NGƯỜI GIẤY



Hôm nay đến trường sớm. Sau cơn mưa đêm qua thì cả vòm trời cũng trong veo thấy rõ. Mây trắng tinh như mới được mẹ mua cho váy mới. Nắng rất vàng, nhưng mát rượi. Có lẽ, từ sau cơn mưa đêm qua thì mùa đông cũng chính thức ùa về. Tôi nghĩ từ hôm nay mình nên cần thêm áo lạnh vì lúc giao mùa này rất dễ bị bệnh. Mà cảm giác bệnh tật thì đâu bao giờ thấy thoải mái.



Lớp học buổi sáng dần đông người, cái đám xí xáo lớp tôi lại hay tụ lại rôm rả tám chuyện. Tôi lấy cuốn Toán nâng cao ra đặt trên bàn, dự định sẽ làm xong nó để kịp hạn trả cho thư viện.



Chăm chú, bỏ hẳn ngoài tai tiếng cười đùa nhốn nháo. Tôi cắn bút, tính toán một bài hình học rắc rối với hình vẽ chằng chịt. Hôm nay tôi tới lớp sớm đến 20 phút, một số đứa bạn hơi bất ngờ vì sự hiện diện rất sớm của đứa-thường-xuyên-sém-bị-trễ-học này. Ôi thôi, đến sớm cũng nói, đến muộn cũng nói. Miễn sao Hạ Anh này không bị giữ ở cổng thì tốt rồi.



"Cạch."



- Ăn snack không?



Ban Mai chìa cho tôi một gói snack khoai tây đang ăn dở, cười tươi. Con nhỏ kéo cái ghế con phía trên quay xuống, ngồi đối diện tôi. Nó chống cằm:



- Wow! Sao hôm nay Hạ Anh đến lớp sớm quá ta?



Tôi đặt bút xuống, vơ tay nhón miếng bánh vào miệng, vừa trả lời:



- Ôi xời, chuyện lạ Việt Nam sao mà nguyên lớp cứ xì xào hoài vậy cà?



- Vì hôm nay bồ không đi... Lamborghini. - Nó cố tình nhấn từ "Lamborghini" cho lớn hơn như ám chỉ. Ánh mắt mọi người trong lớp cùng đổ dồn về bọn tôi.



Tôi nhướn mày.



- Thì sao? Hôm nay tớ không gặp Khiết.



Nói rồi lại thấy mấy ánh mắt của bọn "phấn son" trong ấy lại trừng trừng nhìn tôi nhiều hơn. Ban Mai đưa tay bịt miệng tôi lại, khẽ suỵt:



- Nói nhỏ chút đi cô bạn. Đừng gọi tên "Hoàng tử" thân mật như thế. Cậu sẽ gặp rắc rối đấy!



Tôi gỡ bàn tay đang che miệng mình ra, hỏi:



- Sao cơ? Thì cậu ấy tên là Khiết mà! "Hoàng tử" chỉ là cái biệt danh của nhóm hâm mộ thôi!



Con nhỏ hạ thấp giọng, đôi mắt liếng láo, kề sát mặt gần tôi.



- Thưa Hạ Anh yêu mến, cậu đừng ngây thơ như thế có được không? Cậu có biết là "Hội LPF - Love Prince Forever" đang liệt cậu vào danh sách đứa sẽ bị "xử" đầu tiên vì cả gan lượn lờ trước mặt "Hoàng tử" không?



Tôi mở tròn mắt, nuốt một ngụm nước bọt:



- What? Sao lại muốn...



- Cô bạn của tôi ơi, cậu biết mà, "HOÀNG TỬ" ĐÂU LÀ CỦA RIÊNG AI.



- Tớ không hiểu lắm!



Con nhỏ cốc đầu tôi.



- Ngốc! Thế này sao là đứa đứng nhất trường hồi năm ngoái được chứ! - Nó nhẫn nhịn, giảng. - Tức là... Cậu và "Hoàng tử" quá thân thiết. Mà cậu biết đó, Hội trưởng của chúng ta đâu phải là người bình thường. Nhà cậu ấy rất giàu có, lại rất có quyền lực ở An Đằng, là hotboy nữa! Vấn đề là cậu và cậu ấy quá thân, và mang theo lời nhắn gửi của LPF Club đến cậu là HÃY BIẾT GIỮ LẤY THÂN. Đừng quấn quýt bên "Hoàng tử" hoài, cậu sẽ gặp tai hoạ đấy!




Tôi nuốt khan, nâng mắt kính lên, dáo dác xung quanh. Những ánh mắt nhìn tôi toé lửa của đám con gái khiến tôi sởn gai ốc.



- Nhưng... Tớ và Khiết vốn là bạn thân từ nhỏ mà!



- Đành rằng là vậy. Nhưng ở An Đằng này, tuyệt đối không ai được tiếp cận với "Hoàng tử", đó là lệnh của ông tớ - Hiệu trưởng ngôi trường này.



Tôi chép miệng:



- Điều khỉ ho gì đây?



- Nghe nói đây là yêu cầu của chủ tịch Dương - ba của Khiết, à nhầm, là "Hoàng tử".



Tôi chồm gần nhỏ, nhồm nhoàm miếng bánh cuối cùng.



- Vui nhỉ!



- Trời ạ! - Ban Mai đập đầu xuống bàn, khổ sở nhìn tôi. - Sao cậu lại có thể bình thản như vậy chứ? Đây không chỉ là nhắc nhở, đây là một lời CẢNH BÁO!



Tôi phì cười, phẩy tay.



- Hì hì... Rồi, rồi, tớ sẽ nhớ mà!



Trong lúc đó, cửa lớp bị bàn-tay-ai-đó gõ nhẹ, làm những ánh mắt đang chú mục về tôi quay phắt ra hướng cửa.



"Cốc! Cốc!"



- Chào mọi người!



Cả đám con gái lớp tôi rộ lên, hú hét khe khẽ, nhìn ra người ngoài cửa với đôi mắt đắm đuối vô cùng.



- "Hoàng tử"!



- "Hoàng tử" kìa!



Dương Hiểu Khiết đứng tựa vào cửa lớp, vẫn giản dị với đồng phục và mái tóc đen mun, xoăn xoăn cùng với cái kính gọng đen tri thức. Cậu cười tươi tắn, chắp tay sau lưng, nheo mắt:



- Buổi sáng tốt lành nhé tập thể 11B.



Nghe thêm vài tiếng "tru" mê mẩn:



- Trời ơi, cậu ấy tới lớp chào buổi sáng với bọn mình kìa! Dễ thương chết đi được!



- Cute quá đi!



- Ôi, mình đang nằm mơ phải không?



Tôi và Mai cùng ngẩng mặt nhìn nhau, rồi quay ra cửa, chăm chú.



Bàn bên cạnh, Song Kỳ - cô bạn lớp trưởng khó gần vuốt lại mái tóc được cắt tỉa thời thượng, duyên dáng với đôi giày cao gót dưới chân, đi nhanh ra cửa lớp chào hỏi "người mang danh Hoàng tử".



Tôi chép miệng:



- Xì, làm quá! Lee Min Ho tới hay sao mà làm thấy ghê vậy?



Con Mai nháy mắt:



- Khẽ khẽ cái miệng dùm! Đừng có để thần khẩu hại xác phàm chứ!



Tôi bĩu môi, tiếp tục chú ý đến chàng trai đứng ngoài cửa. Đám con gái lớp khác cũng dần bu gần đến lớp tôi, đáp lại họ, Khiết vẫn thân thiện nhoẻn môi cười niềm nở.



Song Kỳ đi đến gần cậu, cất tiếng chào:



- Wow! Lớp trưởng 11A ghé lớp tớ có việc chi không?



Khiết chun mũi cười:



- Chào trưởng lớp 11B. - Đối đáp đúng như cách xưng hô của Kỳ. - Tớ muốn gặp một người.



Cô bạn lớp trưởng chớp mắt, hớn hở. Lũ con gái lớp tôi nháo lên vì muốn xem Khiết tìm ai. Tôi nản, quay lại với bài tập của mình.



Phía xa, Khiết cất tiếng nói, rất dõng dạc:



- Tớ muốn mượn... Cô lớp phó lớp bạn một tí!



- Xuỳ, lớp tớ có tổng cộng 4 lớp phó (học tập, văn-thể-mĩ, trật tự, lao động). Cho hỏi cậu tìm ai?



Giọng Khiết to hơn, như vọng vào cho người cần gặp nghe rõ:



- Tớ tìm... CHÂU HẠ ANH - lớp phó học tập của 11B. - Hình như đang nói cho tôi nghe thì phải.



Tôi dừng bút, lắng nghe. Ban Mai lay tay tôi:



- Nè, "HK" tìm bồ kìa!



- Ai? Ai là "HK"? - Tôi hỏi.



- Thì là tên viết tắt. Tại con gái trường mình kị cái tên Hiểu Khi... - Con bé bụm miệng. Mọi ánh mắt sắc lẹm quay sang nó.



Cái gì mà nghiêm trọng vầy nè? Lũ con gái trường tôi bị chập cheng hết rồi sao? Cứ như đang xem Khiết là người ở thế giới khác vậy, không cho gọi thẳng tên nữa. Phiền ghê!



Sau câu nói của "Hoàng tử", mọi người bắt đầu xì xầm:



- Hạ Anh, lại là Hạ Anh! Bộ Anh với "Hoàng tử" đang...




- Ôi, Hạ Anh cứ như thế này thì e là sẽ đắc tội với chị Uyển Nghi thật quá!



- Anh ơi, đừng ra mà! Rắc rối đấy!



Phía sau tôi, mấy lời rù rì cứ vang lên, vài đứa khuyên bảo tôi.



Song Kỳ tiu nghỉu, quay vào lớp, hắng giọng:



- Châu Hạ Anh, bạn nghe rồi chứ?



Tôi ngẩng mặt, ấp úng:



- Hả? Ơ...



Khiết nói thẳng với tôi:



- Này sâu lười, ra tớ bảo cái này một tí thôi!



Ban Mai níu tay tôi, ra hiệu:



"Đừng ra! Song Kỳ mách cho chị Uyển Nghi là khổ!"



Tôi quay mặt ra sau, nhận được mấy cái lắc đầu khuyên đừng ra. Có gì mà tỏ ra nguy hiểm dữ vậy? Khiết là cọp à?



- Tớ... Tớ đang làm bài tập! - Theo ý mấy đứa khuyên, tôi tránh đi.



Khiết đưa đôi mắt van nài, giọng nũng:



- Chút xíu thôi mà Tiểu Anh! Là việc của Hội mỹ thuật đấy! Nhanh đi!



Cái này là tránh không được rồi, việc công mà!



Phía sau, một loạt tiếng thở dài buông xuôi như "đưa tiễn" bước chân tôi ra khỏi lớp.



Ngô Song Kỳ bước đến gần chiếc bàn của cô hoa khôi Ban Mai, tiếng bước chân vang lên âm thanh va chạm giữa đế guốc cao và nền gạch bóng. Cô lớp trưởng kiêu kì cất giọng chua ngoa:



- Xem ra cô bạn của cậu đúng là chẳng biết điều.



Ban Mai nhíu mày, đứng dậy khỏi ghế, biện minh hộ bạn mình:



- Đây là do "Hoàng tử" chủ động tìm cậu ấy. Hạ Anh không có lỗi!



- Vậy sao? - Kỳ cười nhạt. - Sao cô ấy không biết đường mà tránh xa?



- Tại sao phải tránh? Anh đâu làm gì sai!



Cô lớp trưởng gằn giọng, đôi mắt chải macara đen hạ thấp:



- Cái sai của cô ấy chính là đã rù quyến "hoàng tử"!



- Rù quyến? - Mai cười khẩy. - Thật buồn cười, cậu nói thế không ngượng miệng sao Kỳ?



Trong nét mặt của cô lớp trưởng toát lên nét hờ hững. Mai khoanh tay trước ngực, bước sát gần Song Kỳ, kề sát vào tai cô bạn:



- Hay là... Bạn đang ghen tị?



Đôi mắt cô lớp trưởng bao bọc bởi lớp lens màu xanh ngọc, có cái nhíu trán rất khẽ.



Thái Ngọc Ban Mai được thế, tiếp tục bồi thêm mấy câu, cô gái vuốt đuôi tóc xoăn nhẹ dài ngang eo của mình đùa nghịch, lại mở chất giọng xét nét, vừa là doạ dẫm:



- Bạn không sợ chị Uyển Nghi sao?



- Tại sao? - Ngô Song Kỳ tỏ thái độ vờ vịt.



Vòng môi cô bạn nghĩa khí Ban Mai nhếch lên thành nụ cười tinh quái.



- Vì-cậu-thích-Dương-Hiểu-Khiết.



Mặt cô lớp trưởng điệu đà đanh lại, gằn giọng:



- Cậu cả gan gọi cả tên họ của "Hoàng tử"!



Mai phì cười:



- Thì sao? Tớ cóc sợ! Vì... Tớ-là-đứa-duy-nhất-trong-trường-không-sợ-Lý-Uyển-Nghi.



Song Kỳ cười gằn, đôi mắt mang theo ánh nhìn phức tạp, thái độ đối với Ban Mai hiện giờ là vẻ mặt hả hê:



- Hừm. Đừng nghĩ cậu là cháu của Hiệu trưởng thì muốn tung hoành cỡ nào cũng được. Tớ nghe tin Hội đồng kỷ luật của Nhà trường đã quyết định họp bàn về việc hạ hạnh kiểm của bạn xuống một bậc vì cố ý gây thương tích với nam sinh Thế Danh ở khối 12. Haizz... Chỉ cần hạnh kiểm của cậu tuột xuống loại khá thì... Cuộc thi "Hoa khôi học đường" hằng năm giữa các trường thì xem ra cậu đã mất tư cách dự thi. Ứng cử viên sáng giá mà lạ mất vé tham dự. Tiếc thật nhỉ!



Ban Mai lườm nhẹ, thay ngay vẻ khó chịu bằng nét mặt tự tin lấp liếm.



- Không sao! Năm nào cũng tổ chức thì năm tới tớ "phục thù" vẫn chưa muộn. Nhưng... Tớ không tham dự được thì cậu cũng đừng mơ giành được quyền đại diện cho An Đằng tham dự được!



- Không phải tớ thì ai là người có đủ tư cách hơn?



Mai cười mỉm chi.



- Xét về năng lực và thành tích thì Châu Hạ Anh vượt xa cậu!



Gương mặt xinh đẹp của cô lớp trưởng tức giận mà nhăn lại, rít răng:



- Con bé quê mùa đó đủ tư cách sao?



- Hạ Anh không quê mùa. Đó là giản dị. Cậu ấy không cần trét cả ký phấn lên mặt để có được khuôn mặt đẹp giả tạo...như cậu!




- Thái Ngọc Ban Mai! - Kỳ nghiến răng, lớp móng tay chăm sóc kĩ lưỡng dài tắp bấu trong lòng bàn tay thành những vết sâu hoắm. - Bạn thật quá đáng!



Mai cười khẩy.



- Hạ Anh sẽ là người đầy đủ tư cách nhất để đại diện An Đằng tham gia "Hoa khôi học đường".



- Phải được xét duyệt của Hội trưởng Hội học sinh - chị Lý Uyển Nghi cái đã! - Song Kỳ nháy mắt.



- Và cả lượt vote của học sinh toàn trường nữa! - Mai hất mặt đắc ý.



Chiếc váy đồng phục được vén ngắn hơn kiểu dáng ban đầu gần phân nửa, khoe ra đôi chân thon dài của cô lớp trưởng thon dài rảo bước ra khỏi cửa lớp, mang theo nét thách thức ngạo nghễ.



- Để xem ai sẽ thắng!



Nói rồi cô nhàn rỗi đảo chân đến hướng phòng giám thị để lấy sổ đầu bài - nhiệm vụ hằng ngày của một lớp trưởng.



Phía sau, Ban Mai tựa lưng vào bàn, khoanh tay vào nhau, cười khẽ, lầm bầm:



- Cứ chờ xem!



Sân sau của trường vào buổi sáng, nền đất còn ướt đẫm bởi cơn mưa đêm qua, tạo thành nhiều vũng nước nhỏ loang lổ khắp mặt sân trát xi măng xám. Phía xa, gần 100m, đám lau sậy mọc đầy một vùng, ngăn cách khu trường An Đằng với dãy C trường học bị bỏ hoang - khu "cấm địa" bất cứ học sinh nào dù có cho vàng cũng chẳng dám bén mảng tới. Trước mặt tôi là cả thảm bồ công anh hoang dại xanh rì, tươi mướt, trĩu nước mưa. Cả những ụ mây cũng chưa chắc trắng trong bằng những đoá bồ công anh bé nhỏ. Nắng vàng dịu, vẫn còn hơi se se.



Tự nhiên cậu bạn quái đản này lôi tôi ra đây là gì đây trời? Phía sau trường là nơi vắng hoe, rất ít học sinh đến đây chơi vì nó là ranh giới giữa khu trường mới xây và dãy C tách biệt được rào bằng những mảnh tre nứa đan thành hàng rào chữ X, phủ cao bởi những bụi cỏ rậm rạp.



- Này rùa ngố, tự nhiên sao lôi tớ ra đây vậy? Có gì thì nói đi chứ!



Khiết đưa ngón tay che trước môi, suỵt:



- Đừng để ai biết chúng ta ở đây chứ!



- Nhưng mà có chuyện gì? - Tôi gắt.



Khiết ngồi phịch xuống mỏm đá to, chống cằm, ngó tôi bất lực:



- Không nhớ gì thiệt hả?



Tôi lắc đầu:



- Hông!



- Trời ạ! - Cậu ấy từ trên đá té phịch xuống đất, phẩy tay. - À thôi đi, mau mau phụ tớ!



- Làm cái quái gì ở đây? - Tôi cũng vén váy ngồi xổm cạnh Khiết.



Trước mặt là mỏm đá to gần 4 viên gạch xây nhà đang nằm chình ình, chỗ Khiết vừa ngồi, bị những tán hoa bồ công anh xung quanh che khuất đi, duy chỗ của nó nằm lại chẳng có khóm hoa nào mọc, làm thành một phĩnh đất nhỏ trơ trụi giữa cánh đồng hoa trải dài tận khóm lau.



Dương Hiểu Khiết đẩy gọng kính lên cao, xắn tay áo, sốt sắng:



- Phụ tớ đào thứ dưới tảng đá này lên.



Tôi nhíu mày, khó hiểu nhưng vẫn làm theo. Chúng tôi dùng sức bẩy tảng đá to lên, nó nằm lật ra, lăn đi, đè lên một khóm hoa yếu ớt. Lớp đất nâu mềm sau cơn mưa ẩm ướt lộ ra, mùi đất hăng hắc, nhẵn bóng không một gợn cỏ. Hai đứa dùng những cành khô gãy vụn xung quanh để cào lớp đất mềm lên, đào sâu chừng 5 cm xuống lòng đất.



Sắc đen của dị vật lộ dần, là một ống tròn, màu đen, dài chừng 30 cm, bị đất cát phủ lên khắp bề ngoài.



Hiểu Khiết bỏ cành cây xuống, trực tiếp lôi vật thể kì lạ đó ra, vừa làm, cậu vừa quệt đi dòng mồ hôi chảy xuống thái dương. Tôi vẫn nhìn trân, chưa hiểu ý định của cậu.



"Cộp". - Vật lạ được đưa hoàn toàn ra khỏi mặt đất, Khiết dùng tay phủi đi lớp đất nâu phủ bên lớp vỏ ngoài, xong rồi phủi tay, nheo mắt cười.



- May quá! Nó vẫn còn đây!



Tôi nheo mắt, ngắm nghía, rồi búng tay.



A! Đó là cái ống nhựa đen, hay dùng để cuộn các giấy tờ, bản vẽ chuyên dụng, hình như là tôi nhớ Khiết có một cái. Mà lâu rồi chả thấy cậu dùng nó nữa.



Tôi nâng cái ống lên, tìm ngay cuối đuôi ống, hàng tên viết bằng bút xoá đã xỉn màu: "Dương Hiểu Khiết" - tuồng chữ này chính xác là do tôi ghi chứ ai. Chẳng qua là tôi và cậu có dùng hai ống y chang nhau nên đã viết tên lên ống để phân biệt.



Khiết nháy mắt, cười thoả mãn:



- Nhớ nó không?



- Quen quen! - Tôi lẩm bẩm.



Đoạn, cậu bạn kính cận đưa đôi mắt tinh quái quét qua tôi rồi đưa tay bẩy nhẹ nắp hộp. Bên trong, một tập giấy A3 đã ngả màu vàng nhạt bị cuộn tròn. Cậu mở cuộn giấy ra, đưa tôi.



Đôi mắt tôi còn ngơ ngáo, ngờ ngợ rồi dần trợn tròn, mở to mắt, sửng sốt:



- Bản vẽ chi tiết khu C - "dãy lớp học ma"?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi