NGƯỜI HAI MẶT


Nếu người chết không phải là Thẩm Soạn Lâu, thì động cơ phạm tội của Lận Thời Thương sẽ không thành lập!
Khương Dương đặt album ảnh xuống, đứng dậy và bước ra ngoài.
Trong lúc tuyệt vọng, cô như nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng, không chịu buông tay.
Tuy nhiên, khi cô đi một mạch đến cửa, Khương Dương chợt nhớ ra rằng thẻ cảnh sát và khẩu súng của cô đã giao nộp lại, trong thời gian bị đình chỉ, Khương Dương không còn là cảnh sát hình sự nữa.
Cô không thể nhúng tay vào vụ này.
Đầu ngón tay cầm điện thoại của Khương Dương càng lúc càng siết chặt, cho đến khi sắc mặt cô tái nhợt.
Hơn nữa, nói suông không có bằng chứng, điều quan trọng nhất khi xử lý vụ án là bằng chứng xác thực.

Nói lại thì cho dù có cơ hội nhìn thấy thi thể một lần nữa, cô cũng không thể dựa vào đặc điểm gì để nhận ra người này có phải là Thẩm Soạn Lâu hay không?
“Đặc điểm của Thẩm Soạn Lâu, đặc điểm…”
Khương Dương sốt ruột lẩm bẩm.

Cô cụp mi mắt, cố hết sức tìm kiếm manh mối trong ký ức sâu thẳm.
Đột nhiên, đồng tử của cô sáng lên.
Chính xác! Sao cô lại quên mất chuyện này?
Khương Dương nhanh chóng soạn tin nhắn và gửi cho Lâm Diệp Tư: “Bánh Dừa Nhỏ, bây giờ em đang ở đâu? Vẫn ở trong cục cảnh sát chứ?”
Tuy nhiên, sau khi nhấn “Gửi” trên màn hình điện thoại, cô phát hiện ra.
Vì quá sốt ruột, Khương Dương quên mất rằng trời đã khuya, có lẽ Lâm Diệp Tư đã đi ngủ từ lâu.

Muốn chờ hồi âm, sớm nhất phải đến sáng mai.
Thời gian chờ đợi luôn vô cùng khó khăn.

Khương Dương nhìn chằm chằm vào màn đêm đang xuyên qua, bất lực thở dài, vì vậy cô chỉ còn cách đặt điện thoại lên bàn trước.

Thật bất ngờ, ngay khi cô vừa di chuyển ngón tay ra, thông báo cuộc gọi đến đã hiện lên.
“Đội trưởng Khương, có chuyện gì?”
Lâm Diệp Tư gọi và hỏi.
“Bánh Dừa Nhỏ, em vẫn chưa ngủ sao?”
Khương Dương sửng sốt.
“Nằm đã lâu, nhưng ngủ không được.”
Lâm Diệp Tư lật người trên giường, ủ rũ nói: “Xảy ra những chuyện này, ai có thể ngủ ngon đây.”
Sự thật là vậy
Lâm Diệp Tư dừng lại một lúc, hoang mang lẩm bẩm: “Tại sao anh ấy lại như vậy? Dù nhìn thế nào đi nữa, pháp y Lận cũng không giống loại người đó…”
“Chị chỉ có thể nói cho em biết, không phải như vậy.”
Giọng nói Khương Dương kiên định: “Nếu như chị nói Lận Thời Thương bị người khác hãm hại, người chết trong căn nhà thuê trên đường An Kiều chắc chắn không phải Thẩm Soạn Lâu, em có tin không?”
Ngay lập tức, đêm đọng lại.
Tiếng xào xạc của những chiếc lá bị gió thổi qua được phóng đại vô hạn bởi sự im lặng.
Không biết đã mất bao lâu, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Diệp Tư vang lên rõ ràng từ đầu bên kia điện thoại: “…Em tin, em tin chị.

Chuyện này quả thật quá kỳ lạ, xảy ra quá đột ngột.”
Khương Dương: “Nhưng chị đã bị đình chỉ rồi, chị cần sự giúp đỡ của em.”
“Chị cần giúp gì?”
Lâm Diệp Tư hỏi.
“Chị muốn biết, xương chân bên trái của thi thể nam được cho là Thẩm Soạn Lâu có dấu vết gãy xương nào không?”

Khương Dương suy nghĩ một chút, bổ sung: “Thời điểm vết nứt hình thành, có lẽ là khoảng bảy năm trước.”
“Được.”
Lâm Diệp Tư không cần suy nghĩ đã đồng ý: “Em có một người bạn học cấp ba, cũng là pháp y của cục cảnh sát, anh ấy vừa tiếp quản công việc khám nghiệm tử thi này.

Nhưng tại sao chúng ta lại cần kiểm tra xem có vết nứt nào ở chân của thi thể này hay không? Không phải chúng ta đã không không tìm thấy bất kỳ hồ sơ y tế có liên quan nào hay sao?”
“Bởi vì chính chị đã đá chân Thẩm Soạn Lâu bị thương.”
Phân tích của Khương Dương là có cơ sở: “Bảy năm trước, Thẩm Soạn Lâu từng tấn công chị từ phía sau.

Nhưng trước khi rìu của hắn bổ xuống, chị đã quay đầu lại và đá mạnh vào chân trái của hắn.

Huống hồ, phương thức giết người của Thẩm Soạn Lâu thay đổi cũng vào ba tháng sau khi chị đánh nhau với hắn, đây cũng là thời gian ngắn nhất để vết thương gãy xương được lành.”
Cô nhếch khóe môi cười: “Vì vậy, chị có lý do để nghi ngờ rằng cú đá của chị đã làm hắn gãy xương.”
Mãi đến gần nửa đêm, Khương Dương mới ngủ thiếp đi.

Và điều đầu tiên cô làm sau khi thức dậy là với lấy chiếc điện thoại bên cạnh.
Ngay khi màn hình khóa được mở ra, cô nhận được tin nhắn từ Lâm Diệp Tư.
“Bạn cùng lớp của em đã kiểm tra xương chân của thi thể.”
Lâm Diệp Tư cũng đính kèm một bức ảnh: “Theo ảnh chụp X-quang, không có dấu vết gãy xương ở chân trái của ông ấy.”
Đúng rồi! Người chết vốn không phải Thẩm Soạn Lâu!
Khi Khương Dương nhìn thấy kết quả kiểm tra, đột nhiên lật người ngồi dậy trên giường, cơn buồn ngủ biến mất.


Cô vội vàng gửi tin nhắn cảm ơn đến Lâm Diệp Tư.
Tuy nhiên, vì người này không phải Thẩm Soạn Lâu, tại sao ông ta lại có DNA giống hắn?
Họ không thể là cặp song sinh cùng trứng, phải không?
Nếu họ không phải song sinh thì mẫu DNA của người đã chết chắc đã bị đánh tráo.

Phải biết ông ta là ai thì sẽ biết được DNA của ông ta bị đánh tráo thế nào.

Do đó phải tìm ra được thân phận của người chết.
Tuy nhiên, để điều những chuyện này phải tìm một người khác.
Khương Dương cầm điện thoại lướt, cuối cùng trong nhật ký cuộc gọi cũng tìm được số điện thoại của Tiền Trác: “Tiền Trác, cậu kiểm tra giúp tôi, Thẩm Soạn Lâu đã từng hiến tế bào gốc tạo máu bao giờ chưa?”
“Ôi trời, sao chị còn muốn điều tra Thẩm Soạn Lâu?”
Tiền Trác sợ đến mức lập tức nói: “Đội trưởng, cục trưởng Ngụy không nói với chị rằng đừng điều tra sao?”
Nghe vậy, Khương Dương cong môi, có chút không đồng ý.

Mặc dù khi còn ở văn phòng, Khương Dương đã hứa với cục trưởng rằng cô không tham gia vào vụ án với tư cách là cảnh sát.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thể điều tra với tư cách cá nhân.
“Kiểm tra hay không? Không kiểm tra thì quên đi.”
Khương Dương nói.
“Có thể kiểm tra, có thể kiểm tra!”
Tiền Trác nước mắt lưng tròng tiếp nhận công việc.

Anh run tay, vô tình truyền đến một câu nói khác: “Nếu không giúp chị, nhất định chị sẽ tự mình kiểm tra từng bệnh viện…”
Sau khi Tiền Trác nhắn xong, đã lập tức thu hồi.
Nhưng đáng tiếc, tốc độ của anh ta vẫn chậm hơn Khương Dương một bước.

“Tiền Trác, cậu vừa mới nhắn cái gì? Có dám nhắn lại cho tôi xem không?”
Khương Dương “thân thiết” nhắn hai câu này xong rồi gửi hình mặt cười.
Nhưng bất kể Tiền Trác nhìn như thế nào, nụ cười này vẫn mang theo một sự đe dọa nham hiểm.
Anh ta phát run, toàn thân nổi da gà, vội vàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, là đội trưởng đọc lầm rồi.”
Hiện tại có chuyện quan trọng, Khương Dương không có ý định cùng truy cứu nữa.
“Có phải tóc của người chết đã được dùng để kiểm tra DNA không?”
Khương Dương hỏi, “Tôi thấy Lận Thời Thương đã nhổ một sợi tóc của người chết.”
“Không, sau này chúng ta không sử dụng nó.”
Tiền Trác nói với cô: “Đồng nghiệp lái xe đưa tóc về làm kiểm nghiệm đã xảy ra vụ tai nạn xe với một chiếc xe điện, vết thương không nghiêm trọng, nhưng tóc kia đã bị mất.

Em đã trích chút máu của người chết ra để đưa cho anh ta.”
Chẳng trách…DNA máu người có rất nhiều cách để đánh tráo.
“Tôi cần một danh sách.”
Không dài dòng nữa, Khương Dương đi thẳng vào vấn đề: “Bằng cách này, tôi có thể biết những người đã nhận máu của Thẩm Soạn Lâu là ai.

Trong số những người này, tôi cũng cần biết ai bị mất tích.”
Việc cấy ghép tế bào gốc tạo máu sẽ gây ra những thay đổi về nhiễm sắc thể trong tế bào máu của người nhận, dẫn đến sự xuất hiện của DNA của người hiến tặng trong hệ thống máu của người nhận.

Do đó, lấy máu để xét nghiệm DNA, sẽ có khả năng xảy ra sai sót.
Tiền Trác không hỏi thêm câu nào, hiển nhiên đã suy nghĩ về chuyện này.
“Được, đội trưởng!”
Anh nhanh chóng nhắn lại: “Bệnh viện ở Nghi Ninh không nhiều, lát nữa em sẽ đưa danh sách cho chị.”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi