NGƯƠI KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO

Tiểu Nhị giúp Chung Nguyên chuyển đạt cảm giác đói khát tới tôi xong rồi nhưng tôi vẫn không xuống lầu tìm anh ấy. Tôi rất muốn nhìn thấy anh, nhưng lại sợ thấy rồi thì tâm trạng lại càng mâu thuẫn hơn.

Dù sao Chung Nguyên cũng là người thông minh, khẳng định sẽ không vì không có thẻ cơm mà thắt cổ tự tử.

Cả cuối tuần tôi lặn không sủi tăm trong kí túc, sống dựa vào mấy gói mì sắp hết hạn. Nói thiệt là lâu rồi không ăn mì ăn liền, yêu cầu về ăn uống của Chung Nguyên rất cao, chưa bao giờ ăn đồ ăn kém phẩm chất, vì thế ngày nào tôi cũng đúng giờ đi ăn với anh ấy, mì ăn liền có thể nói đã thành chuyện dĩ vãng.

Tôi chọc chọc bát mì đang nóng hôi hổi, thở dài, tại sao làm việc gì cũng nghĩ đến Chung Nguyên thế này.

Tôi rảnh rỗi buồn chán không có gì làm bèn lên diễn đàn của trường, ở mục tìm kiếm gõ vào hai chữ “Chung Nguyên”, thằng cha này đúng là không làm cho tôi thất vọng mà, mấy trang kết quả liền, trong đó hết 90% là chuyện thị phi quanh anh ta rồi. Mà mỗi câu chuyện đều liên quan tới một cô gái, tôi cũng may mắn trở thành nhân vật chính trong một topic, còn nhớ lúc đó tôi đã nghiêm túc trung trinh yêu cầu hắn làm sáng tỏ, bây giờ nghĩ lại, nếu ảnh mà biết thời biết thế thuận theo mình thì tốt à …

Tôi vừa suy nghĩ vừa mở đại một topic gần nhất.

Lần này nhân vật chính là bạn cùng lớp với Chung Nguyên, nghe nói là thường xuyên cùng tổ nghiên cứu với anh ấy, hai người nhờ đó mà bồi dưỡng tình cảm cách mạng, sau đó thì tình cảm cách mạng thăng cấp thành quan hệ nam nữ.

Lại nghe đồn cô gái này là hoa khôi học viện của Chung Nguyên, trong diễn đàn có mấy show ảnh chụp nữ sinh, cũng khá đẹp, cảm giác của riêng tôi là không đẹp bằng hoa khôi học viện chúng tôi … Ak, quên chưa nói, hoa khôi học viện chúng tôi chính là cái con nhỏ bất tài này đây ^^

Tôi biết cái ý tưởng này thiệt là tự sướng đi, nhưng trong tình huống như thế này phải tự nâng cao ý chí chiến đấu của mình chứ >

Kéo xuống tí nữa, tôi lại thấy cả ảnh chụp của hoa khôi với Chung Nguyên. Hai người có vẻ như tham gia vào một trường hợp nào đó khá trịnh trọng, đều mặc Âu phục, bộ đồ của nữ nhìn rất đẹp mắt, quần áo Chung Nguyên cũng hài hòa, thân hình ảnh đặc biệt cân xứng, tôi nhìn tới chảy nước miếng. Tình yêu đúng là biến thái, nó không chỉ làm cho người ta gần nửa năm không ăn mì ăn liền, còn có thể làm chúng ta thấy đối phương trong mắt đẹp mỹ lệ như thế nào, ngay cả hắt xì cũng nghĩ là soái nữa …

Nói dong nói dài, tuy rằng tôi rất ghen tị, nhưng không thể không thừa nhận, hai người này thoạt nhìn rất xứng.

Quan trọng là, Chung Nguyên còn cười với cô ta! Hai người họ nhìn nhau cười, trên mặt Chung Nguyên lộ ra cái nụ cười đặc biệt dịu dàng, lúc ở cùng với tôi có mấy khi thấy ảnh cười chứ. Qủa nhiên con trai đều là đồ háo sắc! Nhưng nếu tôi trang điểm vào, chắc cũng không xấu hơn cô ta nha …

Nhưng mà, tôi chẳng phải là không có ngực sao >

Tôi buồn bực tắt mạng đi, nghĩ thiệt khổ sở quá. Tôi biết là cảm xúc của tôi đã bị Chung Nguyên ảnh hưởng quá nhiều, nhưng không thể khống chế được, tôi không thể không thèm nghĩ đến anh ấy nữa, cũng không thể không để ý nhất cử nhất động của ảnh.

Tôi nhận thấy mối quan hệ của tôi với Chung Nguyên, giống y như quan hệ giữa gà con và gà mái. Một con gà mái có thể có rất nhiều gà con, nhưng một con gà con lại chỉ có duy nhất một gà mái mẹ.

Ak, so sánh này có vẻ không đúng. Phải là giống như quan hệ giữa ánh trăng và ngôi sao, ảnh là trăng, tôi là sao. Ánh trăng trong mắt mọi người luôn luôn độc đáo, hấp dẫn, còn làm sao như tôi thì chỉ làm nền mà thôi.

Tôi tự nhắc mình, chuyện xấu của Chung Nguyên nhiều như vậy, hoa khôi kia chỉ là một hạt cát trong sa mạc, nhưng từ đáy lòng lại cứ vọng ra tiếng nói: “Nếu là thật thì sao?”

Cứ ngồi nghĩ ngợi những ý tưởng tự tiêu diệt chí khí như vậy, tôi buồn bực hết cả buổi chiều.

Đến tối thì tôi thấy là mình ăn lông ở lỗ hai ngày nay là đủ rồi, thật sự là cần đi ra ngoài một chút, vừa nghĩ vừa hít thở khí trời. Huống chi hai ngày ăn mì, đối với người ăn cơm ngày ba bữa đều đặn có thể nói là vô cùng đau đớn nha, tôi cần một chút an ủi.

Tôi tính đi dạo siêu thị, dùng thẻ của Chung Nguyên để an ủi cái sự tổn thương do nhớ tới thằng chả mà ra.

Ai dè cách siêu thị một khoảng tôi lại gặp phải người lúc này tôi sợ gặp nhất, đúng lúc hắn đang nói chuyện với nhân vật nữ chính âm hồn bất tán kia.

Hai người họ đang cười nói xếp hàng trước quầy thu ngân, hoa khôi cười tới nhe cả răng, chắc nước miếng cũng sắp rớt ra luôn.

Trong lòng tôi tự nhiên dậy lên một trận buồn sầu, chẳng còn tâm trạng đâu mà mua này nọ, xoay người bước nhanh rời khỏi siêu thị.

Ra khỏi siêu thị, tôi cứ đi lang thang vô định trên đường, vừa đi vừa đá tuyết dưới chân. Trong đầu toàn là hình ảnh lúc nãy, còn có cái ảnh chụp trên diễn đàn, bọn họ mặc đồ nhìn tông xuyệt tông như thế, nhìn cứ y như áo tình nhân …

Càng nghĩ càng uể oải. Tôi đang miên man nghĩ, thình lình đụng phải một người, tôi ngẩng đầu lên định giải thích, nhưng khi nhìn thấy mặt người nọ, cái câu “Xin lỗi” bị nuốt ngược vào, chỉ còn lại cảm giác không biết nên làm gì, cộng thêm một chút … hình như là tức giận.

Tôi lấy lại bình tĩnh, cười lạnh nói: “Sao đi có một mình, cô mặc áo len sọc đâu?”

Chung Nguyên lẳng lặng nhìn vào mắt tôi, đột nhiên toét miệng ra cười, nói: “Ghen à?”

Tôi bị anh ấy tố cáo, thẹn quá hóa giận: “Anh … Nói bậy!”

Nhưng tôi vừa dứt lời thì đã ngã vào một lòng một người, một vòm ngực rộng lớn rắn chắc, một cái ôm không hề xa lạ.

Cằm của Chung Nguyên tì lên đỉnh đầu tôi, hai tay ôm chặt lấy tôi, cứ như ôm thỏ con ấy. Anh thở dài, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: “Tim phèo phổi gì của anh cũng sắp tan ra mất rồi, sao em còn chưa hiểu được lòng anh vậy?”

Chung Nguyên nói: “Tim phèo phổi gì của anh cũng sắp tan ra mất rồi, sao em còn chưa hiểu được lòng anh vậy?”

Cả người tôi cứng đờ, kinh ngạc muốn ngẩng đầu nhìn anh, lại bị ôm chặt trong lòng không thể động đậy. Tôi bị xiết tới nỗi khó thở luôn.

Chung Nguyên dùng cằm cọ cọ tóc tôi, dịu dàng nói: “Đầu Gỗ, anh thích em, rất thích.”

Tôi nuốt nuốt nước miếng, cảm giác hồn phách hình như đã bay khỏi thể xác, lâng lâng bay bay: “Thật, thật à?”

Chung Nguyên không trả lời, chỉ cúi đầu mắng nhẹ: “Ngốc”, sau đó càng ôm chặt hơn.

Tôi cố hết sức nói: “Chung Nguyên … em, em vì anh mà tưởng buồn muốn chết …”

Chung Nguyên buông ra, hai tay ôm lấy mặt tôi, trán cụng vào trán tôi, ánh mắt sáng như sao, anh nhìn tôi thật sâu, nói: “Còn em, em có thích anh không?”

Tôi cảm thấy ngượng phải nói ra miệng, huống chi anh đã tố giác rồi, điều này chứng tỏ anh đã biết rồi đó thôi …

Chung Nguyên không lĩnh hội được hoạt động tâm lý của tôi, ánh mắt anh giăng thêm một tầng hàn khí, lặp lại: “Nói, em thích hay không thích anh?”

Tôi trợn mắt nhìn: “Ak, thích mà.”

Chung Nguyên lại càng ép sát: “Thích ai?”

Tôi cắn chặt răng: “Thích anh, Chung Nguyên, em thích anh …”

Thình lình bị hôn, làm cho tôi trở tay không kịp, theo bản năng bước lui về sau. Nhưng Chung Nguyên lại nhanh tay tóm lấy eo lưng, một lần nữa giam tôi trong lòng.

Môi của anh ấy rất nóng, giống như thiêu đốt. Anh ấy rất mạnh bạo hôn lên môi tôi, vừa cắn vừa mút, cảm giác vừa đau vừa nóng, nhưng trong lòng tôi lại bị bao phủ bởi đường phèn mất rồi, thế nên tôi chủ động ôm lấy anh, nhắm mắt tiếp đón nụ hôn.

Cánh tay Chung Nguyên càng thêm xiết chặt, nụ hôn càng mạnh mẽ mãnh liệt, giống như lũ quét thổi hơi thở nóng rực qua.

Tôi bị hôn tới thiếu không khí, nắm lấy áo Chung Nguyên dùng sức muốn đẩy anh ấy ra. Mãi anh mới chịu buông tha, hai mắt sáng quắc nhìn tôi một cái, lại tiếp tục ôm tôi vào lòng. Hơi thở nóng hổi của anh phả bên tai tôi, nhắm mắt lại, cứ cảm thấy những chuyện này cứ như là không có thực vậy.

Chung Nguyên đột nhiên ngậm vành tai tôi, dùng môi nhẹ nhàng chà xát, bên tai bị gió đông thổi lạnh lẽo tự nhiên bây giờ lại được ấm áp, tôi thấy rất thoải mái, cũng có chút nhột, tôi không nhịn được bật cười khanh khách.

Chung Nguyên thôi không nghịch tai tôi nữa, cũng cúi đầu mỉm cười, thầm thì nói bên tai tôi: “Đầu Gỗ, rốt cục anh cũng đợi được ngày này.”

Tôi dựa vào lòng anh ấy, vẫn còn một chút khó tin: “Em không nghĩ là anh thích em, còn thấy em không vừa mắt nữa cơ.”

Chung Nguyên cắn nhẹ vào tai tôi, cười nói: “Cho nên em mới là đầu gỗ.”

Tôi dụi dụi vào lòng anh, còn nói thêm: “Vậy tại sao anh lại thích em?” Anh có rất nhiều lựa chọn mà.

Chung Nguyên bất đắc dĩ cười: “Anh cũng muốn biết. Cả người anh như mất hồn vậy, lúc nào cũng nghĩ tới em.”

Tôi ôm chặt anh, trong lòng rất ngọt ngào: “Em cũng vậy.”

Hai người chúng tôi không nói gì nữa, cứ ôm nhau đứng dưới tuyết, người qua đường đi qua đi lại, tôi có chút ngượng, đem mặt vùi vào lòng Chung Nguyên, haha, ném đá giấu tay nha.



Lúc trở lại kí túc xá, thần hồn tôi vẫn đang điên đảo, những việc vừa xảy ra cứ như là mơ vậy, trong lòng tôi ngọt ngào muốn chết, nhưng vẫn có cảm giác hơi ngạc nhiên.

Tôi cứ như một cái âm hồn trôi về phòng kí túc, Tiểu Nhị đang chơi game, quay đầu nhìn thấy tôi, tự nhiên cười gian nói: “Hắc hắc, Tam đầu gỗ à, mày bị Chung Nguyên thu phục rồi? Cái tên Chung Nguyên thích chịu đựng này, lúc xuống tay cũng biết chọn thời điểm quá nhỉ!”

Tôi bị nó nói làm chột dạ, cũng có chút tò mò, cẩn thận hỏi: “Sao mày biết?”

Tiểu Nhị cười hắc hắc hắc như bà ngoại chó sói. Lúc này Lão Đại và Tứ cô nương từ bên ngoài đi vào, Lão Đại vừa thấy tôi liền hỏi: “Tam đầu gỗ, sao miệng lại sưng lên thế, lại ăn nhầm hạt tiêu à?”

Tôi: “…”

Rốt cục đã hiểu tại sao Tiểu Nhị lại cười gian như thế/ không khí mờ ám quá mà.

Tiểu Nhị trừng mắt ra hiệu với Lão Đại, cười rất chi là đáng khinh: “Tam đầu gỗ nhà chúng ta là bị người ta cắn đấy, mày giả bộ ngây thơ làm gì.”

“Tao lúc nào chả ngây thơ.” Lão Đại vừa nói vừa đi đến trước mặt tôi, xem xét kĩ môi tôi, sau khi xem xong thì rất hài lòng gật đầu, nói: “Hóa ra Chung Nguyên cũng biết chủ động lắm nha.”

Tôi nhất thời đỏ mặt, ngồi im không nói lời nào. Lão Đại vò đầu tóc tôi, cười nói: “Mau mau, khai lại toàn bộ chi tiết quá trình đại hôi lang cắn tiểu bạch thỏ cho tao nghe xem nào.”

Tôi một tay chống cằm, suy nghĩ một chút, nói: “Lưỡng tình tương duyệt, tình chàng ý thiếp, hắc hắc. Nè, tao vẫn thấy chuyện này lạ lùng nha, mày nói coi tại sao Chung Nguyên thích tao?”

Lão Đại lại gõ đầu tôi: “Nhóc con, mày không phải là đang khoe đấy chứ?”

Tứ cô nương giúp tôi giải đáp thắc mắc: “Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lấy nhu thắng cương, thông minh mà giả ngu …”

Tiểu Nhị cười hì hì ngắt lời nó: “Tứ tứ, mày đang nói ai đấy?”

Tứ cô nương mặt không đổi sắc đạp vào ghế của Tiểu Nhị: “Mày lại bị chết kìa.”

Tiểu Nhị nhìn lướt qua màn hình, lập tức nhíu mày: “Lại là tên biến thái này.”

Lão Đại hỏi: “Là tên biến thái nào? Lại là Trầm Tinh Thạch gì đó à?”

Thế là Nhất Tam Tứ đồng loạt bu vào cái máy tính của Tiểu Nhị, chỉ thấy trên màn hình nằm chình ình một cái thi thể, bên cạnh là một người ánh sáng lấp lánh vác đại đao kiêu ngạo bước đi. Tên hành hung kia trên đầu rõ ràng ba chữ: Trầm Tinh Thạch.

Tiểu Nhị không phục đập bàn phím: “Mẹ nó, thao tác nhanh thì giỏi hả? Trang bị nhiều hay ho à? Để rồi coi, lão nương sớm muộn gì cũng một đao chém ngươi! Không chỉ cắt, ta còn cho người một cái giới tính mới à!”

Không hổ danh là dân viết lách, chửi cũng hay nữa, tôi không khỏi rùng mình, vỗ vai nó: “Xin bớt giận, bớt giận, chỉ là game thôi mà.”

Tiểu Nhị nhìn chằm chằm bóng người kia đi xa dần, nghiến răng nghiến lợi: “Tao phải báo thù!”

Tiểu Nhị dạo này đang chơi một game online, chẳng hiểu vướng vào cái tình huống phức tạp gì mà đắc tội với một cao nhân tên Trầm Tinh Thạch, thường xuyên bị hắn đuổi giết. Cái tên cao nhân đó, theo lời Tiểu Nhị nói, là tên biến thái không công mà cũng chả thụ, so với Đông Phương Bất Bại còn ghê gớm hơn, nó cho rằng không ai dám chọc giận hắn, cho nên nghiệp lớn báo thù ngày nào nó cũng ra rã kêu, nhưng ngày nào cũng âm thầm tan biến.

Nhất Tam Tứ lập tức giải tán, để lại một mình Tiểu Nhị ngồi bên máy tính thở ngắn than dài.



Ngày hôm sau tôi thức dậy rất sớm, thực ra là cả đêm không ngủ. Tối qua nghĩ lại chuyện của tôi và Chung Nguyên, cứ nghĩ mãi rồi nằm trong ở chăn cười thầm, tôi cảm thấy mình đúng là điên rồi.

Lúc xuống lầu đã thấy Chung Nguyên đứng chờ tôi. Đêm qua trời lại đổ tuyết, hôm nay cả thế giới đều ngập trong màu trắng. Chung Nguyên đứng giữa bức tranh tuyết trắng đó nhìn tôi, hình ảnh thật đẹp biết bao.

Tôi đạp tuyết chạy tới trước mặt anh, ngây ngô cười, nhìn anh, muốn nói mà không biết nói gì.

Chung Nguyên ôm nhẹ tôi, véo véo mũi tôi, mỉm cười nói: “Tối qua không ngủ được à?”

Tôi nghĩ tới cái sự điên khùng của mình lại thấy ngượng dễ sợ.

Chung Nguyên hôn lên trán tôi một cái: “Tối qua cả đêm anh không ngủ được.”

Thế là tôi nở nụ cười gian chưa từng có =))

Chung Nguyên kéo tay tôi: “Hôm nay chúng ta không chạy bộ, đắp người tuyết đi.”

Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ tôi đắp được một người tuyết đầy đủ, hôm nay Chung Nguyên đắp được những hai con, có điều tôi không tưởng tượng được là …

Hai người tuyết kia đầu cụng vào một chỗ, theo vị trí mắt mũi mà xem xét thì chúng nó hẳn là mặt đối mặt.

Nói cách khác, hai con người tuyết đang hôn môi.

Chung Nguyên cố tình còn nhìn tôi cười tủm tỉm hỏi: “Có giống chúng ta không?”

Tôi xoay mặt, người ta thẹn thùng mà >.

Chung Nguyên vừa ấp hai tay vào giúp tôi giữ ấm, vừa cúi đầu hôn trộm một cái lên môi tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi