NGƯỜI LÀ SAO SÁNG GIỮA NHÂN GIAN

Editor: Saki | Beta: Mian

Ninh Tinh Hà đi vào phòng học, thấy An Nghi đã ngồi vào vị trí của mình.

Không biết vì cái gì, cậu có chút không được tự nhiên, cúi đầu đi ngang qua bàn cô.

Chờ cậu ngồi xuống một lúc, An Nghi quay đầu lại hỏi cậu, “Cậu ăn điểm tâm sao?”

“Ừm.” Cậu gật đầu, ý thức được mình quá lãnh đạm, lại hỏi cô, “Còn cậu?”

“Đương nhiên là ăn rồi.” An Nghi trả lời xong, dò xét một chút sắc mặt của cậu, “Nhìn cậu rất mệt mỏi.”

“Có thể là không nghỉ ngơi tốt.”

Ninh Tinh Hà mất tự nhiên sờ lên mặt mình.

An Nghi gật đầu, thấy cậu không muốn nói nhiều, cũng thức thời không hỏi thêm cái gì nữa.

“Tớ học thuộc từ vựng tiếp đây.” Nói xong, cô quay đầu đi.

Ninh Tinh Hà thở một hơi dài nhẹ nhõm, cũng lấy ra sách giáo khoa tiếng Anh của mình.

Ngay lúc cậu muốn học thuộc từ vựng, cậu bạn cùng bàn hiếm khi nói chuyện với cậu đột nhiên mở miệng.

“Rốt cuộc cậu với An Nghi có quan hệ gì?”

Giọng nói Cố Tư Hào tràn ngập sự nghi hoặc, xem ra cậu không thể kiềm được sự tò mò của mình.

Ninh Tinh Hà nhìn cậu ta một chút, không trực tiếp trả lời, “Cậu cảm thấy chính là loại quan hệ gì?”

Lời nói này đến đủ làm cho người ta mơ màng, Cố Tư Hào là cậu bé thành thật, gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Dù sao An Nghi cũng là một cô gái ưu tú, tớ thấy cậu ấy đối với cậu khá tốt, cũng rất thích cậu, cho nên cậu đừng phụ lòng cậu ấy.”

Nghe Cố Tư Hào giải thích với mình như vậy, Ninh Tinh Hà đưa tay lên vỗ vai cậu ta.

“Cảm ơn.”

Vì tâm ý của cậu ta muốn cậu không phụ lòng tình cảm An Nghi này, nên lời cảm ơn đây cũng đáng để nói ra. 

Biểu hiện của Cố Tư Hào rõ ràng là thụ sủng nhược kinh (*), miệng giật giật, nhưng cũng chưa nói gì, cúi đầu đọc sách.

(*) Thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều mà lo sợ.



Giữa trưa tan học, An Nghi chủ động hỏi Ninh Tinh Hà có muốn đi ăn cơm cùng cô không.

Ninh Tinh Hà nhìn cô vẻ mặt do dự, dáng vẻ né tránh, trực tiếp chọc phá nói: “Có phải cậu không muốn an ủi tớ?”

“Tớ phải an ủi cậu cái gì? Tớ không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu.”

“Chờ buổi chiều tan học đi, tớ sẽ từ từ nói.”

Ninh Tinh Hà biết cô ăn trưa với Lạc Tiêu nên không muốn nói chuyện gia đình của cậu trước mặt người khác, chỉ có thể nói chuyện này với một mình An Nghi.

An Nghi ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi ăn cơm.

Buổi chiều tan học, cả hai cùng nhau bước ra khỏi lớp.

“Cái đó, mẹ tớ đến đón tớ, nếu không thì hiện tại cậu nói với tớ luôn đi.”

An Nghi vốn dự định buổi chiều đi với Ninh Tinh Hà ăn cơm, cùng cậu vừa ăn vừa nói chuyện, kết quả là mẹ cô gửi tin nhắn cho cô, nói rằng buổi tối có hoạt động thương nghiệp, muốn dẫn cô đi tham gia.

Đã rất lâu rồi An Nghi không đi tham dự những hoạt động thế này với ba mẹ, bởi vì cô không thích cười nói giả tạo với những người xa lạ, càng không thích bầu không khí toàn toan tính lợi ích này.

Cho nên lần này An Nghi cũng định từ chối, nhưng mẹ cô nói việc này rất quan trọng, đợi buổi chiều tan học sẽ tự mình đến đón cô.

Không còn cách nào, An Nghi chỉ có thể đồng ý.

Ninh Tinh Hà nghe An Nghi nói như vậy, nhún vai nói không sao.

“Kỳ thực cũng không có việc gì lớn, không biết đêm qua vì sao tớ lại yếu ớt như vậy.”

“Tớ nghe chú Ninh nói một số điều, chú ấy nói cậu không có quan hệ tốt với ông nội…”

“Ông ấy chưa nói vì cái gì mà quan hệ không tốt sao?”

“Không có.”

Ninh Tinh Hà nhếch môi, “Bởi vì lão già kia đã giết chết mẹ tớ.”

Sau khi nghe xong trái tim An Nghi chấn động, cảm giác không thể tin được dâng lên trong lòng.

Cô trầm mặc một hồi lâu, mới phản ứng được, hỏi Ninh Tinh Hà, “Vì sao? Ông ta đã làm gì?” 

Ninh Tinh Hà đem chuyện hồi nhỏ của cậu kể cho An Nghi, An Nghi nghe xong, cảm giác nhân sinh quan của mình có chút lật đổ.

Khó trách khỏi Ninh Tinh Hà được nuôi dưỡng đến ngày hôm nay tính cách trở nên kiệm lời, hoá ra tất cả đều liên quan đến những quan hệ trong quá khứ.

An Nghi luôn sống trong một môi trường tràn ngập ánh nắng mặt trời, chưa từng có chuyện gì xảy ra xung quanh, nên cô thực sự rất khó để tiêu hóa, cảm giác thật khó tin như đây chỉ là một bộ phim.

Nhìn bộ dạng khiếp sợ của An Nghi, Ninh Tinh Hà nói: “Đừng sợ, kỳ thực chuyện này cũng bình thường, xã hội bây giờ đen tối hơn cậu nghĩ rất nhiều.”

Nghe giọng điệu bình tĩnh của cậu như vậy, An Nghi không dám suy nghĩ, mất bao nhiêu năm cậu mới chữa lành vết thương.

An Nghi không biết nên an ủi thế nào, do dự một hồi nói: “Cái đó…Hiện tại có phải cậu vẫn ôm thù hận không? Nếu là như thế, tớ hy vọng cậu có thể buông, không nghĩ quá nhiều làm cậu mệt mỏi.”

Dù không thể đồng cảm với những điều đó, khuyên người khác buông thì nói dễ hơn làm, nhưng An Nghi thật sự đau lòng cho cậu, chỉ muốn làm cho cậu vui mỗi ngày. 

“Tớ vẫn tốt, hiện tại đã ít nhớ đến những sự việc kia.”

Ninh Tinh Hà nói xong câu này, liền an ủi ngược lại cô, “Tớ không nói cho cậu biết, tớ đem tâm sự của mình nói cho cậu nghe, nhưng cậu không thể vì tớ mà khổ sở, vậy bây giờ khuôn mặt rũ xuống của cậu làm sao vậy?”

“Tớ…”

An Nghi uể oải thở dài, ngẩng đầu nhìn cậu một chút, xúc động muốn sờ vào đầu cậu.

“Tốt, tớ nói những lời này không phải để cậu đồng tình tớ.”

Đáy mắt Ninh Tinh Hà tràn ngập ý cười.

An Nghi khẽ hừ một tiếng, khịt mũi một cái, “Cậu đừng miễn cưỡng vui cười.”

Ninh Tinh Hà nghe cô nói như vậy, có chút bất đắc dĩ bật cười.

Cậu thật không có miễn cưỡng cười, chỉ là lúc đi cùng với cô, tâm tình của cậu tự giác tốt lên.

Hai người nói chuyện, vô tình bước đến cổng trường, An Nghi có chút không muốn, nhưng vẫn vẫy tay chào tạm biệt cậu.

Ninh Tinh Hà thấy cô đi ra cổng trường, lên một chiếc xe sang trọng, đáy mắt lại hiện ra cảm xúc phức tạp.

Làm sao thế giới này công bằng đây?



Sau khi An Nghi lên xe, thấy mẹ cô đeo đồ trang sức, không khỏi hỏi: “Hôm nay rốt cuộc có hoạt động gì quan trọng hả mẹ?”

“Tổng giám đốc của một tập đoàn nào đó đến chỗ chúng ta mở thêm chi nhánh công ty, đêm nay mời rất nhiều người nổi tiếng, lại còn có nhiều siêu sao, con nói xem mẹ không thể đưa con qua sao?”

Sau khi An Nghi nghe được, khiếp sợ mà mở to hai mắt nhìn.

“Thật hả mẹ? Là ai vậy ạ?”

Thấy cô vừa nghe đến siêu sao, vẻ mặt liền thay đổi, Hạ Vân Thất không khỏi muốn cười.

“Mục đích không phải là để thấy minh tinh, chủ yếu là mẹ muốn cho con thông qua hoạt động như vậy để kết thêm bạn nhiều hơn. Con sẽ hiểu điều này quan trọng như thế nào trong tương lai.”

“A…”

Nghe mẹ cô nói như vậy, An Nghi có chút không nói nên lời.

“Kết bạn là lẽ tự nhiên, nếu con vội vàng kết bạn với người khác, người ta sẽ nghĩ lầm là con nịnh bợ.”

“Cái con bé này, lâu quá ko ăn đòn nên nhớ hả.”

An Nghi thè lưỡi, cúi đầu nhìn bản thân mình, nghĩ đến một việc, “Con sẽ không cùng mẹ mặc cái này sao?”

“Đương nhiên là không, mẹ đưa con đi tạo hình.”

“Ồ.”

An Nghi đáp lại, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ.

Ở trước mắt cô, không ngờ hiện lên bóng dáng của Ninh Tinh Hà.

Hạ Vân Thất đưa An Nghi vào một nhà tạo kiểu tóc để làm tóc cho cô, trang điểm nhẹ rồi thay trang phục.

Tuổi An Nghi không lớn, cho nên lựa chọn trang phục khá thận trọng, chiếc váy chữ A không tay màu trắng, rồi lại mang theo một tầng màu vàng kim dần thay đổi cảm giác.

An Nghi thay xong, đi đến trước mặt Hạ Vân Thất, nháy mắt làm cho mẹ bị kinh ngạc.

“Làm sao mẹ có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp như vậy.”

Trong giọng nói của Hạ Vân Thất không thể che giấu được sự tự hào.

An Nghi ngượng ngùng cười, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi chưa ạ?”

“Ừm, bây giờ chắc bố con cũng làm xong rồi.” Hạ Vân Thất gật đầu, còn không ngừng đánh giá An Nghi.

“Không được, mẹ muốn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.”

Hạ Vân Thất nói xong lập tức lấy điện thoại ra.

Bà bảo An Nghi đứng lại, cho bà chụp toàn thân, sau đó lại bật camera trước, đến lượt hai mẹ con tự sướng.



Đến khách sạn năm sao nơi tổ chức hoạt động kia, An Nghi theo mẹ xuống phía sau xe, gặp mặt An Thành Minh.

Một nhà ba người cạnh nhau bước vào sảnh lớn khách sạn huy hoàng, lập tức thu hút vô số ánh nhìn từ xung quanh.

An Thành Minh thì đi chào hỏi những đối tác, còn Hạ Vân Thất nắm tay An Nghi, dẫn cô đi giới thiệu với những người bên trong.

Trong hoạt động này, giới xã hội của nam và nữ đều tách ra.

An Nghi đi theo mẹ, người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ rực lửa, khí chất cao quý liền chủ động đi tới, nhìn An Nghi, kinh ngạc không khỏi cảm thán nói: “Đã lâu không gặp, sao càng lớn lên càng xinh đẹp vậy?”

Người này chính là mẹ của Mộ Cảnh Nhiên, An Nghi ngoan ngoãn mà gọi “Dì Diệp.”

Hạ Vân Thất với bà ấy có quan hệ khá tốt, hai người đã sớm bắt đầu trò chuyện.

Diệp Quân Lệ thấy An Nghi xấu hổ đứng một mình ở đó nên nói: “Hình như Cảnh Nhiên ở đằng kia, cháu đi tìm thằng bé đi.”

An Nghi chỉ muốn kiếm cớ rời đi đi ăn gì đó cho no bụng, nghe Diệp Quân Lệ nói gì liền gật đầu.

Sau khi cô rời đi, Diệp Quân Lệ nắm tay Hạ Vân Thất, dự tính nói với bà: “Cái này tôi đã sớm dự định An Nghi là con dâu của tôi, chờ khi hai đứa tốt nghiệp trung học thì kết hôn! Thật không giấu diếm gì, Cảnh Nhiên nhà tôi rất thích con gái nhà chị, thằng bé kia cũng xem như chị theo dõi lớn lên cùng, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với con gái của chị.”

Hạ Vân Thất nghe Diệp Quân Lệ nói như vậy, không biết trả lời lại như thế nào.

Từ nhỏ Mộ Cảnh Nhiên với An Nghi là thanh mai trúc mã lớn lên, hai nhà quan hệ cũng tốt đẹp, đáng lẽ ra nên vui mừng vì điều đó, nhưng An Nghi…

Không còn cách nào, Hạ Vân Thất chỉ có thể nói: “Tôi không làm chủ được con bé, sau này còn phải xem ý tứ của hai đứa.”

“Hả? Sao bây giờ chị lại nói như vậy, lúc trước tôi đề cập với chị, chị còn không phản đối.”

Hạ Vân Thất chỉ mỉm cười, vẫn chưa nhiều lời, nhưng Diệp Quân Lệ cảm thấy có điều gì đó không ổn.



An Nghi đến khu tự chọn, cầm dĩa lên định lấy chút đồ ăn ngon nhưng sau lưng lại vang lên một giọng nói quen thuộc.

“An Nghi?”

An Nghi theo bản năng quay đầu lại nhìn thấy Mộ Cảnh Nhiên, trên người cậu ta mặc bộ đồ âu phục màu đen, trông rất lịch sự và trưởng thành nhưng vẫn không giấu được bản chất thực sự ngả ngớn ăn sâu trong xương tủy.

An Nghi không nói chuyện, tự mình đặt miếng bánh ngọt vào dĩa, sau đó tìm một chỗ ngồi.

Mộ Cảnh Nhiên ngồi đối diện với An Nghi, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.

An Nghi bị cậu ta nhìn chằm chằm, nhịn khi được nói: “Nếu cậu có việc gì thì nói thẳng, đừng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.”

“Đôi mắt ở trên người tôi, tôi muốn nhìn ai thì nhìn.”

Mộ Cảnh Nhiên ‘cây ngay không sợ chết đứng’ nói.

An Nghi không nói nên lời, ăn vội cái bánh, sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Không phải mẹ cô nói hôm nay sẽ có siêu sao đến sao? Tại sao cô ấy vẫn chưa nhìn thấy ai?

An Nghi đang suy nghĩ miên man thì thấy trong tầm mắt xuất hiện một bóng người cao lớn.

“Trời ơi!”

An Nghi theo bản năng cảm thán một tiếng, không thể tin được rằng cô thực sự đã nhìn thấy Quý Phong tận mắt.

Gần đây anh ấy đang là ngôi sao nổi tiếng, hát hay và diễn xuất thì tốt, tác phẩm đầu tiên của anh ấy trên màn ảnh được nhiều người hoan nghênh, được biết đến như một tiểu thịt tươi (*).

(*) Tiểu thịt tươi: dùng để gọi những chàng trai trẻ mới nổi, nhưng lại sở hữu nhan sắc cực phẩm, thậm chí còn được dùng để chỉ ngoại hình “siêu hạng” vào hàng các “nam thần”.

Đúng rồi! An Nghi bỗng nhớ tới, hình như anh ấy là nghệ sĩ trực thuộc công ty Lục Lâm.

Nghĩ đến đây, An Nghi không khỏi nghĩ đến Ninh Tinh Hà, liệu cậu sẽ có một ngày nổi tiếng như vậy không.

Nếu một ngày cậu giống như Quý Phong bây giờ, liệu cậu sẽ có rời xa cô không?

Mộ Cảnh Nhiên nhìn phản ứng của An Nghi, khinh thường mà bĩu môi, “Còn không phải là giống động vật đực sao? Lớn lên còn không đẹp bằng tôi.”

“Cậu lấy đâu ra nhiều tự tin vậy?”

An Nghi trừng cậu ta một cái, rồi sau đó lấy điện thoại ra, chụp trộm ảnh.

Mộ Cảnh Nhiên khẽ hừ một tiếng, “Tôi chỉ là không muốn trở thành minh tinh, nếu không thì sẽ có rất nhiều fan, đảm bảo nhìn tôi đến điên cuồng.”

An Nghi không muốn vạch trần cậu ta, cho nên chỉ trừng cậu ta một cái.

“Đi, nếu cậu thích thằng nhóc kia, tôi đưa cậu đi chào hỏi cậu ta một chút.”

Nghe Mộ Cảnh Nhiên nói như vậy, An Nghi giật giật khoé miệng không nói nên lời.

“Cậu có quen biết người ta không? Không sợ người ta coi cậu như người tâm thần sao?”

“Chẳng phải trò chuyện vài lần thì sẽ quen biết hả? Tôi chỉ muốn nói bố tôi đang có ý định đầu tư vào phim, tất cả đều ổn chứ?”

“Muốn đi thì mình cậu đi đi.”

Thấy thái độ của An Nghi, Mộ Cảnh Nhiên nhất định sẽ không nhàm chán.

Mộ Cảnh Nhiên thực sự không hiểu, tại sao cậu ta làm cái gì cô đều chán ghét đến vậy?

Để thoát khỏi Mộ Cảnh Nhiên, An Nghi bắt đầu tìm kiếm hình bóng mẹ cô trong đám đông.

Cùng lắm tìm nửa ngày, không nhìn thấy mẹ cô nhưng lại thấy một minh tinh, là một nghệ sĩ nữ, so với Quý Phong thì ra mắt sớm hơn, lại có kinh nghiệm sâu sắc.

An Nghi không khỏi nghĩ trong lòng, lần này đến đây cũng không vô ích.

Mở điện thoại ra, An Nghi đem tấm hình chụp lén Quý Phong gửi cho Lạc Tiêu, quả nhiên, Lạc Tiêu gửi cho cô một biểu tượng thổ bát thử thét chói tai (*).

(*) Thổ bát thử: Một meme khá nổi tiếng bên Trung, thường xuất hiện và lồng ghép trong các đoạn video ngắn  trên mạng xã hội có chứa tính hài hước.

“A a a a a! Cậu đang ở đâu vậy? Làm thế nào mà cậu gặp được Quý Phong?”

“Để tớ gửi địa điểm cho cậu, cậu đến không? Nói không chừng có thể chặn anh ấy ở cửa đấy.”

“Tớ muốn đi lắm những chưa làm xong bài tập. Buông tay. JPG “

An Nghi cười nhìn Lạc Tiêu trả lời, nói với cô ấy lần nữa: “Vậy thì cậu cứ làm bài tập trước đi, nói chuyện sau.”

Lạc Tiêu trả lời “OK” với cô, cả hai kết thúc cuộc trò chuyện.

“Cậu đang nói chuyện với ai thế? Cười đến vui vẻ như vậy.”

Mộ Cảnh Nhiên “hồn bay phách tán”, đột nhiên bay tới bên cạnh An Nghi.

An Nghi đau đầu, “Cậu không có việc gì à? Sao cứ đi theo tôi vậy?”

“Nếu không phải nghe mẹ tôi nói hôm nay cậu cũng tới, tôi lười còn lâu mới tới.”

Mộ Cảnh Nhiên nói, ánh mắt ở trên người An Nghi đánh giá một phen, cảm khái nói: “Hôm nay cậu thật xinh đẹp.”

An Nghi, “…”

Quên chuyện đó đi, tốt nhất cô nên tìm mẹ của mình.

Nghĩ vậy, An Nghi xoay người đi tìm Hạ Vân Thất, kết quả vì cô thất thần, lập tức đụng phải người nào đó đang đi về phía mình.

Chân An Nghi đi giày cao gót nhỏ, sau khi bị va chạm suýt nữa ngã xuống, may mà người bên kia đã kịp thời dang tay ra đỡ.

“Xin lỗi.”

Đối phương theo bản năng xin lỗi, giọng nói trầm thấp và đẹp đến lạ.

An Nghi kinh ngạc nhìn anh, không nói nên lời.

“Quý…Quý Phong?”

“Ừm.”

Anh nhẹ nhàng gật đầu, nhìn An Nghi, nở một nụ cười tiêu chuẩn lễ phép, điều này làm cho anh có vẻ rất thân thiện.

Dù sao họ cũng là thần tượng nên An Nghi có phần ngượng ngùng khi đối mặt.

“Là em không chú ý nhìn đường nên mới đụng vào anh, xin lỗi.”

“Anh cũng không chú ý.” Khoé môi Quý Phong nở một nụ cười nhàn nhạt.

Không biết vì lý do gì, nhìn nụ cười của anh ở khoảng cách gần như vậy, cô cảm thấy như giả, giống như anh cố tình ngụy trang, không phải xuất phát từ nội tâm muốn cười.

“Vừa rồi cảm ơn anh đã đỡ em, em muốn đi tìm mẹ em, em đi trước đây.”

An Nghi nhanh chóng nói xong, cất bước rời đi. 

Quý Phong ngoái đầu nhìn lại, nhìn bóng dáng cô, hứng thú nhếch môi.

Đi được một lúc xa, An Nghi không khỏi khâm phục mình.

Cô thật quyết đoán, đối mặt với thần tượng có ngàn vạn fan nữ hâm mộ mà có thể bình tĩnh đi trước, không há miệng xin chữ ký, hay muốn chụp ảnh cùng.

An Nghi chậm rãi thở một hơi, ở trong đám đông thấy mẹ cô, liền đi về phía bà.

Vốn tưởng rằng cuộc gặp gỡ với Quý Phong tối nay chỉ là một tình tiết nhỏ, nhưng ngày hôm sau, An Y nhìn thấy ảnh của chính mình trên tiêu đề Weibo.

Cô không biết có các phóng viên tại sự kiện, cũng không biết mình sẽ bị chụp ảnh.

Khi đó Quý Phong chỉ đỡ cô một chút, nhưng cuối cùng lại bị một số blogger cố tình miêu tả một cách rất mập mờ để thu hút sự chú ý.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi