NGƯỜI LÀ SAO SÁNG GIỮA NHÂN GIAN

Editor: Cry Ma | Beta: Mian

Sau khi ăn xong đĩa sủi cảo, An Nghi ngồi nói chuyện phiếm với Ninh Tư Hải. Từ lời nói của An Nghi, Ninh Tư Hải nhận ra cô có vẻ biết nhiều về tình hình gần đây của Ninh Tinh Hà. Không khỏi thấy khó hiểu hỏi cô: “Cháu thường hay liên lạc với Tinh Hà à?”

An Nghi nghe hỏi vậy, vẻ mặt hơi ngẩn ra.

Cô suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ chú Ninh không vui? Không thích Ninh Tinh Hà liên lạc với cô còn nhiều hơn với bố cậu ấy.

An Nghi cẩn thận trả lời: “Cũng không thường xuyên đâu ạ. Điện thoại của Ninh Tinh Hà bị thu lại, bình thường cậu ấy cũng rất bận, thỉnh thoảng mới có thời gian gọi điện cho cháu ạ.”

Ninh Tư Hải nghe xong liền nghiêm túc nhíu mày.

“Thằng nhóc này không hiểu chuyện gì cả! Sao lại suốt ngày làm phiền cháu vậy?”

An Nghi không biết tại sao chú Ninh bỗng nhiên nổi giận. Cả người thấp thỏm không yên, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Cô không biết có phải là chú Ninh sợ mình làm phiền Ninh Tinh Hà, nhưng không tiện nói thẳng nên mới nói như vậy.

Ninh Tư Hải đương nhiên không có trách mắng An Nghi, ông là nổi giận với Ninh Tinh Hà.

Rõ ràng trước đó ông đã nghiêm túc cảnh cáo cậu, nói cậu cách xa An Nghi ra, nhưng thằng nhóc này lại không chịu nghe lời.

Ông biết An Nghi là một cô gái tốt, rất ưu tú. Nhưng cô và bọn họ là những người không cùng tầng lớp, giữa hai gia đình có một khoảng cách chênh lệch rất lớn. Từ lúc nhỏ môi trường sống và quan niệm tư tưởng đã có sự cách biệt.

Ninh Tư Hải cũng nhìn ra được An Nghi có tình cảm với Ninh Tinh Hà, điều này sẽ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Nếu như Ninh Tinh Hà nhất quyết ở bên An Nghi, vậy cậu sẽ phải chịu bao nhiêu áp lực và chỉ trích? Cho dù hai người yêu nhau thật lòng, đoạn tình cảm đơn thuần này cũng sẽ bị xã hội ảnh hưởng và phá hủy.

Bầu không khí trở nên nặng nề, An Nghi không biết nên làm thế nào.

“Chú, cháu…”

Cô muốn tìm đề tài khác để thoát khỏi sự lúng túng này nhưng Ninh Tư Hải đã mở miệng trước.

“An Nghi, chú biết cháu là đứa trẻ ngoan, cháu xem, đang giao thừa, mà cháu còn đặc biệt đi thăm chú.”

“Không có gì đâu chú.”

“Ừm…” Ninh Tư Hải cũng là người da mặt mỏng, không biết nên nói thế nào với An Nghi.

An Nghi ngồi không yên, chợt cô đứng dậy.

“Chú ơi, nếu không còn chuyện gì thì cháu đi trước nha.”

Ninh Tư Hải hơi sững người, sau đó gật đầu.

Ông đưa An Nghi xuống dưới lầu, mấy lần định nói chuyện nhưng lại không thể mở lời được.

Nhìn An Nghi đi khỏi, Ninh Tư Hải cảm thấy nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương.

Sau này ra sao cứ để bọn nó tự giải quyết vậy.



Mùng 4 Tết, An Nghi theo cha mẹ đến thăm nhà bác.

Người lớn ngồi nói chuyện trong phòng khách. Lúc An Nghi đang cảm thấy buồn chán, Chu Khải Nhiên hỏi cô có muốn thử thiết bị trò chơi mới không, cô liền theo anh lên lầu.

Sau khi lên lầu hai, vừa vào phòng trò chơi của Chu Khải Nhiên, An Nghi bị anh dò hỏi.

“Gần đây em có còn liên lạc với Ninh Tinh Hà không?”

“Có.” An Nghi thành thật gật đầu.

Chu Khải Nhiên bất lực thở dài: “Nếu cậu ta lựa chọn bước vào một nơi hỗn loạn như giới giải trí, chứng tỏ cậu ta không phải là người đơn giản, chắc chắn phải có tham vọng rất lớn.”

“Cậu ấy có nỗi khổ tâm.” An Nghi buột miệng trả lời, sau đó cô giải thích: “Ninh Tinh Hà rất yêu thích âm nhạc, nhưng ý định ban đầu của cậu ấy là làm người đứng sau sân khấu, viết và sáng tác các ca khúc. Nếu như không phải vì số tiền vay lãi nặng mà ông nội cậu ấy mắc nợ lúc trước, thì cậu ấy đã không chọn con đường này.”

Nghe An Nghi nói, Chu Khải Nhiên nghĩ thầm trong đầu, chẳng trách. Anh ấy thấy Ninh Tinh Hà ban đầu không muốn ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ chính thức, tại sao lại đột nhiên thay đổi quyết định?

“Bây giờ cậu ta đã ký hợp đồng với công ty chúng ta, em biết là làm nghệ sĩ thần tượng không thể yêu đương. Trong hợp đồng của cậu ta cũng có quy định này, nếu như yêu đương chính là vi phạm hợp đồng.”

Chu Khải Nhiên lại hỏi An Nghi: “Dù vậy, em cũng không chịu từ bỏ hả?”

An Nghi không biết trong hợp đồng của Ninh TInh Hà có quy định cấm yêu đương, cho nên nghe Chu Khải Nhiên nói vậy, cô cảm thấy như có một cây búa đập mạnh vào mình.

Nhưng khi đối diện với Chu Khải Nhiên, cô không có biểu hiện gì, cười miễn cưỡng hỏi: “Thời gian quy định là bao lâu? Chẳng lẽ cả đời này không cho cậu ấy yêu đương?”

“Năm năm.” Chu Khải Nhiên nghiêm túc nói tiếp: “Năm năm sau, em cũng sắp tốt nghiệp đại học, không còn trẻ tuổi nữa, có thể cậu ta sẽ trở thành một thần tượng nổi tiếng, đến lúc đó khoảng cách giữa hai người lại càng xa.”

An Nghi nghe Chu Khải Nhiên nói xong, sắc mặt liền suy sụp.

“Anh họ, sao anh lại dội gáo nước lạnh vào em vậy?”

“Anh muốn em suy nghĩ cẩn thận, đừng vì một chút rung động thoáng qua mà bỏ lỡ thanh xuân tươi đẹp của bản thân.”

“Sẽ không đâu, dù năm năm thì em vẫn sẽ chờ. Nếu như đến lúc đó thái độ của cậu ấy đối với em thay đổi, em sẽ chấp nhận từ bỏ.”

“Em chắc chắn chứ?”

“Vâng.” An Nghi kiên định gật đầu.

Chu Khải Nhiên lại bất lực thở dài, “Thật ra vừa nãy là anh lừa em đấy.”

“…” Trên mặt An Nghi thoáng vẻ nghi hoặc.

“Trong hợp đồng của Ninh Tinh Hà thực ra không có quy định cấm yêu đương. Bởi vì lúc ký hợp đồng với chúng ta, cậu ta đã đưa một yêu cầu, không thể cấm cậu ta yêu đương.”

Nghe vậy, An Nghi không kiềm được liền nhoẻn miệng cười.

Chu Khải Nhiên bĩu môi, mặc dù không muốn nhưng lại không thể không nói: “Thằng nhóc kia giỏi thật. Bộ dáng đẹp trai, tính cách cũng đáng tin, nghe nói lúc huấn luyện thì cậu ta là người chăm chỉ nhất, cũng chưa bao giờ than mệt.”

An Nghi nghe thế không khỏi hỏi: “Anh họ, anh có video hậu trường huấn luyện của cậu ấy không?”

“Để làm gì?” Chu Khải Nhiên giả vờ nghi ngờ cau mày nói: “Có thì có đấy, nhưng em muốn xem thì phải có điều kiện.”

“Em mời anh ăn cơm nhé!”

An Nghi nói ngay không chút do dự.

Chu Khải Nhiên nói không nên lời, “Anh nhìn giống loại người thèm muốn bữa ăn của em lắm hả?”

“Vậy anh muốn trao đổi bằng cái gì?”

“… Hình như là không có.”

Chu Khải Nhiên ồn ào nửa ngày, cuối cũng vẫn cho An Nghi xem video.

Trong video Ninh Tinh Hà đang tập nhảy, cơ thể nhịp nhàng hài hòa mang lại cảm giác rung động.

An Nghi ngạc nhiên: “Cậu ấy giỏi thật, nhìn thế này ai tin được cậu ấy là người mới bắt đầu từ con số 0…”

“Đó là do cậu ta chăm chỉ cố gắng.”

Chu Khải Nhiên lấy lại điện thoại.

An Nghi vội vàng năn nỉ anh ấy gửi video cho mình, cô không thể chỉ xem một lần là có thể thoả mãn được.

Chu Khải Nhiên cảm thấy em họ mình đã rơi vào lưới tình của Ninh Tinh Hà rồi, không thể thoát ra được nữa.



Kì nghỉ đông sắp kết thúc, An Nghi cảm thấy mình còn chưa chơi đủ đã phải đi học lại.

Đến học kì 2 của lớp 12, mọi người đều rơi vào trạng thái khẩn trương, ngay khi bước vào lớp liền trông thấy bảng đếm ngược kì thi tuyển sinh đại học ở cạnh bảng đen.

Nhập học không bao lâu lại có kỳ kiểm tra, An Nghi làm bài tốt và lọt vào top 20 của khối 12. Ở buổi họp phụ huynh, giáo viên khen ngợi cô rất nhiều. Còn nói với Hạ Vân Thất, với thành tích hiện tại của cô, cố gắng thêm chút nữa thì có thể thi vào các trường đại học hàng top.

Hạ Vân Thất rất vui mừng, trước đây bà cũng có đặt kỳ vọng vào An Nghi, nhưng không nghĩ tới sẽ có ngày trở thành hiện thực!

Kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần từng ngày, thời gian cũng chuyển dần từ mùa xuân tươi mát sang mùa hè nóng nực.

An Nghi đối với kỳ thi này rất căng thẳng, cô sợ mình phát huy không tốt, không thể thi vào cùng một trường đại học với Ninh Tinh Hà.

Ninh Tinh Hà rất muốn về nước để tham gia kỳ thi tuyển sinh với An Nghi, cho dù là yên lặng ngồi chờ ở một góc ngoài phòng thi, cậu cũng cảm thấy yên tâm. Nhưng công ty quy định thời gian về nước là tháng bảy, cậu không có cách nào để về sớm hơn được.

Trước kỳ thi, An Nghi giả vờ tình cờ đề cập đến chuyến du lịch sau tốt nghiệp, có thể đến đất nước mà Ninh Tinh Hà đang sống, vừa được đi chơi vừa đến nhìn cậu một chút. Để cho mẹ yên tâm, cô rủ thêm Lạc Tiêu đi cùng.

Nhưng dù có Lạc Tiêu đi cùng, cũng chỉ có 2 đứa con gái, An Thành Minh và Hạ Vân Thất đều không đồng ý. Đi ra nước ngoài chơi, môi trường xung quanh rất loạn lạc, không an toàn như trong nước.

An Nghi quyết tâm phải đi, vì vậy cô tìm một công ty du lịch đáng tin để đặt tour du lịch, cố gắng thuyết phục mẹ cô.

Hạ Vân Thất cảm thấy kỳ lạ, hỏi cô có phải có dự định gì không.

An Nghi sao dám nói thật với bà, cô chỉ đành “lấy lùi làm tiến” nói: “Mẹ không cho con đi thì đành chịu thôi, dù sao con cũng không thể vì chuyến du lịch mà cãi nhau với mẹ được ạ.”

“Mẹ có nói là không cho con đi đâu.” Tuy Hạ Vân Thất còn nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.

An Nghi sắp thi tuyển sinh, không thể vì việc này làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô được.

“Con muốn đi thì cứ đi, dù sao cũng là người lớn rồi.”

Sờ nhẹ đầu An Nghi, Hạ Vân Thất dịu dàng nói.

An Nghi nghe bà nói vậy, cô không khỏi cảm động muốn khóc.

Cô nhào vào lòng Hạ Vân Thất, nũng nịu nói: “Con cảm ơn mẹ nhiều.”



An Nghi không nói chuyện cô và Lạc Tiêu sẽ đi du lịch với Ninh Tinh Hà, cô muốn tạo bất ngờ cho cậu.

Ngày thứ năm sau kỳ thi tuyển sinh, An Nghi và Lạc Tiêu xách hành lý lên đường.

Trên máy bay, Lạc Tiêu trêu ghẹo An Nghi, nói trước chuyến đi này còn là chó độc thân, lúc về lại là hoa đã có chậu.

An Nghi không dám mơ mộng nhiều như vậy, cô nói Lạc Tiêu đừng đùa giỡn nữa.

Máy bay hạ cánh lúc hai giờ chiều, vừa ra khỏi cổng sân bay đã có hướng dẫn viên của công ty du lịch tới đón.

Mục đích chủ yếu của chuyến đi này là gặp Ninh Tinh Hà, vì vậy lịch trình du lịch có hơn một nửa thời gian là đi chơi tự do.

Hướng dẫn viên đưa hai người tới khách sạn để cất hành lý trước, sau đó còn nhiệt tình hỏi họ có muốn ăn gì không.

Đồ ăn trên máy bay không ngon, nên buổi trưa họ không có ăn, giờ nghe hỏi liền cảm thấy có hơi đói bụng.

Nhưng hai người không muốn ăn đồ ăn của khách sạn, nói với hướng dẫn viên là muốn đi xung quanh xem có gì ăn được không.

Hướng dẫn viên này rất chu đáo, hỏi họ có cần tài xế đưa đón không, nếu không thì có thể chuẩn bị cho họ hai chiếc xe đạp.

Lạc Tiêu thấy ý kiến sau không tồi, gật đầu đồng ý, vì vậy hai người họ đạp xe đạp đi tìm đồ ăn.

Đi được một đoạn thì thấy một nhà hàng thịt nướng truyền thống, hai người cùng đồng thanh nói “Ăn cái này đi!”, sau đó dừng xe mở cửa đi vào.

Sau khi gọi món xong, Lạc Tiêu lại đùa giỡn hỏi An Nghi, “Cậu có phải chờ không nổi nữa muốn sớm được gặp cậu ấy không?”

“Tớ không nói với cậu ấy là tớ sẽ đến.”

Mỗi lần An Nghi liên lạc với Ninh Tinh Hà đều là cậu gọi điện trước, vì vậy hai người không thường xuyên liên lạc với nhau. Cuộc gọi gần đây nhất là năm ngày trước, sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh, cậu hỏi cô thi thế nào.

Nhưng không sao cả, An Nghi đã thăm dò được địa chỉ của Ninh Tinh Hà thông qua cuộc gọi đó, cô sẽ trực tiếp đi gặp cậu, dành cho cậu một bất ngờ to lớn.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi