NGƯỜI GIÁM HỘ

Dư Sơ Lâm uống một hơi hết nước trái cây ướp lạnh, sảng khoái dựa lưng vào ghế, híp mắt nhìn Diêm Khải Văn: “Anh ngày thường đều nói về công việc làm ăn sao?” Những người hợp tác với anh não đều bị úng nước à?

“Không.” Diêm Khải Văn vừa vãn hồi việc hợp tác nên tâm tình tốt lắm, hoàn toàn không ngại bộc lộ con đường tuyệt sống của mình, chớp chớp mắt nói: “Nhìn xem.”

Nói xong, hắn thẳng sống lưng, cằm khẽ nhếch, mi cụp xuống, khóe miệng khẽ cong, ưu nhã vắt chân bắt chéo, bưng cà phê uống một ngụm, ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói xa cách: “Sao nào?”

Đây thật là… Biến hóa quá lớn.

Dư Sơ Lâm  vỗ tay bốp bốp: “lợi hại.” Đúng là tinh hoa thâm sâu trở mặt.

“Ai, đây là anh bị ba anh bức đấy, thật ra anh không nghĩ sẽ thừa kế công ty chó má gì đâu, chẳng những phiền toái còn không được tự do.” Ngụy trang của Diêm Khải Văn không thể kiên trì đến một giây lại khôi phục nguyên hình, oán giận nói: “Còn nữa, cũng đâu phải không có nhân tài ưu tú đâu, cần gì phải tử thủ cái địa vị chính phòng làm gì, đã xuất ngoại bao nhiêu năm, còn phong kiến như vậy.”

“Địa vị chính phòng?” Dư Sơ Lâm trừng lớn mắt: “Diêm gia còn có rất nhiều chi thứ sao?”

“Siêu cấp nhiều.” Diêm Khải Văn nhớ tới một đống quan hệ thân thích rối tung rối bù mà xoa cánh tay: “Đáng tiếc chính phòng đời này ngoài anh cũng chỉ còn lại có Diêm Bối, người quá ít, chi thứ đều có thể dễ dàng bắt nạt hai người chúng ta, nếu không phải bác trai làm việc luôn thủ đoạn không chút nhân tình đáng sợ thì sợ rằng chi thứ đã sớm thay trời… Anh nghĩ là có anh em sẽ cùng đánh nhau với anh…” Hắn vừa nói vừa nhìn lén Lương Chu, trong mắt chờ mong một chút biểu cảm trên mặt đối phương.

Đáng tiếc, Lương Chu không nghĩ phản ứng hắn.

Khó trách gia hỏa này lại nhìn Lương Chu như vậy … Khụ, nóng bỏng ghê. Dư Sơ Lâm cười tít mắt, nhún vai nói: “Để ba anh hay là Diêm Duy sinh thêm mấy người đi.”

“Ba anh thắt ống dẫn tinh rồi, không thể có.” Diêm Khải Văn buông tay, sau đó như kẻ gian tới gần, nhỏ giọng: “Thật ra bác trai vốn muốn sinh thêm một đứa con trai, chỉ tiếc bác dâu không sinh được, lại còn ghen tuông, lúc còn sống lại quản rất chặt, trước khi chết lại lo lắng sau khi mình chết, chồng mình tìm một người vợ khác sinh một đứa con khác, khiến con gái mình chịu khổ nên rắc…”

Chân mày Lương Chu  giật giật.

Trái tim Dư Sơ Lâm run lên, nhỏ giọng nói: “Thiến?”

“Không hung tàn như vậy.” Diêm Khải Văn lắc đầu, nói tiếp: “Là dùng thuốc để cho chất lượng t*ng trùng của bác ấy có khả năng sống thấp, không thể sinh được con, dù có nuôi trong ống nghiệm cũng không thành.”

(Ặc, đoạn này thấy bà vợ Diêm Duy kia ghê gớm quá, phụ nữ thật đáng sợ, hic, mà mình cũng là phụ nữ đây, sao không có suy nghĩ đáng sợ như vậy nhỉ?)

Có loại thuốc này sao? Dư Sơ Lâm tỏ vẻ kiến thức rộng.

“Dục chiếm hữu của phụ nữ thật đáng sợ.” Diêm Khải Văn ngồi thẳng người, ưu thương nhìn trời, thở dài: “Chả khác nào biến tướng thiến bác trai, chịu tủi nhục thì vẫn sẽ chịu tủi nhục thôi, bác ấy làm vậy cũng coi như đã phá hủy quan hệ giữa hai gia tộc, vốn dĩ quan hệ hai nhà đang căng thẳng, bây giờ… Diêm Bối có người mẹ như vậy cũng thật xui xẻo, chuyện sau đó, chị ấy không được Diêm gia yêu thích, một cô gái tốt như vậy đều đã bị tra tấn hỏng rồi.”

Đây là điều không đúng so với tưởng tượng của Dư Sơ Lâm về hình tượng con gái vợ cả, hắn tiến người hỏi tiếp: “Thật sự tra tấn rất thảm sao?”

Diêm Khải Văn lắc đầu: “Dù sao cũng không tốt, nhưng bác trai còn có chút tình thương người làm cha nên cũng che chở chị ấy, bằng không cuộc sống hàng ngày của chị ấy còn thảm hại hơn nhiều.”

Ân oán hào môn thật đáng sợ, hắn nghiêng đầu nhìn Lương Chu, xúc động nói: “Anh, vẫn là gia đình bình dân chúng ta là tốt nhất.”

Lương Chu gật đầu.

Diêm Khải Văn trừng mắt, gia đình bình dân? Lương Chu chỉ một Vinh Quang quả thật có thể nói là gia đình bình dân, nhưng bây giờ còn có cả tập đoàn Chu gia… Gia đình bình dân, ngươi, mẹ nó đùa ta hả?

“Ừ, may mắn nhà chúng ta cũng chỉ có tiền mà thôi, người cũng ít.” Lương Chu không biết xấu hổ dỗ dành Dư Sơ Lâm.

Diêm Khải Văn: “…” Có được Vinh Quang và Thanh Trì tuyệt đối có quyền có tiếng, còn có thể điều động tài chính nhiều hơn so với bản thân mình có tiếng là người thừa kế, đều có tiền giống như nhau… Ha hả.

Diêm Khải Văn thông suốt, đệ khống thật đáng sợ.

Từ từ đã… Bác trai hình như có nói Lương Chu thích đàn ông, còn vì việc này mà tức giận đến nổi điên… Mà đệ khống, ách… Chính mình cũng là em trai Lương chu, sẽ không phải cũng sẽ khống mình chứ? Chẳng lẽ là…

Ánh mắt hắn dừng trên người Dư Sơ Lâm càng lớn càng hấp dẫn người, nhướng mày.. Hay là nói, Lương Chu hắn chỉ có khống mỗi đứa em trai này?

Có Diêm Khải Văn chen ngang giữa đường, thế giới riêng của hai anh em trong tuần trăng mật nhỏ đành kết thúc, biến hành ba người anh em khác họ đồng hành.

Toàn bộ hành trình đều thấy Lương Chu đen mặt, Diêm Khải Văn cả hành trình đều lắm mồm lắm miệng, Dư Sơ Lâm thì nghe tới vui vẻ.

Cuối cùng bọn họ vẫn đi lướt sóng, chẳng qua là Lương Chu và Diêm Khải Văn lướt, còn Dư Sơ Lâm xem. Hắn híp mắt nằm dưới ô nhìn mặt trời, lại nhìn xa xa không thấy bóng dáng hai anh em và mỉm cười.

Anh hắn có vẻ rất vừa lòng với người em trai Diêm Khải Văn này…

“Xin chào!” Một soái ca nước ngoài mũi cao mắt sâu người nước ngoài đột nhiên tới gần, mỉm cười chào hỏi Dư Sơ Lâm, sau đó đưa cho hắn một gói quà: “Đây là một nữ sĩ xinh đẹp có màu da và tóc giống ngài đưa cho ngài, chúc ngài kỳ nghỉ vui vẻ.”

Soái ca nước ngoài nói tiếng Anh khá nhanh, Dư Sơ Lâm nghe nửa hiểu nửa không, do dự nhận quà, thắc mắc: “Nữ sĩ?”

Soái ca mỉm cười gật đầu, chỉ về một hướng, vẫy vẫy tay và rời đi.

Dư Sơ Lâm nhìn theo hướng hắn chỉ, nhìn thấy một bóng dáng yểu điểu ăn mặc bikini gợi cảm thoát ẩn thoát hiện trong đám người, mơ hồ có chút quen thuộc.

Mình có quen bóng dáng nữ sát thủ sao? Hắn ngồi dậy, nhìn đi nhìn lại đám người không còn bóng dáng cô gái kia.

“Rốt cuộc là ai nhỉ?…” Hắn lẩm bẩm thu hồi ánh mắt, cúi đầu mở hộp quà và nhìn đồ vật bên trong, sau đó rút ra một tấm card phía dưới.

——Cảm ơn em lúc trước đã gọi 120 và thảm lông, ở hiền gặp lành, thi đại học cố lên.

“Dương Lâm tự tay viết…” Dư Sơ Lâm sửng sốt, lật tờ giấy nhìn đi nhìn lại, lại nghiêng đầu nhìn thân ảnh kia —— đương nhiên là sẽ không tìm được.

“Hóa ra là Dương Lâm?” Hắn có chút kinh ngạc, cái người luôn ăn mặc kín đáo xinh đẹp Dương Lâm lại có lúc cũng sẽ mặc Bikini, còn đi đường lắc lư như vậy… Ách, là gợi cảm sao?

Lúc đó hắn đúng là gọi điện thoại cho 120, sau đó lại bảo người hầu cầm thảm lông  đắp lên cho Dương Lâm… Nhưng cô ấy sao lại biết được chứ? Hắn vuốt ve tấm card ngồi lại ghế nằm, cầm chuỗi Phật châu ra nhìn dưới ánh mặt trời: “Thật là Phật châu xinh đẹp…” Thứ này không hề rẻ nhỉ, xem ra Dương Lâm bây giờ sống rất tốt.”

Ở hiền gặp lành… Hắn thích những lời này. Quấn phật châu vài vòng lên cổ tay, hắn híp mắt uống nước trái cây, lại thích ý thở dài. Lựa chọn đi du lịch quả nhiên là đúng.

“Có anh đẹp trai tặng quà rất vui sao?” Giọng nói vui sướng của Diêm Khải Văn khi người gặp họa truyền tới, trêu chọc nói: “Ai đó vừa nhìn thấy đến sóng đánh cũng không biết nhảy lên, vội vàng trở về.”

“Đừng nói bậy.” Lương Chu đen mặt tới gần, khom lưng cầm lấy tay Dư Sơ Lâm, chọc chọc phật châu, hỏi: “Ai đưa vậy?”

Dư Sơ Lâm cười tủm tỉm đem tắm card trong hộp quà cho hắn, cong miệng: “A ha, ở hiền gặp lành.”

Lương Chu cúi đầu quét mắt nhìn card, vẻ mặt dễ chịu đi nhiều, giơ tay sờ đầu hắn: “Ừm, em rất tốt. Cô ấy có thể sớm dứt ra khỏi giới giải trí đầy cám dỗ danh lợi kia, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt. Phật châu này làm từ gỗ tử đàn, mặt trên còn khắc phật văn màu vàng, là thứ phù hộ tốt cho người, em đeo đi.”

Dư Sơ Lâm gật đầu, trong lòng thì cảm khái*. Ở trong giới giải trì chìm nổi một hồi, lại trả giá đại giới không thể sinh dục đổi lấy tỉnh ngộ và trời cao đất rộng, cũng không biết trong lòng cô có cảm thấy đáng giá hay không.

Thôi, mọi người đều có sự lựa chọn riêng.

Ngày mùng chín tháng Giêng, hai người trở về nước.

Tóm lại, là một ngày say máy bay đến choáng váng.

Lương Chu vừa mới thu xếp ổn thỏa cho Dư Sơ Lâm thì nhận được điện thoại của Trương Khiêm gọi tới.

“Lương Chu a a a a, mau lên mạng xem đi! Cậu và Tiểu Dư đi du lịch bị chụp lén, mau xem đi!” Trương Khiêm rống đến tê tâm liệt phế (đau khổ tột cùng), nói cũng nhanh: “Bên truyền thông báo chí và TV tôi đã ngăn chặn nhưng trên mạng thì quá hung tàn, cậu mau nghĩ cách đi!”

Tâm Lương Chu lặng xuống, xoay người đi vào thư phòng.

Trên mạng quả nhiên đều là ảnh chụp lén, các diễn đàn thảo luận vô số lời bình luận, tiêu đề khiến người đọc đều sởn cả tóc gáy, cái gì “Tính hướng ảnh đế thành mê, nghi yêu nam sinh nhỏ tuổi”, cái gì “Bật mí sinh hoạt tư mật của ông chủ Vinh Quang, không yêu hồng nhan chỉ yêu lam nhan.”, cái gì “Con trai Lương Trì xuất ngoại du lịch, thân mật cùng một người đàn ông” … Tóm lại cái gì rối loạn lung tung đều có hết, thật là náo nhiệt.

Hắn tập trung nhìn những bức ảnh chụp lén, khi thấy phần lớn đều rất bình thường thì mới yên tâm.

Để người dùng mạng suy đoán chính là một trong những bức ảnh đó. Đó là một tấm chụp lén, địa điểm bức ảnh chụp là ban công phòng khách sạn, Dư Sơ Lâm nằm trên ghế, không nhìn rõ mặt, Lương Chu ngồi ở trên ghế vịn tay, khom lưng cúi đầu, dáng vẻ giống  như đang hôn môi.

Đầu hai người vừa vặn bị một nhánh cây che khuất, rốt cuộc có phải hôn môi hay không thì hoàn toàn không thấy rõ.

Từ góc độ chụp lén, người chụp hẳn ở cùng một khách sạn với họ, là phòng phía đối diện cùng một tầng.

Lương Chu nhíu mày, thật thất sách, hắn đều chú ý bên ngoài, chỉ sơ sót có một lần đã bị chụp lén.

——  thân phận diễn viên quả nhiên là phiền toái.

Trương Khiêm lại gọi điện thoại tới, hắn gõ gõ cái bàn, trong lòng có tính toán, bình tĩnh nghe điện thoại.

Tin tức trên mạng mới nóng chưa tới hai ngày, người biết chuyện đã chạy tới hắt bát nước lạnh.

Diễn đàn nào đó, gửi blog ngôi sao mới nổi, diễn đàn fan ai đó, ai đó đi…

Dương Dương đắc ý: Lâu chủ SB, này chỉ là đoán mò, người ta là hai anh em thừa dịp năm mới xuất ngoại đi du lịch đấy? Chuyện này bóp méo cũng quá đủ rồi, còn hôn cái gì, một tấm ảnh không rõ động tác chụp lén lại nói lệch thành như vậy, ngậm máu phun người.

Ta yêu kiếm tiền, tiền yêu ta: Ha ha ha ha, chị gái tôi còn ở gần đó xem Lương ảnh đế dạy bơi cho em trai ông, ảnh đế bơi rất đẹp, em trai ông … Phốc, đơn giản là động tác cơ bản bơi chó 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】.



Ta yêu kiếm tiền, tiền yêu ta: Mau nhìn ảnh tôi chụp lén này! Cơ ngực Lương ảnh đế tuyến cơ bụng nhân ngư … nước miếng… Em trai ảnh đế trắng nõn, còn trắng hơn cả tôi! Thật giống như bởi vì một mực không học được tư thế bơi đẹp của Lương ảnh đế mà giận dỗi với ông, nuôi em trai thật là khổ cực. Quay cuồng, thật khó xử, thật là manh!

Ghét nhà giàu kỹ thuật mạnh: kẻ thù lầu trên, năm mới  lại xuất ngoại đi du lịch, nhìn mặt biết kẻ có tiền!



Ta là chí lớn ta sợ ai: Là ai loạn truyền tin vịt? Cái gì tình nhân, người ta là anh em đấy biết chưa! Em trai ảnh đế là bạn học với tôi, năm nhất ảnh đế còn tới trường họp phụ huynh cho cậu ấy, người loạn truyền tin vịt quả là thất đức!

Luân gia sẽ xấu hổ: Ngọa tào, bạn học em trai ảnh đế (thật khó đọc) xuất hiện! Mọi người mau lột da!



Ta là chí lớn ta sợ ai: Lột da em gái ngươi! Anh em ta đều sắp thi đại học, các ngươi tích chút đức đi.



… Ríu rít … ríu rít…

Trộm đồ đảng: Ngọa tào, Đại Liêu, người em trai Lương ảnh đế là con riêng của Lương trì, không phải cùng  ảnh đế một mẹ sinh! Những cái đó đều đoán là em họ quả thực là ngu mà!

Ha hả ha hả ha hả: Thì ra là con riêng, a, con riêng mà còn dám kiêu ngạo trong trường học như vậy, cả ngày đều là bộ dáng mắt cao hơn đầu, tao phi, là một tên tra nam.

Mặt trời mỗi ngày đều mọc: Trên lầu giống như có thù oán, cúi đầu kính bái.

Ta là chí lớn ta sợ ai: Ha hả cái gì ha hả, lớp sáu, đừng tưởng rằng mày thay ngựa giáp thì tao không biết mày là ai nhé, mày lừa anh em tao còn chưa đủ nhiều sao? Làm sao, còn muốn mời phụ huynh hả?

Trộm đồ đảng: Này, tôi có tin nóng, chú ý tôi nào, nima, nói xong độ chú ý đâu? Tới tới tới, tôi nói cho mà biết, nghe nói Quan ảnh đế gần đây đi quay phim mới ở sa mạc, là bộ phim lớn, mọi người có chờ mong không?

Lão Quan nhà tôi: Ngọa tào, Quan đại gia! Xin hãy nói tỉ mỉ tin tức! Quan đại gia đã lâu không xuất hiện rồi!



Lầu 1108: A nha, Lương Lương nhà tôi sao lại thích đàn ông được, hắn thích mỹ nữ như đát tỷ cơ, tỷ như lúc trước là Dương Lâm, Vương Thần…

Lầu 1121: Lầu 1108 đã bao lâu không chú ý tin tức rồi, hai nữ nhân kia đã sớm biến mất trong dòng sông dài lịch sử rồi.



Lầu 1238: Tin tức mới nhất, các bạn nhỏ phải thất vọng rồi, Lương Lương du lịch với em trai ông, đến đây đi, ôm đầu khóc rống đi.

Lầu 1239: Đối tượng của tôi vẫn luôn luôn không phải là thần tượng độc thân, lễ tình nhân sắp tới rồi, các người có sao?



Lương Chu không cần đoạt nữ nhân với tôi: Không giải thích, ID đại biểu lập trường.

Đại biểu ánh trăng tiêu diệt ngươi: Lầu trên SB.

Nhã miệt nhã miệt yamete (Đừng mà): SB1

Cút mũi ai bay: SB2.



Hành tây,  tôi yêu bạn: SB thẻ căn cứ (Chứng minh nhân dân) số.



Tóm lại, rất nhiều người hưởng ứng tính hướng của Lương Chu, thật đáng mừng.

Trương Khiêm cảm thấy mỹ mãn tắt máy tính, ngồi bên cạnh Lương Chu dựng ngón cái: “Cậu thật lợi hại.|

“Tôi chẳng qua chỉ dẫn đường một chút, đều là công lao của bạn ảo.” Lương Chu ném văn bản vừa ký xong cho hắn, nói: “Cầm xem một chút, Triêu Tri nghĩ muốn xây □□, cái này có thể hợp tác với Thanh Trì, tôi cho cậu cách liên lạc, cậu và người phụ trách bên Thanh Trì bàn bạc.”

“A?” Trương Khiêm cầm văn bản, choáng váng: “Cậu, cậu có ý gì?”

Lương Chu cong môi: “Ý chính là, hạng mục này, giao cho cậu.”

“Hạng mục lớn như vậy… Bận bịu phải đến hai năm đi.”

“Ừ, đúng như cậu nghĩ, cố lên.”

“… Ông chủ vô lương, tôi muốn từ chức!” Trương Khiêm căm giận.

Lương Chu xua xua tay, hoàn toàn không nghe lời hắn nói: “Đi làm việc đi, thời gian là vàng là bạc.”

Tin tức trên Internet quá kinh khủng, Dư Sơ Lâm đi học cũng bị ảnh hưởng một chút, nhưng cũng may hắn không có quá nhiều bạn ảo, chỉ cần tận lực làm lơ những học sinh xa lạ là được.

Ngày đầu tiên đi học, Thầy Cao vẫn như thường lệ cho đề bài hung tàn, các bạn học lớp 2 đều bình tĩnh, người cầm bút vẫn cần bút, người lật sách vẫn lật sách, sau đó cả lớp nhìn hai tên lên bục giải đề.

Vẫn như cũ là Dư Sơ Lâm viết xong đáp án đầu tiên, hắn xoay bút, móc từ trong bàn ra một hộp đặt lên bàn Lý Đào.

“Đây là cái gì?” Lý Đào vừa xuống dưới thì tò mò hỏi.

“Là quà tân niên.” Hắn mỉm cười, lại lấy kẹo từ trong ba lô cho hắn: “Cho cậu, lì xì năm mới.”

Lý Đào cất hộp, móc một túi bánh quy đưa cho hắn, nằm bò lên bàn: “Đáp lễ.”

Giiar xong đề, thầy Cao cho các bạn học đọc sách, còn mình thì trở về văn phòng lấy bài thi.

Lý Đào nghiêng đầu, chọc hắn: “Anh cậu thích con trai?”

Dư Sơ Lâm đang đọc tay dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Cái gì?”

“Tôi hiểu rồi.” Lý Đào nằm bò lại ra bàn, cái ót hướng về hắn, tay nhét kẹo vào trong túi bóp bóp, một chút lại một chút.

“…” Cậu biết cái gì, tôi không hiểu.

Tan học buổi chiều, Dư Sơ Lâm cất xong bài tập thầy giao, cùng Lý Đào sóng bước ra khỏi lớp học.

“Hừ, chỉ là một đứa con riêng mà thôi, giả mạo ông chủ Vinh Quang đứng đắn cái gì?”

Ở cổng trường học, từ Na đứng ở cổng, nhìn thấy Dư Sơ Lâm đi ra thì liếc mắt xem thường. Ở bên cạnh cô, Lưu Phân nôn nóng muốn lô cô đi.

Không thể hiểu được… Dư Sơ Lâm quét mắt nhìn cô một cái, trực tiếp lướt qua cô đi ra cổng trường.

Lý Đào đi ngang qua Từ Na thì dừng lại, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cô một cái: “Dừng phương thức khiêu khích để hấp dẫn người mình thích chú ý, thật ngây thơ đáng buồn.” Nói xong thì giễu cợt liếc mắt nhìn Lưu Phân trợn mắt to, hừ lạnh một tiếng, đi.

Sau khi hai người đi xa, mặt Lưu Phân âm trầm xoay người, đối diện Từ Na: “Lời Lý Đào nói là có ý gì? Cô thích Dư Sơ Lâm? Ha, cô lại thích Dư Sơ Lâm?”

Mặt Từ Na đỏ lên, nhìn những học sinh khác đi ngang qua, nhỏ giọng nói: “Hắn nói bừa mà cậu cũng tin sao, tôi vẫn luôn giúp cậu mà, người khác đều không chơi với cậu, chỉ có tớ vẫn luôn chơi với cậu, cậu không tin tớ sao?”

Lưu Phân thấy cô chột dạ đến ánh mắt đều chuyển hướng, cười lạnh một tiếng, lui về phía sau một bước: “Sao hả, cô cảm thấy tôi rất quý sự bố thí tình bạn của cô sao? Khó trách cô lúc trước tự nhiên chạy tới lấy lòng tôi… Vì là tiếp cận Dư Sơ Lâm sao? Với cô?”

“Cậu nói vậy là có ý gì?” Từ  Na cau mày, giọng lạnh xuống: “Tôi làm sao, tôi kém hơn cậu rất nhiều sao? Cậu còn nghĩ bản thân mình là minh tinh chắc? Mộng đẹp đã sớm tan, mau tỉnh lại đi!”

Hai chữ minh tinh kích động thần kinh mẫn cảm của Lưu Phân, cô đột nhiên thét chói tai đẩy Từ na, nghiêm giọng nói: “Tôi đúng là! Đúng vậy! Cô còn chơi với tôi không phải chỉ vì muốn thông qua tôi tiếp cận nhiều nam sinh hơn sao, cô cho là tôi không biết giữa cô và bọn họ chơi trò mập mờ sao? Không biết xấu hổ! Tiểu nhân!”

Từ Na bị cô đẩy xuống đất cũng nổi giận, quát mắng và đánh nhau với cô.

Vương Chí có chút không quen đẩy đẩy mắt kính, híp mắt nhìn kỹ hai người đang đánh nhau ở cổng trường, nhíu mày, chán ghét đi đường vòng: “Xui thật, lại đụng phải hai kẻ thần kinh.”

Cảm ơn Lý Đào châm ngòi lần này, ngày hôm sau, Lưu Phân và Từ Na vì Dư Sơ Lâm trở mặt thành thù, tin tức đánh nhau ở trước cổng trường cũng lan truyền khắp trường học.

Dư Sơ Lâm sau khi nghe xong chuyện này từ chỗ Vương Chí thì im lặng trở về lớp học, tay sờ trong ngăn bàn, cau mày, rút ra một lá thư màu hồng.

“Cái gì vậy?” Lý Đào nghiêng đầu nhìn hắn.

Dư Sơ Lâm lắc đầu, mở phong thư nhìn bên trong thì hắc tuyến: “Là thư tình.”

Lý Đào nhướng mày.

“Từ Na đưa.” Hắn bổ sung, nhét lá thư vào trong phong bì, xoa trán: “Cô ấy hẹn tớ gặp mặt sau giờ tan học, muốn nói bí mật của Lưu Phân và Vinh Hoa cho tớ.”

“Cậu đi không?”

Hắn lắc đầu: “Không đi.” Đi chính là tìm phiềm toái.

Hắn quả thật không đi, nhưng ngày hôm sau, Từ Na trực tiếp chặn cửa phòng lớp hai.

“Làm gì?” Dư Sơ Lâm nhíu mày.

Hốc mắt Từ Na đỏ, mí mắt có chút sưng,  giống như cô đã khóc cả một đêm qua, lần này cô không nói chuyện giọng âm dương quái khí mà giọng rất nhỏ, có chút khàn khàn: “Dư Sơ Lâm, tớ thích cậu.. Thật lâu rồi.”

“… Cảm ơn!”

Từ Na quật cường nhìn hắn.

Vẻ mặt Dư Sơ Lâm dễ nhìn một chút, thật lâu sau, thở dài: “Năm ba rồi, phải tập trung học tập cho tốt, đừng vì người  khác phá hoại tương lai của bản thân.”

Đây là cự tuyệt.

Từ Na cắn môi, nhìn sâu vào mắt hắn, móc một cái USB từ trong túi mình ra đưa cho hắn, nức nở nói: “Quả thật không thể nào… Tôi coi  như đã nhìn rõ, đều là giả… cái này cho cậu.” Nói xong liền chạy.

Dư Sơ Lâm cầm USB, tâm tình có chút phức tạp, thở dài, trở về phòng học.

Sau bữa cơm tối, hắn ngồi bên bàn trà làm bài tập, lúc làm xong thì thu thập hộp bút mới nhìn thấy cái USB bị mình ném qua, nghĩ một chút, kéo Lương Chu lại cắm vào khe máy tính ngồi xem.

USB chỉ có hai thư mục (folder), trong đó có một ảnh chụp, một cái khác bị khóa không mở ra được.

Xem hết thư mục không bị khóa kia xong, hắn kích chuột mở thư mục bị khóa kia, rốt cuộc tò mò thắng lý trí, lòng hiếu kỳ dâng trào, hắn chạy vào phòng bếp kéo Lương Chu đang cắt trái cây ra ngoài.

“Làm sao vậy?” Lương Chu bưng đĩa đựng trái cây đi theo phía sau hắn, hỏi: “Làm xong bài tập chưa? Buồn chán sao?”

“Không phải, anh, anh xem có thể mở cái này ra không?” Dư Sơ Lâm kéo hắn ngồi xuống sô pha, để hắn đối diện với màn hình máy tính, chỉ chỉ: “Là cái này, có thể mở không?”

Lương Chu trước khi click mở thì nhìn hai văn kiện kia trước, nhíu mày: “Thứ này lấy ở đâu ra vậy?”

“Là bạn học Lưu Phân đưa, nói bên trong là bí mật của Lưu Phân và Vinh Hoa, cái thư mục đầu tiên là bí mật của Lưu Phân đi, còn cái sau hẳn là bí mật Vinh Hoa, em có chút tò mò.”

Lương Chu gật đầu, lưu loát bỏ qua thư mục đầu tiên mà nhìn thư mục thứ hai.

“Là trình tự mộc mã, nếu mật mã bị đánh sai ba lần thì thư mục sẽ hủy diệt.” Hắn gõ gõ trên máy tính, giải thích đơn giản.

“Có thể mở ra không?” Dư Sơ Lâm chỉ quan tâm cái này.

Lương Chu liếc nhìn hắn một cái, gật đầu: “Có thể.”

Mười lăm phút sau, mộc mã bị giải mã, mật khẩu cũng giải hết. Lương Chu click mở thư mục nhìn, vẻ mặt dần ngưng trọng. Thứ trong thư mục rất ít, chỉ có tờ giấy và hơn mười bức ảnh chụp, nhưng nội dung thì thực sự kinh người.

“Người trên ảnh chụp…” Dư Sơ Lâm sát mặt vào nhìn, trừng lớn mắt:

“Lương Kiến lại còn có một người con riêng?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi