NGƯỜI HAI MẶT


Nhan sắc trước mặt, Khương Dương xấu hổ rung động.
Dù sao thì vì sống cùng nhau, nên đến nhà ai cũng không quan trọng.
Tuy nhiên, khi cô đến nhà Lận Thời Thương dưới con mắt nhiều chuyện của Tiền Trác, cô rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng mặc dù họ sống cùng nhau, nhưng bọn họ ngay cả chuyện đắp chăn bông nói chuyện phiếm cũng không được.
Một ở trong phòng ngủ chính ở phía nam, một ở trong phòng ngủ thứ hai ở phía bắc.
Giữa hai phòng ngủ được ngăn cách hơn nửa gian phòng.

Đừng nói là nói chuyện phím, cho dù lớn tiếng nói, bên kia có thể cũng không nghe thấy.
Khương Dương ngây người, cách chung sống này…cũng quá yên lặng.
Trong phòng ngủ chính mà Lận Thời Thương cho cô ở, Khương Dương nằm trên giường cầm điện thoại di động và gửi tin nhắn cảm ơn cho chị Lục Hoãn.
Nếu không nhờ Lục Hoãn, cô sẽ không biết hỏi cục trưởng Ngụy về vụ án ở ký túc xá 302.
Khương Dương nắm chặt điện thoại, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.
Nếu cái chết của ba Lận Thời Thương thật sự được che giấu bởi một hung thủ chưa phát hiện, liệu hắn có thể là hung thủ thứ hai trốn thoát khỏi vụ án trong ký túc xá 302 không?
Nhưng Khương Dương vội lắc đầu.
Cách nhiều năm như vậy, phương pháp gây án không giống nhau, hai vụ án này cũng dường như không liên quan.
Lạ thật, sao cô lại kết nối hai vụ án này với nhau?
Vụ án ở ký túc xá 302 vào 7 năm trước có nhiều khả năng có liên quan đến chiếc kẹp sách kỳ lạ đó.

Hung thủ gây ra những vụ án này, đều như những con rối “sinh động” nhưng cứng đơ trên sân khấu và có ai đó đã điều khiển mọi hành động của chúng trong bóng tối phía sau hậu trường.
Chỉ là vẫn chưa tìm được chiếc kẹp sách trong tay một số người.
Khi Khương Dương đang suy nghĩ về vụ án, điện thoại di động của cô rung lên không ngừng trên bàn cạnh giường ngủ.

Hóa ra Lục Hoãn trả lời tin nhắn của cô.
“Có gì mà phải cảm ơn, chúng ta là bạn bè mà!”
Là nhân chứng chính của mối quan hệ giữa Khương Dương và Lận Thời Thương, Lục Hoãn rất chú ý đến đời sống tình cảm của họ: “Mọi chuyện sao rồi? Cậu phát triển với Lận Thời Thương đến mức nào rồi?”
“Không có tiến triển.”
Khương Dương chột dạ nhắn: “Đúng là mình có thể ở nhà anh ấy một thời gian…”
Chẳng qua, cô không thể không biết xấu hổ nói với Lục Hoãn.
Cô cùng Lận Thời Thương mặc dù ở chung một mái nhà, nhưng lại ở hai hướng nam bắc ngăn cách gian phòng, chỉ cần không đi phòng ăn hay phòng khách, hai người căn bản là không thể thậm chí không nhìn thấy được nhau.
Tuy nhiên, sau khi tin nhắn này được chỉnh sửa và gửi đi, Lục Hoãn im lặng một lúc lâu.
Thời gian lâu đến mức khiến Trong lòng Khương Dương sởn gai ốc.
Cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, cầm điện thoại lên, lần lượt gửi cho Lục Hoãn mấy tin nhắn: “Lục Hoãn, sao vậy? Thật ra chuyện của tụi mình không như cậu nghĩ đâu.”
“Đó không phải là điều mình lo lắng.”
Lục Hoãn cuối cùng cũng chịu đáp lại, ngữ khí rõ ràng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: “Khương Dương, gần đây mình tra được chút chuyện liên quan đến Lận Thời Thương, cậu nên nghe mình nói.”
Ngậm cây kẹo mút trong miệng, Khương Dương nhắn lại một tin “được”.

Cô đã nói chuyện cả đêm với Lận Thời Thương, cũng hiểu rất rõ về quá khứ của Lận Thời Thương.

Dưới tình huống như vậy, chẳng lẽ Lận Thời Thương còn có điều gì giấu diếm cô?
Nhưng những lời đầu tiên của Lục Hoãn đã làm cô bối rối.
“Mình phát hiện ra nguyện vọng đầu tiên ban đầu của Lận Thời Thương không phải là trường Đại Học Y Nghi Ninh.”
Lục Hoãn viết trong tin nhắn, “Ngoài ra, chuyên ngành dự định của anh ấy không phải là khoa học pháp y.

Từ nhỏ anh ấy đã không có hứng thú với y khoa cho lắm.”
Điều này khác với những gì Lận Thời Thương đã nói sau đó.
Khương Dương cắn chặt kẹo que, viên kẹo vị việt quất tràn ngập phát ra tiếng răng rắc giòn tan: “Vậy anh ấy thích chuyên ngành gì?”
“Là kinh tế học.”
Lục Hoãn nói.
Khương Dương đột nhiên nhớ đến lý thuyết kinh tế mà Lận Thời Thương từng thốt ra.
Chắc anh đã dành rất nhiều tâm huyết cho nghề này.

Nhưng tại sao cuối cùng Lận Thời Thương lại chọn chuyên ngành pháp y? Cô không biết về chuyện này.
Khương Dương cảm thấy ngột ngạt khó chịu trong lòng.
Nỗi thất vọng dường như có gai, đâm thẳng vào trái tim cô.
Lục Hoãn cuối cùng cũng nhận ra rằng nói với Khương Dương về chuyện này sẽ rất tàn nhẫn với cô ấy.

Thế là Lục Hoãn dừng lại, hỏi ý kiến của cô: “Khương Dương, cậu có muốn tiếp tục nghe không?”
“Có.”
Khương Dương cố chấp nói: “Tại sao không nghe?”
“Vậy thì được.”
Lục Hoãn nói: “Hai ngày nay mình đi công tác ở cạnh trường cấp ba của Lận Thời Thương, cho nên mình vì cậu mà hỏi thêm vài câu, những gì mình nghe được chỉ là lời nói một chiều mà thôi.

Nếu bất cứ khi nào cậu không chịu nổi nữa, cũng có thể dừng lại bất cứ lúc nào.”
Cô ấy đi hỏi những câu hỏi này vì cô ấy lo lắng cho Khương Dương.
Khi Khương Dương lần đầu tiên thích Lận Thời Thương, không có ai xem trọng chuyện này.

Sau đó, vào ngày lần đầu tiên Lận Thời Thương đưa ra lời hẹn, Khương Dương lại bị thương nặng và được đưa đến bệnh viện.
Điều này làm sao có thể khiến cô không suy nghĩ nhiều?
“Giáo viên chủ nhiệm của Lận Thời Thương nói rằng kết quả thi tuyển sinh đại học của anh ấy và kết quả của một số bài kiểm tra thử trước kỳ thi tuyển sinh đại học rất kỳ lạ.


Hầu hết mọi người đều có biểu hiện hơi không ổn định, nhưng anh ấy thì không.”
Lục Hoãn gửi hình phiếu điểm giáo viên đưa cho Khương Dương xem: “Tổng điểm của anh ấy chỉ giảm một lần, thậm chí theo thời gian, ngày càng duy trì ở một con số cực kỳ chính xác và ổn định.”
Điểm ban đầu của Lận Thời Thương cực kỳ cao, nhưng kể từ sau đợt đó thì đột ngột giảm xuống, tổng điểm của anh ấy chỉ rơi vào khoảng điểm xét tuyển của Đại học Y Nghi Ninh.
“Lận Thời Thương đang cố ý làm vậy, nếu không sao điểm thi lại luôn ở mức như vậy.”
Khương Dương vẫn bình tĩnh, chậm rãi nghiền viên kẹo cứng: “Cứ như vậy, anh ấy sẽ không làm ai nghi ngờ mà thuận lời được nhận vào Đại học Y Nghi Ninh, cuối cùng sau khi tốt nghiệp sẽ làm pháp y ở cục cảnh sát Nghi Ninh.”
Ai lại cố tình làm mình bị điểm kém trong kỳ thi? Lận Thời Thương sẽ làm.
Anh từ bỏ chuyên ngành yêu quý của mình, tìm kiếm những lý do chính đáng và quay trở lại Nghi Ninh, nơi ba anh mất để điều tra.
Mỗi bước của Lận Thời Thương đều là đi trên con đường trả thù.
Anh đã lên kế hoạch từ lâu.
Kẹo việt quất trong miệng Khương Dương dường như thay đổi hương vị ngay lập tức.

Trong hương thơm trái cây chua ngọt ban đầu, có một vị đắng khó chịu.
Cây kẹo mút này là do Lận Thời Thương mua cho cô.
Khương Dương không ngủ được nữa.

Nghi ngờ dâng trào như màn đêm ngoài cửa sổ.
Cô đứng dậy, lấy chìa khóa nhà mà Lận Thời Thương để lại cho cô, nhẹ nhàng rời khỏi đây.
Tuy nhiên, khi Khương Dương không nhìn thấy.

Lúc cô đóng cửa lại, đèn trong phòng ngủ thứ hai đột nhiên sáng lên.
Lận Thời Thương đẩy cửa ra, nhưng trước mắt anh chỉ có bóng tối trong phòng.
Cô đơn và lạnh lẽo.
Anh nhẹ nhàng tháo chiếc gọng kính bạc ra, mái tóc xõa dài che đi đôi mắt và cũng chắn đi vài tia sáng le lói.

Lận Thời Thương tựa đầu vào khung cửa lạnh lẽo, cười khổ.
Khương Dương, cuối cùng thì Khương Dương vẫn không tin anh…
Khương Dương ra ngoài lần này là để tìm bằng chứng.
Chiếc kẹp sách quan trọng, rất có thể còn 3 cái nữa.

Một là trong phòng của An Uyển, hung thủ trong vụ án cà ri người, một là trong nhà của Triệu Tốn, hung thủ trong vụ án giết người trong biển hoa và một là hung thủ đã giết bạn cùng phòng của Khương Dương.
Hung thủ gây ra vụ thảm sát ký túc xá nữ 302 là Hạ Anh.
Ký túc xá nơi cô ấy ở cũng nằm trong cùng một tòa nhà ký túc xá, nhưng nó cao hơn 302 một tầng, tức là ký túc xá 402.

Chiếc kẹp sách đó vẫn còn trong ký túc xá.
Tuy nhiên, việc đến ký túc xá 402 để tìm chiếc kẹp sách rõ ràng là không thực tế.

Học viện cảnh sát quản lý chặt chẽ, khu ký túc xá sau khi bị bỏ hoang đã khóa rất lâu, đêm khuya đi vào tìm chiếc kẹp sách giống như nằm mơ.
Vì vậy, Khương Dương chỉ đứng trước cổng trường một lúc rồi quay người rời đi.
Cô đến nhà thuê của An Uyển.
Đó là một căn phòng nhỏ nhưng chất đầy các loại mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da.

Sau khi ba dượng của An Uyển qua đời, mẹ cô vội vàng tái hôn.

Kể từ đó, An Uyển sống ở đây một mình.
Tuy nhiên, Khương Dương đã tìm kiếm cẩn thận trong nhà, nhưng thậm chí không tìm thấy một cuốn sách nào.
Điều này cũng dễ hiểu…An Uyển cho rằng mọi thứ đều do ngoại hình của cô ấy có được.

Cô ấy coi trọng vẻ đẹp bên ngoài và coi thường tri thức.

Ngay cả khi có tiền dư dả, cô ấy tất nhiên sẽ không tiêu vào những cuốn sách mà cô ấy cho là vô dụng.
Nhưng một chiếc kẹp sách sẽ ở đâu nếu không có một cuốn sách?
Rơi vào đường cùng, Khương Dương không còn cách nào khác ngoài việc mở rộng phạm vi tìm kiếm của mình.

Cuối cùng, sau khi tìm kiếm trong các phòng một lúc, cô dán mắt vào một bức ảnh.
Đó là một bức ảnh đóng khung trên tường.
Trong ảnh, An Uyển nở nụ cười ngọt ngào, máy ảnh chụp được khoảnh khắc đẹp nhất.

Xung quanh cô là hoa tươi tốt và hoàng hôn mơ hồ, đây là thời điểm mà cô ấy sẽ không ngần ngại giết người và muốn giữ lại nhất.
Khương Dương đi đến bên tường, giơ tay định lấy khung ảnh xuống.
Những đầu ngón tay của cô lướt qua mặt sau của khung, quả nhiên ở nơi nào đó, cảm thấy một vật hơi cộm lên, cực kỳ khó nhận thấy.
Hình dạng và kích thước gần như trùng khớp với một chiếc kẹp sách.
Khương Dương nhướng mày, dứt khoát tháo cái khung ảnh ra.

Quả nhiên, ở mặt sau của tấm ảnh chân dung này có một chiếc chiếc kẹp sách giống những cái trước được dán bằng keo trong suốt.
Mặt của chiếc kẹp sách có chữ hướng ra ngoài.
Mực in trông gọn gàng, nhưng lại giống như một nhánh ma cây, nhe răng nanh vuốt, cố gắng khơi dậy những ý nghĩ xấu xa đê hèn trong lòng người.
Khi Khương Dương nhìn thấy, cô cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Cô đột nhiên rùng mình một cái, khi định thần lại, đột nhiên cảm thấy máu đang chảy khắp tứ chi và xương cốt nhất thời đông cứng lại, cô nhìn thấy trên chiếc kẹp sách trang trong tay mình có thêm một bóng đen.
Trong phòng ánh đèn im ắng u ám, bóng đen càng ngày càng gần, trong nháy mắt nuốt chửng Khương Dương.
Có người ở sau lưng cô! Lập tức, trái tim Khương Dương chợt thắt lại.
Theo bản năng, cô đột ngột khuỵu tay ra sau, có một tiếng rên rỉ đau đớn bị bóp nghẹt sau lưng cô.


Tuy nhiên, giọng nói này…sao nghe quen quen nhỉ?
Khương Dương cau mày quay đầu lại.
Không ngờ, ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô là khuôn mặt quen thuộc của Lận Thời Thương.
Lập tức, Khương Dương tức giận nói: “Lận Thời Thương, anh theo dõi em!”
Lận Thời Thương lùi lại nửa bước, đôi mắt hơi híp lại ngưng tụ sương lạnh.

Anh lắc lắc điện thoại, là tin nhắn của chủ nhiệm lớp trường cấp ba: “Khương Dương, không phải chính em cũng đang điều tra anh sao?”
Hô hấp Khương Dương bị kiềm hãm.
Sự tức giận ẩn chứa trong mắt cô dần dần bị ăn mòn bởi sự bất lực.
“Em cũng không muốn làm như vậy.

Em rất muốn tin anh, nhưng mà, Lận Thời Thương…Anh đang dần bị dính vào một vụ án hình sự, nhưng vẫn không nói cho em biết.

Em chỉ có thể tìm ra chứng cứ trước.”
Khương Dương ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào Lận Thời Thương, mỗi từ phát ra từ cổ họng đều như bị gai ngăn lại, nói một cách khó khăn: “Hãy nhìn những chiếc kẹp sách này.”
Cô xoay sở để có một khoảng trống và sắp xếp các chiếc kẹp sách đã thu thập được từ trước cho đến nay.
“Cái đầu tiên ở đây là chiếc kẹp sách của An Uyển; cái thứ hai là chiếc kẹp sách của Thái Đệ; cái thứ ba là chiếc kẹp sách của Lưu Thành Đống… Hiện tại, vẫn chưa lấy được chiếc kẹp sách của Triệu Tốn và Hạ Anh.”
Vẻ mặt Khương Dương nghiêm nghị, cô đếm ngược những chiếc kẹp sách bằng ngón tay run rẩy: “Những người có cùng chiếc kẹp sách với anh đều là hung thủ.

Trong số đó, Hạ Anh là người đã sát hại bạn cùng phòng của em một cách dã man vào bảy năm trước!”
Đột nhiên, sắc mặt của Lận Thời Thương hơi thay đổi.
Do nhiều năm không được sửa chữa nên đèn trong phòng của An Uyển hơi kém.

Khương Dương ngồi trong ánh đèn trắng lập lòe khắp nơi, bóng anh kéo dài sau lưng, bị ánh đèn kéo ra rất dài.
“Lận Thời Thương, anh hiểu đây là ý gì không?”
Cô cong môi cười khổ: “Điều này có nghĩa là nếu anh cứ tiếp tục trốn tránh như vậy, anh có thể bị nghi ngờ là hung thủ.

Nếu người khác làm gì đó…”
Khương Dương không thể tiếp tục.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ vào buổi tối đầu thu ảm đạm, nhưng đột nhiên mất đi can đảm khi nhìn về tương lai.
Cuối cùng Lận Thời Thương cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Một lúc sau, anh trầm giọng hỏi: “Anh có thể làm được gì không?”
Khương Dương khẽ gật đầu.
“Nếu anh rảnh, có thể giúp em thu thập một số chiếc kẹp sách khác không? Chúng ta phải hành động trước người ở phía sau bức màn.”
Khương Dương ngước đôi mắt sắc bén nhìn anh: “Em muốn kết hợp những vụ án này để điều tra!”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi