu keo kiệt đó.” Dì Lưu thấy hắn thích thì rất vui, lại lắc lắc một túi lớn hơn, cười tít mắt: “Không cần giấu đi, dì đều đã chuẩn bị ổn hết rồi, cái này ngày mai cháu mang tới trường cho các bạn cháu, miễn cho bọn nhóc đoạt hết đồ ngon của cháu.”

Dư Sơ Lam choáng váng nhìn cái túi lớn dì Lưu kéo ra, cái này, rốt cuộc thì có bao nhiêu đống kẹo đồ ăn vặt vậy…

Chờ dì Lưu dông dài xong, bác Hà cũng mang ra một cái túi đưa cho Dư Sơ Lâm: “Sinh nhật vui vẻ, bác cũng không biết thiếu niên các cháu bây giờ thích thứ gì, liền tùy tiện chọn. Quà tặng của Tiểu Long tặng cháu cũng ở bên trong, nó còn bận việc nơi khác nên nhờ bác gửi cháu.”

“Cháu cảm ơn bác Hà.” Hắn cười tiếp nhận, quay đầu nhìn Lương Chu, không tiếng động nói lời cảm ơn.

Ánh mắt Lương Chu ôn nhu, cười nhìn hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi