NGƯỜI HẦU! ANH YÊU EM



Buổi tối, Vũ Quân Minh đi đến biệt thự gặp Lữ Vũ Ni bước vào bên trong anh cúi người chào rồi ngồi xuống ghế:

"Dì! Dì có biết hôm nay cháu đã gặp ai ở trường không?"

Lữ Vũ Ni lắc lắc đầu anh gặp ai ở trường làm sao bà có thể biết được chứ? Bà cất giọng hỏi:"Cháu đã gặp ai?"

"Cháu đã gặp một cô gái tên là Phương Hiểu cô gái đó rất giống với Kiều Lam. Dì! Chẳng lẽ cô gái đó chính là cô gái mà mọi người nói chính là em gái song sinh với Kiều Lam. Kiều Hân?"

"Đúng vậy! Cháu đã gặp Hân Hân sao? Nó đang học ở trường của cháu sao?" Lữ Vũ Ni vừa nghe Vũ Quân Minh nhắc đến cô liền có phản ứng mạnh.


"Vâng!" Vũ Quân Minh gật đầu đáp lại.

Lữ Vũ Ni cảm thấy tin tức này rất tốt bà có thể thường xuyên đến đấy gặp cô lúc cô ở biệt thự bà không thể lúc nào cũng đến gặp nhưng ở trường thì khác bà có thể thường xuyên đến gặp, thăm cô.

Tại quán ăn nhỏ, Từ Phương Hiểu ngồi ăn cùng Hoa Châu Châu đang ngồi ăn bỗng nhiên có một đám con gái bước đến một trong số họ cất giọng mỉa mai, khinh thường:

"Đây chẳng phải là Hoa tiểu thư sao? Sao lại đi ăn với một đứa mồ côi, nghèo kiết xác như vậy chứ? Còn ở một quán ăn nhỏ bé nữa."

Hoa Châu Châu đặt mạnh đôi đũa xuống ngẩng đầu lên trừng mắt với bọn họ:

"Tôi ăn với ai thì kệ tôi liên quan gì đến các người. Các người thử mở miệng nói bạn tôi là đứa mồ côi, nghèo kiết xác một lần nữa xem xem tôi có xé rách miệng các người không?"

"Tôi cứ nói đó cô ta chính là một đứa mồ côi bị cha mẹ bỏ không ai cần là thứ nghèo hèn." Cô gái đấy trợn mắt miệng không ngừng mắng cô.

Chát! Từ Phương Hiểu tát vào mặt của cô ta một cái thật mạnh đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào bọn họ:

"Nãy giờ tôi im lặng nhưng không đồng nghĩa là tôi hiền tôi dễ bắt nạt."

"Cô dám đánh tôi? Đồ nghèo hèn! Hôm nay, tôi cho cô biết tay." Cô ta tức điên lên giơ tay lên định đánh cô nhưng bị một bàn tay khác nắm lấy ngăn lại.

Mộ Khánh Dương quăng mạnh tay cô ta xuống Từ Phương Hiểu vừa nhìn thấy anh đôi mày nhíu chặt lại, vẻ mặt khó chịu, lạnh nhạt. Hoa Châu Châu vừa thấy anh xuất hiện đôi mắt đã sáng như sao, tim bỗng trở nên đập nhanh khóe miệng tự giác cau lên nhìn anh không chớp mắt, Mộ Khánh Dương bước đến đứng cạnh cô, vẻ mặt đầy đáng sợ, cảnh cáo bọn họ:


"Tôi cảnh cáo các cô nếu như tôi còn nghe các cô nói bất cứ lời nào không hay, thái độ mỉa mai, khinh thường Phương Hiểu một lần nào nữa thì đừng trách tôi."

"Anh là ai mà dám xen vào chuyện này? Tôi cứ thích nói đó thì làm sao anh làm gì được tôi?"

"Thì tập đoàn Đinh thị của cô sẽ ngay lập tức biến mất trên thế gian này." Âu Hoằng Phong bước đến nhìn Đinh Mỹ Kỳ với ánh mắt chán ghét, lạnh lẽo.

"Âu...Âu thiếu!" Đinh Mỹ Kỳ vừa nhìn thấy anh liền nuốt nước bọt sợ sệt, lắp bắp gọi anh.

Cô bạn bên cạnh Đinh Mỹ Kỳ khẽ nói vào tai của cô:"Chúng ta đi thôi người lúc nãy cậu lớn tiếng là chủ tịch của Mộ thị Mộ Khánh Dương đó, anh ta và Âu thiếu bất cứ ai chúng ta cũng không nên đụng đến đâu."

Hoa Châu Châu vừa nghe bọn họ nói thế liền quay qua tay khoác vào tay của cô nói nhỏ:

"Thì ra anh ấy chính là Mộ Khánh Dương, đẹp trai thật đó không biết hôm nay là ngày gì mà tớ lại có thể gặp được Mộ tổng còn có cả Âu tổng nữa."

Khóe môi của Từ Phương Hiểu giật giật lên cô thật sự không ngờ rằng bạn của mình lại mê trai đến như vậy. Đinh Mỹ Kỳ cùng đám bạn của mình nhanh chóng rời đi.

Mộ Khánh Dương quay sang nhìn cô, quan tâm, hỏi han:

"Phương Hiểu! Em không sao chứ? Cô ta có làm gì em không?"


Hoa Châu Châu ngạc nhiên đôi mày nhướng cao lên hỏi cô:

"Phương Hiểu! Cậu và Mộ tổng quen nhau sao?"

"Ừm! Tớ và Mộ tổng đây có quen biết nhau nhưng không thân." Từ Phương Hiểu tỏ ra xa cách với Mộ Khánh Dương, Mộ Khánh Dương chỉ có thể cười gượng, ánh mắt cô thay đổi quay sang cười nhẹ giới thiệu Hoa Châu Châu với Âu Hoằng Phong:

"Thiếu gia! Đây là Châu Châu bạn mới của tôi."

"Chào! Tôi là Âu Hoằng Phong tôi là bạn trai của Phương Hiểu." Âu Hoằng Phong miệng cười tươi bước đến choàng tay qua vai của cô giới thiệu mình.

Từ Phương Hiểu nhướng cao đôi mày tròn mắt nhìn anh anh thích thú nhướng mày lại với cô. Hoa Châu Châu bật cười toe toét khều khều trêu cô, Mộ Khánh Dương tỏ vẻ khó chịu, bĩu môi nhìn sang chỗ khác.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi