NGƯỜI LÀ SAO SÁNG GIỮA NHÂN GIAN

Editor: HunCong | Beta: Kỳ Giản Niệm

Trước khai giảng ba ngày, Ninh Tinh Hà từ thành phố Lệ trở về thành phố Minh.

An Nghi mang theo quà mua cho cậu ở nước ngoài, hẹn gặp ở một quán cơm Tây ở trung tâm thành phố.

Rất lâu không nhìn thấy Ninh Tinh Hà, An Nghi phát hiện trạng thái của cậu thật sự không ổn, cả người đều mang vẻ tiều tụy vô cùng.

Thấy cậu như vậy, An Nghi tất nhiên rất lo lắng, vội vàng hỏi cậu làm sao.

Thật ra nhà Ninh Tinh Hà xảy ra một vài chuyện, chỉ là cậu không muốn nói để An Nghi đỡ phải lo lắng vì cậu.

“Không có gì, chỉ là trong khoảng thời gian này lo liệu hậu sự quá mệt thôi.”

An Nghi cảm thấy cậu đang nói dối, nhưng lại không có cách nào hỏi tiếp, nếu như cậu không muốn nói, nhất định người khác hỏi thế nào cũng không biết được.

Vì thế, cô không hỏi nữa, lấy quà mình mua ra.

“Lúc đi dạo phố ở nước ngoài nhìn thấy đồng hồ này khá đẹp, cho nên muốn tặng cho cậu.”

Sau khi nghe xong Ninh Tinh Hà, vẻ mặt có chút sửng sốt.

Cậu biết An Nghi đi Châu Âu, bên đó bán đồng hồ chắc chắn không rẻ, An Nghi nhất định cũng sẽ không mua tặng cậu đồ rẻ tiền, cho nên quà tặng này cậu thật không biết nên nhận như thế nào.

“À thì, tớ nghĩ chẳng phải sắp tới sinh nhật cậu rồi sao? Cho nên coi như là quà sinh nhật đi, không phải trước đó cậu cũng tặng tớ một cái lắc tay sao?”

Đôi mắt An Nghi lấp lánh mà nhìn cậu, tựa như chứa đầy các vì sao.

Ninh Tinh Hà im lặng nhíu mày, việc cậu tặng cô với việc cô tặng cậu sao mà giống nhau được?

Đây không phải là chủ nghĩa đàn ông, mà là nam sinh không nên như vậy.

Thấy Ninh Tinh Hà không muốn nhận, An Nghi có chút mất mát, thở dài.

“Tớ đặc biệt mua cho cậu, cậu không nhận, tớ cũng không thể đeo, hơn nữa tớ cũng không thể lại bay sang đó để hoàn trả mà.”

“Cậu có thể tặng cho bố cậu.”

An Nghi nghe thấy lời này lập tức cười.

Cô mở hộp cho Ninh Tinh Hà nhìn thoáng qua, “Kiểu dáng thời thượng như này hả, cậu chắc chứ?”

Ninh Tinh Hà im lặng.

“Được rồi! Cậu đừng do dự nữa, thản nhiên nhận quà không phải là được rồi sao? So với số đồ vật cậu tặng cho tớ, chút tâm ý này đều không đáng tính.”

An Nghi cũng sợ Ninh Tinh Hà sẽ có gánh nặng tâm lý, cho nên cũng không tặng cho cậu đồ vật quá quý giá.

Ninh Tinh Hà nghe cô nói vậy, cũng không từ chối nữa, nếu không thì có vẻ làm kiêu.

“Đi ăn chút gì đi, tớ đói bụng quá.”

An Nghi thông minh vội chuyển đề tài, tiếp theo liền bắt đầu gọi món.

Cô gọi một phần bít tết bò, một phần đồ ăn nguội, Ninh Tinh Hà gọi một phần mỳ Ý.

Sau khi hai người ăn xong, Ninh Tinh Hà bỗng nhiên mở miệng nói: “Học kỳ sau tớ sẽ không đi học ở trường, chắc là lớp 12 cũng sẽ không đi.”

Cậu đã lọt vào danh sách được cử đi học, học cấp 3 hay không quả thật không sao cả, rất nhiều học sinh cử đi học đều lựa chọn đi làm, không lãng phí thời gian ở trường học.

An Nghi nghe câu này vẻ mặt trong chớp mắt liền ngơ ngẩn.

“Cậu sao lại…. không đi nữa vậy?”

“Không phải là tớ đã ký hợp đồng với công ty rồi sao? Bọn họ dự định cho tớ ra nước ngoài đào tạo sâu, học tập một chút.”

“Ý của cậu là làm thực tập sinh.”

An Nghi rất ngạc nhiên, không đợi cậu trả lời liền hỏi tiếp: “Chẳng phải cậu nói cậu ký hợp đồng bản quyền, không xuất đạo làm nghệ sĩ sao?”

Ninh Tinh Hà lúc trước định làm như vậy, nhưng không nghĩ tới ông nội cậu trước khi chết còn thiếu người ta nhiều tiền đến thế, ngay cả nhà cũng đem đi cầm cố rồi, ông buông tay nhân thế, vừa đi một cái, nợ nần đều rơi xuống đầu bố cậu.

Người cho vay nặng lãi đều rất liều mạng, uy hiếp ba cậu mau trả nợ, nhưng nhà cậu sao có thể ngay lập tức đưa ra một số tiền lớn như vậy chứ? Ninh Tinh Hà lo lắng cho an nguy của bố, không còn cách nào khác chỉ có thể tìm Lục Lâm, ký một bản hợp đồng nữa, lấy được 100 vạn trả hết nợ.

“Chắc là kiểu thực tập sinh như vậy đó, cho nên một năm này có thể tớ đều sẽ ở nước ngoài, không trở về.”

Ninh Tinh Hà nói ra ba chữ kia vô cùng khó khăn.

Có lẽ là vận mệnh trêu ngươi, cuộc đời của cậu sinh ra đã bấp bênh như vậy, có cách nào khác chứ?

Cô gái nhỏ ngồi đối diện hốc mắt lập tức đỏ lên.

An Nghi trong lúc nhất thời thật sự không có cách nào tiếp nhận chuyện này, vì thế theo bản năng đứng dậy, nói với Ninh Tinh Hà, “Tớ đi trước” sau đó vội vàng rời khỏi chỗ ngồi.

Nếu còn ngồi ở đó với Ninh Tinh Hà, cô có thể sẽ không chịu nổi, cô cũng không biết chính mình sao lại yếu đuối như vậy, rõ ràng cậu nói một năm, nhưng cô lại cảm thấy có lẽ vĩnh viễn không gặp được cậu nữa.

Có lẽ vì cô hiểu ý nghĩa của câu “Cảnh còn người mất” đi! Cô sợ sau một năm xa cách, khi gặp lại cũng không còn dáng vẻ ban đầu nữa rồi.

Ninh Tinh Hà lo lắng cho An Nghi, bước nhanh đuổi theo, từ phía sau nắm lấy cánh tay cô.

An Nghi giãy giụa theo bản năng, gần như dùng hết sức mà phát giận: “Cậu buông ra!”

Lần dầu tiên thấy An Nghi giận, Ninh Tinh Hà có chút không biết sao, môi mỏng động một chút, nói, “Cậu bình tĩnh trước đã.”

“Cậu không định nói rõ lý do cho tớ, cũng chỉ là thông báo một tiếng, bảo tớ bình tĩnh như nào…”

An Nghi nói xong, giọng nói bỗng nhiên nhỏ lại, có cảm giác ủy khuất muốn khóc.

Nhìn cô như vậy, Ninh Tinh Hà thật sự thấy mình tội ác tày trời.

“Sở dĩ tớ không nói cho cậu biết nguyên nhân, là vì không muốn để cậu lo lắng.”

“Chẳng lẽ cậu không nói thì tớ sẽ không lo lắng sao? Sao cậu không nghĩ xem, tớ sẽ nghĩ về nó cả ngày cả đêm như thế nào?”

Thấy An Nghi tức giận mà lên án, Ninh Tinh Hà bỗng nhiên nhấc tay sờ đầu cô.

“Cậu ngồi xuống, nghe tớ nói.”

“Ngồi chỗ nào? Dưới đất sao?”

An Nghi hỏi lại, một câu vui đùa nháy mắt xóa tan không khí nghiêm túc.

Ninh Tinh Hà bật cười, “Chúng ta vừa đi vừa nói?”

“Xem như lần này tớ tạm tha thứ cho cậu, lần sau nếu cậu giấu tớ chuyện gì, đừng mong tớ sẽ để ý đến cậu.”

An Nghi ra vẻ hung dữ uy hiếp cậu.

Ninh Tinh Hà cũng rất phối hợp mà gật đầu nói “Được.” 



Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Ninh Tinh Hà đều nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho An Nghi biết.

An Nghi nghe ông nội cậu vì đánh bạc mà thiếu nợ 60 vạn, nhà bọn họ không trả được, theo bản năng cô muốn nói, đáng lẽ cậu nên tìm mượn mìng.

Bình thường, tiền tiêu vặt của An Nghĩ rất nhiều, mỗi tháng đều có ít nhất mấy vạn, nhưng cô vốn dĩ không tiêu nhiều như vậy, vì thế toàn tích góp lại, vài năm gần đây cũng tính là một phú bà nhỏ.

Chỉ là cô nghĩ lại, chuyện đã xảy ra, chẳng sợ chỉ nguyên lần này, với tính cách của Ninh Tinh Hà, nhất định sẽ không tìm mượn cô, cho nên cô nhịn lại không nói.

An Nghi và Ninh Tinh Hà tách ra, về đến nhà, cô nhận được tin nhắn của Ninh Tinh Hà.

“Tớ ở Đại học Thanh đợi cậu, tớ tin tưởng thực lực của cậu.”

An Nghi xem xong thật sự cảm thấy áp lực thật lớn, tin tưởng thực lực gì của cô chứ? Trước giờ cô còn không tin bản thân sẽ thi tốt.



Ngày Ninh Tinh Hà ra nước ngoài rất nhanh đã đến, trong khoảng tháng 10, chỉ là cậu không định đến trường, lúc không có việc gì thì ở nhà viết nhạc.

An Nghi chỉ có thể tôn trọng quyết định của cậu, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ ai cũng không biết được.

Ngày 1 tháng 9, gần như là cả nước cùng khai giảng, An Nghi đối với việc này cũng không có chờ mong gì, vì Ninh Tinh Hà không đến trường học.

Trong lớp mọi người đều biết chuyện Ninh Tinh Hà được cử đến Đại học Thanh học, thấy cậu không đi học, bọn họ đều hâm mộ không thôi.

Ngay cả Đồng Khả Tinh cũng cảm khái bên tai cô, “Cậu nói xem sao tớ không có đầu óc tốt như thế chứ? Nếu không cũng không cần khổ tâm đi học cấp 3 như này.”

“Đừng phàn nàn nữa, có sức nói còn không bằng làm hai đề đi.”

Lúc An Nghi nói lời này, trong tay còn cầm bút làm đề toán.

Đồng Khả Tinh hậu tri hậu giác phát hiện, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Bây giờ mới là ngày khai giảng đầu tiên, cậu không cần chăm chỉ như vậy chứ?”

“Sự cố gắng luôn được đền đáp.”

Nghe An Nghi nói vậy, đại não Đồng Khả Tinh tạm ngừng 2 giây, bừng tỉnh đại ngộ mà nói: “Cậu là vì muốn cùng Ninh Tinh Hà đỗ Đại học Thanh chứ gì?”

“…”

“Huhu, cảm động quá đi, đây chính là sức mạnh tình yêu mà!”

“Cậu cũng không cần khoa trương như vậy.”

“Tớ là hâm mộ cậu, bởi vì tớ không có đối tượng có thể khiến tớ có động lực, nếu không tớ cũng có thể đỗ Đại học Thanh.”

An Nghi thản nhiên cười, “Cậu nói giống như cố gắng thì có thể đỗ vậy.”

“Tớ không thể, nhưng cậu nhất định có thể, cậu xem học kỳ trước cậu tăng bao nhiêu hạng hả! Học kỳ này chỉ cần cố gắng như thế, tiến vào top 20, đoán chừng Đại học Thanh cũng đỗ.”

Trường học các cô hằng năm trúng tuyển trường top vẫn rất cao.

An Nghi cười cười, chỉ có thể nói: “Tớ sẽ cố hết sức.”



Cùng ngày, có rất nhiều bạn học mới lớp 10 đến báo danh, bọn họ đều mang theo khát khao hướng tới cuộc sống trung học mới mẻ, đi nhận quân phục, chuẩn bị huấn luyện mười ngày.

Huấn luyện viên là người vô cùng nghiêm khắc, ngày đó, có lần mưa to, trường học cũng chưa từng cho nghỉ.

Giữa trưa lúc ăn cơm, An Nghi với Lạc Tiêu tay trong tay đi ngang qua sân thể dục, nhìn thấy có mấy bạn học tội nghiệp còn đang bị phạt đứng ở đằng kia.

“Haizz, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt chúng ta thế mà đã lên lớp 12 rồi.” Lạc Tiêu nhìn bọn họ, nhịn không được cảm khái một câu.

“Đúng vậy!”

An Nghi gật gật đầu, rồi nói: “Thời điểm đó của chúng ta cũng giống như bọn họ, ngóng trông huấn luyện có thể kết thúc nhanh một chút, ai ngờ đến lúc kết thúc lại có chút không nỡ.”

“Đừng nói nữa, tớ cảm thấy bản thân đã già rồi.”

Lạc Tiêu lắc đầu, thở dài.

Lúc này, mấy lớp bị phạt đứng kia được huấn luyện viên cho giải tán, nhất thời vui đến phát điên luôn, chạy nhanh về phía căng tin.

“Chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi! Nếu không bọn họ sẽ cướp hết mất!”

Nhìn dáng vẻ nhóm học sinh mới như hổ đói vồ mồi, Lạc Tiêu kéo tay An Nghi chạy nhanh.

Kết quả vừa mới chạy chưa được hai bước, một bạn học mới mặc quân phục đột nhiên ngăn cản trước mặt hai người.

“Chị gái nhỏ này rất xinh đẹp nha! Vừa nãy tôi đứng ở đó nhìn giống như tiên nữ vậy, xin hỏi chị lớp mấy? Có thể kết bạn wechat không?”

Nam sinh này lộ vẻ mặt cười xấu xa, không chút che giấu mục đích của mình mà hỏi An Nghi.

“…”

Bây giờ học sinh mới đều trực tiếp như vậy sao? Lạc Tiêu sợ ngây người.

An Nghi nhăn mày, từ chối cũng rất rõ ràng lưu loát, “Không thể.”

Nói xong, cô lập tức kéo Lạc Tiêu đi.

“Chị nhớ kỹ, tôi là Tưởng Chính Khê lớp 10-3, tôi nhất định sẽ tìm được wechat của cậu.”

Nam sinh ở phía sau An Nghi cực kỳ tự tin nói.

Lạc Tiêu trợn mắt nói, “Thật sự là thế hệ sau hơn thế hệ trước mà, khó trách không thể nên chuyện tình chị em, thoạt nhìn người này cũng mắc bệnh hội chứng tuổi teen ha?”

“Không cần để ý đến cậu ta.”

An Nghi không để ý đến chuyện đó, chỉ nghĩ đây là một đoạn nhạc đệm nhỏ, qua rồi thì qua đi, ai mà ngờ tới, hai ngày sau, nam sinh tên Tưởng Chính Khê này vậy mà trực tiếp tới tận lớp cô.

Dáng vẻ của Tưởng Chính Khê cũng coi như là đẹp, chỉ là sắc mặt kiêu ngạo khiến cho người ta chán ghét.

An Nghi không muốn nói chuyện với cậu ta, định tránh mặt, chỉ là cô đi đến đâu, cậu ta cũng đi đến đó.

“Chị chính là người đầu tiên tôi liếc mắt một cái liền rung động, không đến mức không cho tôi mặt mũi như vậy chứ?”

Ánh mắt nóng bỏng của Tưởng Chính Khê cứ nhìn chằm chằm An Nghi, trong mắt dường như hạ quyết tâm.

Lúc ấy cậu ta đang đứng phạt, chán chường mà nhìn xung quanh, liền thấy An Nghi ở bên sân thể dục.

Cô buộc tóc đuôi ngựa thật cao, sườn mặt nhìn qua hoàn mỹ không sứt mẻ, cả người khí chất thập phần xuất chúng, dáng người cũng cao gầy, hai chân thon dài, là tiêu chuẩn của nữ thần.

Tưởng Chính Khê liếc mắt nhìn một cái liền cảm thấy không rời ra được, đây so với số bạn gái cậu ta quen trước kia xinh đẹp hơn nhiều.

An Nghi nghe Tưởng Chính Khê nói như vậy liền thấy phản cảm vô cùng, cô trừng mắt một cái sau đó xoay người rời đi, không ngờ Tưởng Chính Khê theo sau nói: “Tôi muốn theo đuổi chị, cho tôi một cơ hội đi.”

Giọng điệu cuồng vọng tự đại, giống như An Nghi được cậu ta theo đuổi là vinh hạnh lớn lao gì lắm.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi