NGƯỜI GIẤY



Nắng tà hắt qua hai chiếc áo chemise đồng phục tinh khôi, phủ ngập cánh đồng bồ công anh ngút mắt. Những cánh chim líu ríu bay theo từng đàn ở cuối chân trời như muôn chấm nhỏ li ti trên bầu trời bao la. Mặt trời nung chảy thành thứ ánh sáng đỏ cam loang thấm đẫm những ụ mây trắng. Không gian vô tận, tràn ngập vẻ vắng lặng. Những ngọn cỏ lau cháy khô lấp phất bay theo cơn gió heo may, lảng đảng mùi cỏ dại phản phất. Sau rặng cỏ lau, khu lớp học bị bỏ hoang suốt 5 năm ẩn hiện với bờ tường trắng phủ đầy rêu, dây leo bao bọc kín hàng rào nứa vàng. Ở nơi đó, dù chỉ nhích một bước chân lấn sang "cấm địa" thì chính là đã tự đưa tiễn mình sang một thế giới khác.



Saitoh Ken hướng mặt ra cánh đồng bồ công anh ngút ngàn, những bông hoa bé xinh chốc chốc lại theo cơn gió nhẹ mà tung cánh bay tứ tung, đẹp như hoa tuyết. Dương Hiểu Khiết đứng phía sau chàng hoàng tử, vẫn phong thái lặng lẽ và tịch mịch bất thường của cậu Hội trưởng chỉ khiến không gian trở nên một cách bức bối vô hình.



- Nói cho tôi biết, cuối cùng cậu là ai? - Chiếc cặp được thả rơi tự do xuống thảm hoa tươi, khối nặng đó đè bẹp những bông hoa bé nhỏ trở nên giập nát, chiếc cặp dính màu đất nâu lốm đốm.



Ken đưa đôi mắt nhìn trời mây, đôi với cậu, không nhất thiết phải trả lời một câu hỏi thừa thãi như vậy. Cái im lặng biểu hiện cho kẻ ngông cuồng và bướng bỉnh.



Thả lỏng cà vạt ra khỏi cổ áo, Hiểu Khiết lắc nhẹ đầu làm những khớp xương mỏi mệt vang lên rôm rốp. Chiều tà soi rọi lên dáng hình cậu, chiếu lên mái tóc đen huyền xoăn xoăn trở nên cam bóng. Đôi mắt nâu thanh thuần lướt qua đồng cỏ, chú mục nhìn kẻ đang mơ màng của không gian xinh đẹp, chả cần quan tâm đến ai.



- Nếu cậu không trả lời tôi sẽ nghĩ là cậu bị câm! - Đanh nhẹ, Khiết phần khó chịu trước thái độ hờ hững của cậu hotboy mới chuyển đến lớp.



Ken quay người đối diện với anh chàng lớp trưởng 11A, bộ điệu thủng thẳng, nhàn nhã nhìn cậu, duy có đôi mắt tím bị thu hẹp lại, tối sầm.




Khiết cười như bất lực, châm chọc:



- Đúng là bị câm thật rồi!



Đối tượng có vẻ tức giận, bàn tay vo lại, rặng mi rậm che đi những vằn máu đỏ tươi chằng chịt trong nhãn cầu.



Bất cần kẻ đối diện đáp trả, Dương Hiểu Khiết cười nhạt, cho tay vào túi, bước gần đến chàng trai, tự độc thoại:



- Không trả lời cũng được. Tuy nhiên, tôi muốn biết tại sao cậu tiếp cận Hạ Anh? Cậu nghĩ tôi tin mối quan hệ của hai người thân mật đến mức có thể hôn nhau giữa chốn đông người như vậy. Thật ấu trĩ!



Đáp lại sự khiêu khích của đối tượng, Ken vẫn dửng dưng, ghẻ lạnh. Trên gương mặt thanh tú không hề diễn ra một nét cử động nhỏ nhoi từ các cơ mặt. Đôi mắt tím nông cạn như một chiếc hộp đã đậy kín bưng nắp, không tài nào làm cho kẻ đối diện không tài nào đọc được những nghĩ suy của mình.



Gọng kính đen được đẩy nhẹ, đôi mắt nâu coffee dịu dàng mọi khi loé lên tia nhìn phức tạp, sắc sảo.



- Cậu quen Hạ Anh bao lâu rồi? 1 tháng? 2 tháng? 6 tháng? 1 năm? 5 năm? Hay... 10 năm?



Ken đưa mắt nhìn sâu vào đôi mắt nâu kia, vẫn như cũ, không suy suyển.



Khiết nhạt môi, bộ điệu có phần đắc ý, thanh âm trầm trầm, mang theo sự cảnh cáo:



- Hừm, tôi biết rất rõ về Hạ Anh. Từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ nhắc đến sự tồn tại của cậu. Có thể nên nói là tôi là bạn thân nhất của Anh, và tôi chắc chắn cậu chưa bao giờ liên can đến tuổi thơ của cô ấy. Hình như sự xuất hiện của cậu mang theo rất nhiều rắc rối. Và nếu cậu đang tiếp cận Tiểu Anh vì mưu đồ mờ ám thì tôi-sẽ-không-tha-cho-cậu!



Lần này, có nụ cười nhàn nhạt dần trở thành âm thành khằng khặc rõ ràng vang đến tai Hiểu Khiết, Saitoh Ken hất hàm, nhướn mắt như thách thức.



Gương mặt của cậu Hội trưởng xám lại, ấn đường tối sầm, nét đen kịch dấy lên trong nhãn cầu. Cánh tay nóng nảy giựt phắt cổ áo của người đối diện, xách lên, tiếng nói gằn, khản đặc:



- Thử nói cậu dám làm tổn thương Hạ Anh đi?




Ken nhìn cậu, bình thản, cách cười loạn như một kẻ điên, trên khuôn mặt đó không hề có chút vẻ kinh sợ nào.



Ánh mắt nâu vằn vện những viền máu li ti, kiềm nén sự phẫn nộ đến tột đỉnh. Một người được giáo dục khuôn phép từ nhỏ xem việc phải sử dụng đến nắm đấm là một điều ngu xuẩn, thô thiển và hạ đẳng nhất. Bởi vậy, bàn tay đó dù đang xách cao cổ áo của đối phương lên, những gân xanh nổi hằn trên cánh tay trắng trẻo lườm lườm trước kẻ đểu cáng, nhưng không hề có ý định ra tay tấn công.



Khiến nghiến răng, đanh giọng:



- Tránh xa Hạ Anh ra! Đừng trách mai sau tôi sẽ gây ra việc gì vì tôi đã cảnh báo cậu từ trước!



Trong cơn giận dữ của chàng trai, đôi mắt ấy như muốn đục khoét hết nội tâm của Ken. Như hai con sói, một khi một con đã xâm phạm đến lãnh địa của mình thì con sói còn lại sẽ quyết liệt xua đuổi, Khiết như chú sói kiêu hãnh, cậu đã xem cô bạn thân như một món báu vật riêng, một khi có sự lăm le chiếm đoạt từ một ai khác thì cậu sẽ cực kì khó chịu. Cậu tôn trọng Tiểu Anh, chỉ cần cô ấy thấy vui vẻ thì dù cậu phải đánh đổi tất cả thì bản thân cũng thấy mãn nguyện.



Tuy nhiên, nếu một người đang có ý tiếp cận cô với động cơ xấu thì đừng hòng cậu để hắn đạt được mưu đồ. Thật sự phẫn nộ trước thái độ của Ken, con người ấy tự dưng lại mang cho cậu cảm giác nguy hiểm khôn lường. Ngay từ hôm cậu ấy mới đến lớp, Khiết dường như đã bị nhạt phai trong mắt mọi người. Vị trí độc tôn của cậu đang bị lung lay, Ken cướp mất đôi mắt ngưỡng mộ của nhiều bạn nữ với cậu, Ken cướp cả sự ưu ái hơn mọi người của các giáo viên từ trước luôn dành cho cậu. Chỉ hai ngày gặp gỡ, hầu như Ken không hề ghi chép bất kì kiến thức nào vào vở, buồn chán cứ ngủ và vẽ vời lung tung nhưng hễ giáo viên yêu cầu cậu ấy lên bảng giải bài tập thì không bài nào Ken không giải được, ngay cả những bài tập nâng cao mà ngay cả Khiết cũng phải e dè. Khuyết điểm duy nhất mà cậu căm ghét nhất từ Ken là sự kiệm lời thái quá. Cậu ấy chưa hề mở môi nói ra câu nào, chính vậy mà Ken càng nguy hiểm và mang nhiều bí ẩn hơn.



Nhưng tất cả các điều đó không quan trọng bằng việc Ken bắt đầu tỏ ra thân mật với Anh Anh, cô bạn ngốc nghếch ấy rất nhẹ dạ, trước một kẻ quái đản như Ken thì đó đúng là một sự đe doạ. Khiết sợ Hạ Anh phải chịu tổn thương vì Saitoh Ken, cô ấy đã thiếu thốn đi tình thương từ gia đình, trải qua thêm tổn thương nữa liệu Anh có gượng dậy nổi? Cậu vẫn nhớ như in lời hứa lúc nhỏ đã hứa với cô: Khiết sẽ bảo vệ cho Tiểu Anh suốt đời!



Cậu đã hứa và ghi tạc trong tâm khảm. Dương Hiểu Khiết sẽ không cho ai làm hại đến Châu Hạ Anh, vì vậy nếu Ken giở trò xấu nào thì là con người ấy đã đối đầu với cậu. Tuyệt đối không để Hạ Anh tổn thương!



Khiết sôi sục như lửa, Ken bình lặng như nước. Hai trạng thái đối lập nhau tạo nên một nét tương phản rõ ràng. Trong đôi mắt tím, Khiết chỉ như một hạt bụi nhỏ bé không mảy may để Ken lưu tâm. Ánh mắt Ken dần hạ thấp, vẻ răn đe, nụ cười đã tắt lịm, cái nét kênh kiệu muốn tách tay cậu lớp trưởng ra khỏi áo mình. Chân mày Saitoh Ken cau lại.



- Sao? - Khiết cười, cánh tay càng xiết chặt. - Tôi không biết đọc ngôn ngữ của một đứa câm như cậu!



"Bốp!!!"



Cú đánh chớp nhoáng vào gương mặt tuấn tú của anh chàng lớp trưởng khiến cậu ngã sóng soài xuống nền cỏ tươi. Lớp cỏ bị đè giập nát. Những đoá bồ công anh hoảng sợ bay hỗn độn. Cú đấm mang theo sự kích động của cậu hoàng tử đã đánh thẳng đến mặt Khiết. Ken không chịu nổi cái sự xúc phạm của Dương Hiểu Khiết với mình, cú đấm kết thúc buổi nói chuyện tràn đầy phẫn uất của hai con người.



- Cậu! - Khiết cố gượng đứng dậy, tay quệt máu rỉ ra từ khoé miệng, tiếng rít răng tức tối. - Hừ! Không ai bị một con chó cắn lại phải quay đầu lại cắn con chó đó để trả thù đâu! - Khiết cười.



Khớp ngón tay kêu răng rắc, nhịp thở nhanh dần, nóng phừng, Ken bạnh quai hàm, nén hơi thở phì phò vào sâu trong khoang ngực. Chiếc táp da đeo trên vai bị lệch xuống, Ken đưa tay chỉnh lại dây cặp, phủi phần áo nhăn nhúm khi bị Khiết xách lên. Cậu hừ lạnh, quay đi. Khiết liếc mắt dõi theo, cười để che đi cảm xúc tức tối của mình.




- Hừm! Cậu sẽ phải trả giá cho thái độ ngạo mạn ngày hôm nay!



Nắng tô trát dáng dấp người vừa rời thành sắc màu cam lựng, đỏ thẫm chân trời. Ánh sáng mặt trời le lói núp mình sau những đám mây đỏ ối. Vần vũ. Khiết đứng lặng giữa cánh đồng vắng, đôi mắt dõi về khối kiến trúc hoang tàn phía xa xăm, đôi mắt đầy rẫy những tia tinh quái.



Sắp có sự đối đầu quyết liệt giữa hai anh chàng hotboy.



*



* *



Nắng xế thành sắc đen kịch, hoàng hôn còn sót vài mảng nhỏ ở chân trời, cam tía. Mây đã bị xé vụn thành những mảnh nhỏ như những tờ giấy nháp của đám học sinh tinh nghịch. Tôi đưa mắt ra phía hàng rào trắng ở nhà mình, dõi từ hướng đầu hẻm. Hôm nay, tôi đã bị người ta lôi vô những chuyện vô cùng rắc rối. Xưa nay tính tôi ăn ở hiền lương vậy mà lại bị người ta hã.m hại đến thân tàn ma dại thế này. Ken - của nợ đúng là của nợ, hắn đã tặng tôi một món quà quá "tuyệt vời" mà tôi thề là sẽ băm hắn thành bã để rửa hận. Tại sao lại đi học? Sao lại công khai hôn tôi như vậy? Sao gây ra hiểu lầm tai hại này? Hay là không chịu yên phận trong số phận osin, cậu ta nổi dậy khởi nghĩa chống lại tôi sao? Được lắm! Cậu cứ chờ đó đi Ken! Hừ hừ.



Hơn 6 giờ chiều, Ken chưa về. Lạ nhỉ? Hay là hắn sợ tôi xử bắn hắn? Bà đây đâu có ác ôn đến vậy đâu!



Chờ đợi, tôi cứ chờ, ngồi cuộn người trên sô pha coi ti vi, chốc lại nhìn ra cửa. Cái tên học sinh hư hỏng, ra về mà còn la cà đến tối mịt, đúng là không phải "Con ngoan, trò giỏi" (như tôi) mà. ^^



Tiếng cửa cọt kẹt bật mở, tiếng giày cọ xát với nền đất đá thành âm thanh sột xạo. Ken về rồi! Cứ tưởng cậu ấy trốn biệt luôn rồi chứ! Ha ha, ngoan lắm! Biết ra còn nhớ đường về nhà tôi. He he, là cậu nộp xác vào tay tôi. Vào nhà nhanh lên đi nào!



Tôi gác chân lên bàn kiếng, khoanh tay, mang gương mặt hành sự chú mục nhìn người thiếu niên đang thập thò đứng trước cửa. Tôi đặt cây chổi lông gà tổ bố lên bàn, cười nửa miệng:



- Ken yêu dấu! Cậu về rồi ư? Bước-vô-đây! MAU LÊN!!!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi