NGƯỜI HẦU! ANH YÊU EM



Đến một quán cà phê hai người các cô ngồi xuống gọi nước uống Bạch Nhã Băng nhìn thấy nét mặt lo lắng của Từ Phương Hiểu Bạch Nhã Băng bật cười lấy điện thoại ra gọi cho Âu Hoằng Phong bật lo lớn lên, bên kia Âu Hoằng Phong nghe máy cất giọng khá lạnh:"Alo!"

Từ Phương Hiểu vừa nghe thấy giọng của anh thì đã cảm thấy rợn hết cả người, Bạch Nhã Băng nhìn cô khẽ cười nhướng mày:

"Tôi gọi để xin phép anh cho Phương Hiểu đi uống nước và mua sắm với tôi một chút có được không?"

Bên kia Âu Hoằng Phong im lặng một lúc khiến cho Từ Phương Hiểu càng thêm lo lắng, hoảng sợ Bạch Nhã Băng nhìn thấy mặt của Từ Phương Hiểu đã tái xanh, bắt đầu run rẩy Bạch Nhã Băng vội lên tiếng:

"Này! Anh có cho phép không vậy? Anh cho phép hay không thì cũng nên nói một tiếng đi Phương Hiểu đang sợ đây này."


"Tôi cho phép được chưa cô đã mở lời rồi tôi không đồng ý cũng không được." Âu Hoằng Phong lên tiếng khiến cho Từ Phương Hiểu nhẹ nhõm hẳn đi.

Bạch Nhã Băng tắt máy nhìn cô bật cười nhẹ một cái:

"Bây giờ cô đã an tâm chưa? Có thể cùng nói uống nước và đi mua sắm chưa?"

Từ Phương Hiểu vẫn chưa thể cười nổi cô nhăn nhó cất giọng:

"Nhưng tôi không có đem theo tiền nhiều chỉ đem theo vừa đủ đi taxi về."

"Tôi có bắt cô trả tiền đâu chứ? Cô cứ yên tâm đi đi có tôi ở đây mà."

Mặt của cô vẫn bí xị không vui lên nổi, đột nhiên cô nhớ đến chuyện gì đó liền nói với Bạch Nhã Băng:"Bạch tiểu thư! Tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp."

"Cô cứ nói nếu giúp được tôi sẽ giúp." Bạch Nhã Băng khẽ gật gù không suy nghĩ gì liền đáp ngay.

"Cô có biết thắt cà vạt không?" Từ Phương Hiểu khẽ hỏi Bạch Nhã Băng.

Bạch Nhã Băng có chút bất ngờ khi nghe cô hỏi như thế Bạch Nhã Băng gật đầu đáp lại:

"Tôi tất nhiên là biết thắt cà vạt mà tại sao cô lại hỏi như vậy?"


"Thiếu gia bảo tôi bắt đầu từ ngày mai có thêm nhiệm vụ là thắt cà vạt cho thiếu gia mà tôi lại không biết thiếu gia nói với tôi nếu ngày mai tôi mà thắt không được thì tôi có hai lựa chọn một là bị trừ lương hai là nghỉ việc."

Bạch Nhã Băng nghe cô nói thế thì mắt càng mở to, sững sốt, ngạc nhiên:

"Tại sao anh ta lại có thể vô lý như vậy được chứ? Cô yên tâm tôi sẽ giúp cô một lát nữa chúng ta đi mua sắm sẵn đó tôi sẽ hướng dẫn cho cô thắt cà vạt luôn."

Từ Phương Hiểu vui mừng gật gật đầu:"Cảm ơn Bạch tiểu thư! Cảm ơn cô rất nhiều."

Buổi chiều, Từ Phương Hiểu quay về thấy anh vẫn chưa về cô thở phào nhẹ nhõm cô sợ về trễ hơn anh cô nhất định sẽ phải đối mặt với gương mặt lạnh lẽo, đáng sợ của anh.

Hôm nay, anh lại quay về trễ và nhiệm vụ của cô chính là đợi cửa gần 12 giờ anh đã quay về nghe thấy tiếng xe cô nhanh chóng chạy ra mở cửa. Âu Hoằng Phong vẫn cứ như mọi ngày không nói gì mà cứ đi thẳng lên phòng của mình.

Sáng hôm sau, Từ Phương Hiểu đi lên phòng của anh dọn dẹp Âu Hoằng Phong nhìn thấy cô bước vào liền cất giọng:

"Mau thắt cà vạt cho tôi."

"Vâng!" Từ Phương Hiểu gật đầu cung kính đáp tiến đến thắt cà vạt cho anh.

Rất nhanh cô đã thắt xong cho anh khiến anh vô cùng bất ngờ không những thắt nhanh mà cô còn thắt rất đẹp không giống với những người mới biết thắt cà vạt, cô thấy nét mặt bất ngờ của anh trong lòng có chút đắc ý, vui vẻ cô cảm thấy không uổng cho Bạch Nhã Băng ngày hôm qua đã chỉ dạy cô tận tình như vậy.


Âu Hoằng Phong không thể bắt bẻ, nói gì được nữa anh chỉ đành ra lệnh cho cô:

"Cô làm công việc của mình đi."

"Vâng!" Từ Phương Hiểu gật đầu, cười nhẹ đi gấp chăn, sắp xếp những cái gối lại.

Cứ như thế đã hơn một tháng trôi qua, Tiểu Cúc mừng rỡ, thán phục cô khen ngợi cô không ngớt:

"Phương Hiểu! Cô thật là giỏi cô đã phá kỉ lục những người trước rồi cô đã người hầu riêng cho thiếu gia được hơn một tháng rồi."

Từ Phương Hiểu bật cười, một tháng qua cô cảm thấy rất mệt mỏi cô luôn bị anh kiếm chuyện, bắt bẻ mọi thứ cô hy vọng sau một tháng này anh không còn hạnh hạ cô nữa, bây giờ cô nhìn thấy anh thôi đã hoảng sợ, lo lắng rồi trong lòng cô anh chính là nổi ám ảnh không thể quên được.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi