NGƯỜI HẦU CỦA MA CÀ RỒNG


Lần đó cũng là do thánh nữ nên mọi chuyện mới tồi tệ như vậy! Cô ta đền mạng cũng là việc nên làm!
Một người khác khoanh tay trắng trợn nói.

Lời này nói ra đủ nhận lại trăm ngàn chán ghét từ phía bọn người của Hiểu Trần.
- Do thánh nữ? Các người không tham lam thì sẽ ra cớ sự vậy à? Nói chuyện có não xíu đi!
Người lên tiếng là Ngô Thất.

Cả đời ông chán ghét nhất là loại này.

Quả nhiên dù là tộc nào thì cũng luôn có lũ sâu bọ thấp kém.
- Ngô Thất ăn nói cho đúng lẽ.

Chúng tôi dù sao cũng là bậc trưởng bối của cậu!
- Trưởng bối? Các người xứng? Ngô Thất tôi không rãnh nhận cái loại trưởng bối như vậy!
- NGÔ THẤT!!
- Tóm lại bây giờ các người muốn tôi giao ra hậu duệ thánh nữ?
Hiểu Trần cắt ngang cuộc cải vã.

Ông muốn kết thúc nhanh một chút rồi còn dốc sức tìm kiếm Mạnh Cường.


Ở đây với đám trưởng lão này thật sự khiến người ta buồn nôn.
- Phải! Đó là cách tốt nhất hiện nay! Nếu giao ra hậu duệ của thánh nữ hai bên tộc vẫn có thể giữ mối quan hệ như thường.

Nếu không thì ông cứ tự hiểu.
Mấy người đó còn tưởng Hiểu Trần vốn đã lung lay liền đắc ý cong miệng cười.

Ha, tốt đẹp thế nào thì cũng sẽ vì lợi ích của mình thôi.

Hiểu Trần kia cũng không ngoại lệ.

Vậy mà cái gì chăm sóc, nuôi dưỡng? Toàn bộ điều là giả tạo!
Cứ tưởng sẽ nhận được một câu trả lời như ý nhưng lời thốt ra của ông nội Hiểu khiến đám người đó được một phen tức giận.
- Nếu giữa hai tộc gây chiến Hiểu Trần tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng nếu các người động đến hai anh em họ Mạnh thì dù có bao nhiêu tộc nhân ma cà rồng phải chết tôi cũng không muốn đếm xỉa!
Hiểu Trần trước giờ chưa bao giờ đùa giỡn nhất là trong những tình huống quan trọng.

Vì thế lời nói hiện tại của ông là một lời cảnh cáo cho những kẻ có mặt.

- ÔNG NHƯ VẬY LÀ MUỐN ĐỐI CHỌI VỚI CHÚNG TÔI?!
Những người kia bị nói cho tức đến hai mắt đỏ ngầu.

Một kẻ không nhịn được liền đập bàn hung tợn trừng mắt.

Nhưng Hiểu Trần vẫn vô cùng thản nhiên.

Ánh mắt lại sắc bén đến mức khiến người ta không khỏi run chân muốn lùi bước.
Chỉ là đám người có mặt lại như thiêu thân lao vào lửa.

Dù bị khí thế kia áp bức vẫn cắn răng muốn đối chọi với Hiểu Trần.
- Chỉ với một mình Hiểu gia thì chúng tôi sẽ sợ sao? Hiểu Trần, ông quá là ngông cuồng rồi!
Bọn họ thừa biết chuyện vua sói trao lại năng lực cho Hiểu Trần.

Đó cũng là thứ khiến bọn họ ganh ghét.


Nhưng dù sao một nửa sức mạnh đó cũng tan biến vì vốn đã thất bại trong việc dùng nó để hồi sinh cho người vợ quá cố.

Vì lẽ đó, bọn họ cho rằng chỉ cần tập hợp đủ các thế lực lại thì một Hiểu Trần có tài ba đến đâu cũng không thể làm khó bọn họ.
- Một mình Hiểu gia sao? Ồ, xin lỗi trước.

Nhưng mà Lam Hoàng tôi và Hiểu Trần là bạn thân lâu năm.

Nếu thật sự Hiểu gia cùng các vị tranh chấp thì Lam Hoàng tôi đứng về phía nào các vị cũng rõ!
Lam Hoàng nãy giờ một bên thường thức ly "rượu" tao nhã nói.

Ông vốn là một người không thích tranh chấp nên từ nãy đến giờ luôn không lên tiếng.

Vả lại năng lực của Hiểu Trần thế nào ai cũng đều rõ.

Vì thế ông cảm thấy bản thân không cần phải lên tiếng.

Chỉ là lúc này, đám ma cà rồng kia lại như ếch ngồi đáy giếng không ngừng lải nhải khiến Lam Hoàng muốn im lặng cũng không được.
- Lam Hoàng, ông nói vậy là muốn...
- Phiền phức thật! Nếu các người có gan động đến nhà họ Hiểu thì không chỉ Lam gia mà cả Ngô gia tôi cũng sẽ xen vào! Cách làm việc của Ngô Thất này rất dễ nắm bắt.

Nếu các người giả mù không biết thì cứ việc!
Ngô Thất tặc lưỡi một cái rồi nói.

Ngữ điệu vẫn luôn là ngông cuồng không xem ai ra gì khiến cho những kẻ có mặt bị dồn đến đường cùng lập tức câm như hến..

Một Hiểu gia bọn họ chưa chắc đã thắng được.

Bây giờ lại thêm một Lam gia và một Ngô gia.

Quả thật là dồn bọn họ đến đường cùng!
- Nếu các người cố chấp thì hậu quả tự mình gánh chịu! Đến lúc đó đừng có trách chúng tôi không báo trước!
Đàm phán thất bại nên đám ma ca rồng kia liền tức giận bỏ ra ngoài.

Bọn họ cho rằng sau này nếu có việc gì xảy ra thì cứ đổ hết trách nhiệm cho ba người kia là được.

Nếu Triệu Quốc Khải thật sự cùng tộc sói đến đây giao chiến thì cứ việc lôi ba kẻ kia ra chết thay.

Do đó bọn họ cũng không tính cãi cọ nữa.

Bởi lẽ chỉ cần bọn họ không gặp nguy hại là được.

Những kẻ khác có chết hay thế nào cũng một chút đều không liên can đến bọn họ.
Quả thật những suy nghĩ đó ích kỷ đến mức khiến người ta khinh thường, căm ghét!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi