Hai mươi người chúng tôi bôn ba vật vã rất lâu, rốt cục lúc hoàng hôn thì tới được một chỗ khá bằng phẳng giữa sườn núi, đây chính là nơi
chúng tôi dựng chỗ ở tạm.
Nghỉ ngơi phục hồi lại một chút, đội trưởng liền phát lều trại cùng
với túi ngủ, hơn nữa còn chỉ sơ qua phương pháp dựng lều. tôi với Chung
Nguyên dựng xong lều trại, đem vật dụng xếp vào xong còn ngồi ở cửa lều
chụp cái ảnh làm kỉ niệm. nói thật, tôi đặc biệt không thích cùng con
trai ở chung một lầu, trong lòng vẫn còn oán giận, cũng may đến lúc đó
mọi người ai cũng chui vào túi ngủ của mình, không mảy may ảnh hưởng gì. Bây giờ đang là hoạt động tập thể, tôi không thể cố tình gây sự được.
Dựng xong hết lều trại, mọi người vây quanh cùng nhau làm cơm chiều.
Tuy rằng nơi này là rừng đã được khai phá, nhưng trừ bỏ khu vực gần
chân núi có b*n n**c và đồ ăn, những chỗ khác vẫn còn nguyên vẻ hoang
vắng. tất cả thực phẩm cùng đồ dùng nhà bếp của chúng tôi đều là mang
đến, bởi vì quá nhiều đồ nên những vật dụng nhà bếp đều khá đơn giản,
chỉ có vài cái bếp than, dụng cụ nướng, hơn nữa trong núi quan trọng
nhất là phòng cháy, thế nên chúng tôi đặc biệt quan sát kĩ mấy cái bếp
than. Đồ ăn mỗi người chuẩn bị không thống nhất cũng không quản lí,
riêng về rau cỏ, chỉ mang theo một ít có thể nấu với thịt, tôm cá, rau
dưa, đậu và một ít gia vị … tuy rằng đơn giản nhưng tại vùng sơn dã
không thôn không quán này cũng coi như là phong phú.
Tôi bưng cà mèn, chẹp chẹp nước miếng ngồi xổm cạnh cái nồi, gắp lên
mấy miếng thịt dê cùng rau dưa, sau đó chạy qua một bên cẩn thận thêm
chút gia vị, cuối cùng …. Cười nịnh đem mấy thứ này đến cống cho Chung
Nguyên …
Xung quanh đồng loạt truyền đến những tiếng hừ hừ.
Chung Nguyên lại không khách khí tiếp nhận, ăn một miếng, gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm.”
Nhìn bản mặt tư bản của hắn, tôi thật muốn giựt lại cái cà men rồi đổ lên đầu hắn luôn … nhưng mà tôi phải nhịn, vì cục cưng mà tôi phải
nhịn!
Ngoại trừ gia vị còn những món khác đem nấu đều là tài nguyên hiếm
có, đã phân phối định lượng cả rồi, nói cách khác, nếu Chung Nguyên ăn
luôn phần của tôi thì tôi sẽ không còn để mà ăn nữa.
Tôi đang suy nghĩ làm thế nào không chọc tức Chung Nguyên mà vẫn bảo
vệ được phần thịt dê của mình thì chị Linh lại đem chính phần thịt của
mình cho Chung Nguyên, cười nói: “Chung Nguyên, mình không thích ăn
thịt, cho bạn nè.”
Tôi vui sướng vụng trộm nhìn bọn họ, Linh sư tỷ, làm tốt lắm!
Nhưng mà, hỡi ôi, Chung Nguyên không có nhận cà mèn của chị Linh, hắn đối với chị ta cười rất là ôn hòa, trả lời: “Không cần, mình ăn phần
của Mộc Đồng là tốt rồi.”
Nghe đi, nghe thử đi, nói thế mà nghe được à! Rõ ràng là hắn lấy của
người khác, sao lúc nói mấy lời này ra lại làm như trung khí hào hùng
lắm lắm, quả nhiên da mặt người cũng cần phải tu luyện, da mặt tôi tuy
rằng dày, nhưng nếu đem so với Chung Nguyên thì không bằng mấy số lẻ.
Tôi tức giận xoay đi, thêm gia vị, gắp thịt, sau đó chưa để Chung
Nguyên nói gì, tọng luôn một mồm to. Đáng tiếc vì quá sốt ruột nên tôi
bị nghẹn trừng cả mắt, nước mắt trào ra, tôi ngoạm một mồm thịt, thở phì phì, luyến tiếc đành phải nhổ ra chứ không dám dũng cảm nuốt xuống.
Hình ảnh dọa chết người của tôi lại bị Chung Nguyên bắt gặp, hắn coi
như có chút lương tâm, lập tức rót nước cho tôi, sau đó cười tủm tỉm
nhìn tôi, nói: “muốn ăn nhiều thịt hơn à, em không đến mức đó chứ?”
Tôi uống một hớp nước lớn, phi thường hữu hiệu chữa được nóng, hơn
nữa nuốt luôn miếng thịt kia như uống thuốc. Nhưng tôi thật không muốn
mang ơn Chung Nguyên, nói đi nói lại tôi ra như vậy không phải tại hắn
làm hại sao, hơn nữa biểu tình của hắn nhìn chả tốt lành gì, trên trán
hình như còn đề mấy chữa to “Cười trên nỗi đau của người khác”.
Lúc này Chung Nguyên đang dựa vào lều, bộ điệu ra vẻ rất thoải mái
vừa ý. Hắn làm như thể đại gia, sai tôi như dế: “Đầu gỗ, đi gắp thịt.”
Tôi phẫn hận liếc hắn một cái, sau đó ngoan ngoãn đi gắp …
Dùng xong bữa chiều, mọi người vây quanh chơi trò chơi tập thể, trò
đầu tiên là Bịt mắt bắt dê. Quy tắc là bịt kín mắt một người, mọi người
đứng bất động để cho anh ấy hoặc cô ấy sờ sờ, nếu kêu được đúng tên đối
phương mới tính là được, sau đó người bị sờ lại tiếp tục bị bịt mắt mà
chơi tiếp, nếu trong thời gian quy định không sờ được ai người bị bịt
mắt phải chịu trừng phạt, đương nhiên nếu người bị sờ lộ ra âm thanh hay dấu vết gì thì hai người phải chịu phạt chung. Uỷ viên văn nghệ đặc
biệt chuẩn bị một cái hòm to, bên trong chứa đủ loại phương pháp trừng
phạt, làm cho người khác nhìn mà run … cũng không biết ủy viên văn nghệ
này lượm đâu ra cái trò chơi này, đối với cá nhân tôi mà nói thật không
công bằng, phải biết rằng tuy rằng tóc tôi lúc này đã dài thêm một chút
nhưng y như cũ vẫn là ngắn nhất toàn đội …
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cái đầu độc đáo có một không ai của tôi mới vòng thứ nhất đã hại chủ.
Đội trưởng đại nhân rất có tinh thần hy sinh đã tự nguyện là người
đầu tiên bị bịt mắt, sau đó anh ta cứ quay mòng mòng tại chỗ một lúc thì đi thẳng về phía tôi. Tôi không thể động đậy, không thể nói chuyện, cứ
ngu ngu ngơ ngơ để cho anh ta sờ sờ như quỷ sờ, khi đụng tới cái đầu thì anh chàng cười hihi lên, phi thường hiền lành thân ái vỗ vỗ đầu tôi,
nói: “Mộc Đồng rồi?”
Tôi rất là buồn, tháo miếng vải đen trên mắt anh ta xuống, tự buộc
che mắt mình, chạy ra giữa vòng vòng mấy cái sau đó dừng lại, tùy tiện
chọn đại một hướng mà đi.
Rất nhanh đã đụng phải một người, người nọ sau khi bị tôi húc trúng,
đứng tại chỗ vững vàng không nhúc nhích như Thái Sơn, bởi vì sợ đối
phương là nữ nên tôi cũng không dám sờ vào ngực, sờ soạng mãi tìm được
cánh tay của anh ta/cô ta, sau đó theo hướng cánh tay sờ lên trên. Cánh
tay người này thô hơn tôi, hơn nữa cứng cáp, đội này làm gì nó nữ sinh
nào hùng tráng như thế, chắc chắn là nam rồi. tôi lại sờ tới bờ vai của
hắn, bờ vai cao ngang đầu ta, như vậy hắn ta chắc phải cao trên 178cm
rồi, tôi suy tư một chút, trong 13 bạn nam đi cùng có mấy người cao cỡ
đó, xem nào … năm người? như vậy là tôi đã loại trừ được 14 người rồi.
Tiếp đó lần theo vai tôi lại sờ lên trên, ở cổ dừng lại một chút, có
yết hầu, xác nhận là nam, hơn nữa tên này còn có vẻ ra dấu, yết hầu còn
hơi cử động giật giật.
Sau cổ thì tôi lại đụng tới cằm, không có gì đặc biệt, lại tới vành
tai, tôi nhớ rõ trong đội có một anh bạn đeo khuyên tai … người này
không có, lại loại thêm một người, tiếp theo là sờ mặt, mặt anh ta có
điểm ráp, không giống mặt tôi mềm mại như da em bé, nhưng mà được cái
làn da hắn ta tốt, không có mụn. tôi nghĩ một chút còn lại bốn người khả dĩ mặt không mụn, hay quá, lại loại thêm hai mạng.
Hiện tại người tình nghi chỉ còn hai mống, là Chung Nguyên là một học trưởng năm hai, tạm thời xưng là học trưởng A, hai người này kiểu tóc
không khác nhau mấy, sờ chắc là không phân biệt được, tôi nhớ lại, Chung Nguyên và A học trưởng này ngũ quan khác nhau, nhưng lại mơ hồ, có cố
nhớ cũng không tưởng tượng ra được, quả này chỉ còn biết đổ thứa tại bản thân mình không có thói quen quan sát mặt mũi người khác. Tôi vừa cố
gắng nhớ lại, bới móc trong cõi nào đó của trí nhớ vừa lơ đãng chạm vào
ngũ quan của người này. Lông mày? Được, rậm. Mắt? Lông mi dài quá, đụng
vào ngứa hết cả tay. Cái mũi? Cao ghê. Môi? … Môi!
Tôi đột nhiên phát hiện, môi tên này đang hơi hơi nhếch hướng về phía trước, cái điệu cười gian ác nhất thời hiện lên trong đầu, nếu tôi đoán không sai, người này chắc là …
Tôi vừa định nói, lúc này một thanh âm quen thuộc vang lên, hắn nói nhẹ hết sức: “Đầu gỗ, em sờ đủ chưa?”
“Chung Nguyên!” Tôi đã thốt ra
Nhưng chậm một bước rồi, bởi vì Chung Nguyên nói chuyện nên mọi người cho rằng tại hắn bày trò nên tôi mới đoán ra, tôi ủy khuất cùng mọi
người giải thích, nhưng mà không có ai tin.
ủy viên văn nghệ bưng hòm trừng phạt ra, cười xấu xa bức chúng tôi
chọn một cái, tôi nhìn nhìn Chung Nguyên, hắn hoàn toàn không có ý động
tay, thôi được, tôi bốc chứ sao.
Tôi nhẫn nại rút trong hòm ra một thờ giấy, mở ra, trên đó viết hai hình phạt, người bị phạt có thể chọn một trong hai.
Thứ nhất là khiêu vũ, cho qua đi. Nhưng cái thứ hai là, là … “Chọc
ghẹo 30 độ”, người bị chọc ghẹo phải là nam sinh … cái này, là ý gì chứ?
“Chọc ghẹo” hai chữ đã làm người ta kinh dị, huống chi còn đi ghẹo
nam sinh, nhưng vấn đề là 30 độ nghĩa là gì? Tôi khó hiểu hỏi ủy viên
văn nghệ.
Hắn ta nhiệt tâm giải đáp cho tôi, hóa ra cái này là bắt chước động
tác trong phim điện ảnh nào đó, trong phim đó, người nam nghiêng mình về phía trước nâng cằm người nữ, động tác rất khôi hài, trong phim góc
nghiêng của người nam còn rất lớn.
Tôi toát mồ hôi, muốn ta trêu Chung Nguyên? Còn nâng cằm hắn? động
tác này khiêu chiến quá đi … huống hồ còn bắt phải kỹ thuật nghiên 30
độ, giết người à?
Tôi nắm chặt tờ giấy, cau mày khó xử, dưới sự thúc giục cùa ủy viên
văn nghệ tôi chỉ biết oán hận trừng mắt liếc nhìn Chung Nguyên: “Đều là
tại ngươi!”
Chung Nguyên nhìn tôi vô tội, mặt không biến sắc: “Đây là do em tự rút chứ.”
Tôi bị hắn phản bác, thẹn quá thành giận vung vẩy tờ giấy trong tay, hung ác nói: “Ngươi lại đây!” Lại cho bà đùa giỡn!!!
Chung Nguyên rất phối hợp đi tới trước mặt tôi, còn rất ngoan ngoãn hơi cúi người, nâng cằm đưa tới trước mặt tôi.
Lúc này ủy viên văn nghệ rất chuyên nghiệp mà sửa sai cho hắn: “Như
vậy không được, anh muốn phối hợp với Mộc Đồng phải ngửa ra sau 30 độ.”
Tôi vui sướng nhìn Chung Nguyên gặp họa, người hơ nhã ra trước, nâng tay lên chạm vào cằm hắn.
Chung Nguyên hơi ngửa ra sau chút, cười như không cười nhìn tôi.
Tay của tôi hơi run lên, nhưng vẫn bám trụ dưới cằm hắn.
Lúc này mọi người xung quanh bắt đầu nhốn nháo, một ủy viên chụp ảnh nắm trúng thời cơ chụp lia lịa.
“Không được, góc độ chưa đủ!”
“Mộc Đồng, em phải nghiêng ra trước nữa, nghiêng nữa!”
“Chung Nguyên ngửa ra sau, bằng không Mộc Đồng lại ngả sấp vào bây giờ.”
“Đừng có ngượng nữa đi.”
“Biểu tình, chú ý chút đi, Mộc Đồng em đừng có làm cái mặt rối rắm thế chứ”
“Chung Nguyên mày bị trêu ghẹo còn vui dữ à.”
….
Trong tiếng ồn ào đó, tôi không tự nhiên nhìn trộm Chung Nguyên, tên
này chẳng những không coi có việc gì còn dương dương tự đắc, miệng lúc
nào cũng nhơn nhơn cười, tôi tự nhiên nổi lên cục giận, dùng sức nghiêng về trước chút nữa, hoàn hảo được góc 30 nhá, nhưng mà Chung Nguyên lại
không biết nghe lời, trong lúc tôi nghiêng về trước không cẩn thận đụng
trúng hắn, nếu hắn ngửa ra sau thì không ổn, bị ta đụng trúng thế nào
cũng té thẳng cẳng.
Chết tiệt là, hắn lại còn kéo tôi ngã theo, sắp chết còn kiếm người chôn cùng, thằng cha này quá nham hiểm đi.
Thế là hai chúng tôi làm một màn hôn đất thật đẹp.
Chung Nguyên chạm đất bằng hai tay, một bộ dáng rất vô tội, hắn nháy mắt tủm tỉm cười nói: “Đầu gỗ à, em nhiệt tình quá đi.”
Chung Nguyên, ngươi ác tới thú vị luôn.
Chung Nguyên nằm trên đất, lải nhải: “Đầu gỗ ơi, em nhiệt tình quá.”
Tôi đỏ mặt chống trên người hắn đứng lên, nhưng mà phút giây lịch sử
này đã bị tất cả mọi người ghi lại, bao gồm cảnh đặc tả của ủy viên chụp ảnh, sau đó bọn họ còn cực kỳ tàn ác tung ảnh lên diễn đàn trường, tiêu đề: “Em gái đầu trọc anh dũng, Chung Nguyên bị ghẹo tới khổ” …
Sắc trời rất nhanh càng ngày càng tối, mọi người lại chuyển sang chơi trò “Giết người”
Vòng thứ nhất tôi là kiếp dân đen, rất bất hạnh chết ngay từ màn gửi
xe, tôi rất là nghi ngờ do Chung Nguyên hành hung, kết quả hắn lại bình
tĩnh quăng một câu: “Anh và em như nhau, giết em để tự hại mình à.”, thế là ngay lập tức giành được sự tin tưởng của mọi người. Hoá ra cuối cùng thằng chả lại là gã sát thủ may mắn duy nhất còn sống sót, cười hô kết
thúc.
Vòng thứ 2 tôi lại cam chịu phận thường dân, nhưng Chung Nguyên kia
mới vô đã bị giết chết, tôi thật sung sướng quá sức, nhưng người chết
Chung Nguyên lúc để lại di ngôn nhìn quanh một vòng cuối cùng khẳng định là tôi giết, còn nói đạo lý rõ ràng, bày ra chứng cứ gì đó. Hắn nói:
“Thứ nhất, lần trước anh giết em, lần này chắc chắn là em báo thù, đối
với hiểu biết của anh về em, chuyện này chắc chắn em làm, thứ hai, cảm
xúc lần này của em không ổn định, giống bệnh của các sát thủ, thứ ba ván lúc nãy anh nói vì giống em nên sẽ không làm bại lộ em, lần nay chắc em cũng nói y chang vậy để loại bỏ nghi ngờ, đáng tiếc một phương pháp
không phải lúc nào dùng cũng tốt … Vậy em còn phản bác được gì không?”
Tôi không thể tin nhìn hắn, muốn nói lại thôi mãi mới thốt lên được một câu vô lực: “Tôi không phải sát thủ mà …”
Đến lúc bỏ phiếu, làm tôi dở khóc dở cười là toàn bộ hai mươi người,
trừ quan tòa,Chung Nguyên và tôi, 17 người kia đều bỏ phiếu tin ta là
sát thủ … đến điên, trước kia tôi có dịp làm sát thủ cũng không được ủng hộ nhiều vậy nha …
Tôi ủy khuất ngồi một bên, nhìn những người khác chơi, không cam lòng nói khẽ với Chung Nguyên: “Nhìn đi, ta rõ ràng không phải sát thủ.”
Chung Nguyên đáp: “Anh biết”
Tôi giận: “Vậy mắc gì ngươi cứ khăng khăng ta phải là sát thủ?”
Chung Nguyên nghiêng đầu nhìn tôi, tủm tỉm: “Anh chết, dù sao cũng phải có người chôn cùng chứ?”
Tôi: “…”
Tôi dìm cơn tức lại, cố nói thêm: “Nhưng như vậy người khác sẽ thấy
sức phán đoán của ngươi không tốt, về sau không tin ngươi nữa.”
Chung Nguyên: “Như vậy mọi người mới càng muốn chơi với ta thì có.”
Đối với tên tự cao tự sướng này, tôi không đáng bàn luận.
Vòng thứ ba, tôi vẫn là thường dân, tôi tà tà mắt lén nhìn coi miếng
khắc của Chung Nguyên, nhưng tối quá, nhìn không ra, Chung Nguyên lại
cực kì rộng rãi hươ hươ cho tôi coi, thế là tôi nhìn ra hắn cũng là
thường dân, vì thế tôi yên tâm lớn mật vụng trộm đem miếng khắc của tôi
cho hắn xem, hơn nữa cảnh cáo hăn không được nói xấu tôi.
Chung Nguyên nhìn qua một vòng, không để ý đáp: “Không cần lo lắng, lát nữa em chết liền giờ.”
???
Chung Nguyên híp mắt nhìn chị Linh ngồi đối diện chúng tôi, tiếng nói như tiếng thầy bói lên đồng, nói: “Nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của
chị ta đi? Đầu gỗ, em chết chắc.”
Tôi nhìn theo ánh mắt Chung Nguyên, dưới ánh đèn nhá nhem nhìn thấy
ánh mắt trợn to của Linh sư tỷ, nhất thời cảm thấy rét lạnh thổi vù vù.
Quả nhiên y như thầy bói Chung Nguyên nói, tôi lại chết khi mới mon
men vòng ngoài. Sau đó tôi lại chỉ vào chị Linh xác nhận là giết mình,
mọi người đều không tin, tiếp theo tới phiên Chung Nguyên lên tiếng, tên này lại phát huy tài ăn nói lươn lẹo lừa gạt người, nói cái gì mình là
cảnh sát, mình muốn chỉ ra và xác nhận chị Linh là sát thủ vân vân và
vân vân …
Vì thế lúc bỏ phiếu, Linh sư tỷ không nhường việc tốt cho ai chiếm được nhiều phiếu nhất.
Nhưng Chung Nguyên diễn quá giống nên sau đó hắn bị sát thủ cho là cảnh sát và giết chết.
Tôi kéo kéo góc áo hắn, khó hiểu hỏi: “Ngươi như vậy khác gì tự sát.”
Chung Nguyên lại nhếch miệng đáp: “Anh báo thù cho em còn gì, còn không cám ơn?”
Tôi cáu tiết, ngươi làm sát thủ giết ta, lúc đó sao không báo thù cho ta luôn đi?
Sau đó chúng tôi lại chơi mấy vòng nữa, trong đó chuyện xấu xa nhất
mà Chung Nguyên làm chính là, rõ ràng hắn là sát thủ, lại giả cảnh sát,
sau đó lãnh đạo một bầy ngu dân bỏ phiếu cuối cùng giải quyết gọn một
anh cảnh sát thật. Lúc trò chơi chấm dứt, mọi người đều dậm chân đập tay thở dài: Chung Nguyên là thiên hạ đệ nhất âm hiểm …