NGƯỜI LÀ SAO SÁNG GIỮA NHÂN GIAN

Editor: HunCong | Beta: Kỳ Giản Niệm

Sự thật chứng minh, An Nghi nghĩ chuyện câu cá này quá đơn giản rồi, chỉ sợ Ninh Tinh Hà nhường cô như thế cô vẫn sẽ thua, hơn nữa thua thảm hại.

Ninh Tinh Hà câu được đầy một thùng, An Nghi chỉ câu được ba con, trước đây cô thấy ngồi một chỗ không nhúc nhích nhìm chằm chằm động tĩnh mặt nước rất nhàm chán, bây giờ càng nghiệm chứng ý nghĩ này.

Sau này nếu Ninh Tinh Hà còn rủ cô đi câu cá, cô trực tiếp nói cho cậu hai chữ: Tạm biệt!

Nhìn dáng vẻ tức giận sau khi thua của An Nghi, Ninh Tinh Hà không nhịn được muốn cười.

“Lần đầu tiên em có thể câu được cá đã rất lợi hại.”

Nghe lời an ủi này An Nghi cũng không có vui, ngược lại cảm thấy có chút châm chọc.

“Chúng ta đi dạo thôi.”

Nói xong, An Nghi lập tức đứng dậy rời đi.

Cô đi chưa xa, cuối cùng phát hiện một nơi đặc biệt, ở đây thế mà có nơi hái dâu tây.

“Trời ơi! Có nơi tốt như vậy, sao anh không nói sớm cho em biết?”

An Nghi quay đầu nhìn Ninh Tinh Hà, vui sướng trong mắt không giấu nổi.

Ninh Tinh Hà nhún nhún vai, “Anh không nói, không phải em cũng phát hiện rồi sao?”

An Nghi hừ một tiếng, dẫn đầu đi vào.

Dâu tây ở đâu có thể tùy tiện hái ăn, cuối ngày về tính tiền là được.

Nhìn thấy những trái dâu lớn đỏ mọng, An Nghi cảm thấy thuộc tính tham ăn của mình được kích phát rồi.

Cô cầm một cái rổ nhỏ, chờ không nổi mà đi hái.

Khi cô hái quả, Ninh Tinh Hà bên cạnh trộm quay video, thật ra vừa nãy khi An Nghi nghiêm túc ngồi một chỗ câu cá, cậu cũng chụp, chẳng qua cô gái nhỏ không phát hiện mà thôi.

Bởi vì cậu muốn đem những kỷ niệm Thất Tịch đầu tiên hai người ở bên nhau lưu giữ lại, như vậy, sau này có thể xem lại.

An Nghi hái được đầy một rổ dâu tây, cười khoe với Ninh Tinh Hà, “Anh xem em hái được dâu vừa to vừa đỏ, khẳng định siêu ngọt.”

Nhìn thấy cô tươi cười, Ninh Tinh Hà cầm lòng không nổi mà cúi người hôn trộm lên mặt cô.

Không ngọt bằng em.

Bốn chữ này thốt lên trong lòng cậu.

Bởi vì cô ngọt đến mức có thể hòa tan cậu.

Đột nhiên không phòng bị, An Nghi đỏ bừng mặt, so với quả dâu tây kia còn đỏ hơn.

“Có người đó.”

Cô nhẹ nhàng nói nhỏ một câu, tiếp theo liền đi ra cửa.

Ninh Tinh Hà đuổi kịp bước chân cô, nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của cô, ý cười nơi đáy mắt càng sâu.

Lúc hai người từ trại dâu đi ra, thì hoàng hôn đã ló dạng.

An Nghi bỗng nhiên thất có chút đói bụng, vì thế sờ bụng, hỏi Ninh Tinh Hà: “Nơi này có gì ăn không? Chúng ta đi rửa dâu tây, sau đó ăn cơm.”

“Có, em đi với anh.”

Ninh Tinh Hà không tiếng động mà nắm tay An Nghi đi về phía trước.

An Nghi nhìn thấy bóng dáng cậu trong hoàng hôn, lúc này đây đột nhiên cảm nhận được cảm giác kiên định.

Diện tích làng du lịch thật đúng là rất lớn, hai người vòng đi vòng lại một vòng lớn, cuối cùng tìm được một nhà hàng.

Nhà hàng này hình dạng giống một cây nấm, ngoại hình nhìn qua còn khá lạ.

An Nghi tự hỏi những phòng hình nấm đó để làm gì, giờ phút này cô cảm thấy thật kinh ngạc, vì bụng cô đói đến xẹp lép, bây giờ trời cũng đã gần tối, chớp mắt sẽ không còn ánh sáng mặt trời nữa.

Ninh Tinh Hà nắm tay An Nghi đi vào nhà hàng, mua hai thẻ cơm, sau đó nhân viên trước quầy nói với bọn họ, “Trong thẻ có hai phần ăn, hai người có thể đi qua bên ngoài phòng riêng ngồi trước, chờ lát nữa phục vụ chúng tôi sẽ tới giới thiệu món ăn cho hai người.”

An Nghi liền bị Ninh Tinh Hà dẫn ra ngoài, cô không khỏi cảm thấy kỳ quái mà nói thầm, “Nhà hàng này hình thức kinh doanh còn rất đặc biệt.”

Ninh Tinh Hà nhíu mày, giả bộ không để ý hỏi cô, “Đặc biệt chỗ nào?”

“Không thể nói rõ, dù sao em cảm thấy như vậy.”

Khi nói chuyện, hai người đã đi ra sảnh lớn nhà hàng, An Nghi lúc này mới nhớ tới hỏi: “Phòng riêng ở đâu?”

“Khẳng định chính là chỗ phòng hình nấm đó! Ngốc!”

Ninh Tinh Hà gõ nhẹ lên trán cô một cái, sau đó làm bộ nhìn thẻ cơm, nói: “Phòng riêng của chúng ta là 909.”

“A!”

Trong nháy mắt An Nghi bừng tỉnh, “Thì ra cột mốc trên đường viết 101-909 là chỉ nhà hàng này! Sáng ý này của bọn họ thật hay!”

Nghe cô nói như vậy, Ninh Tinh Hà cảm thấy ngốc đến đáng yêu.

Hai người tìm được căn phòng hình nấm 909, Ninh Tinh Hà cố ý để An Nghi quẹt thẻ.

An Nghi quẹt thẻ xong, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, không ngờ tới vừa ngước mắt lên khiến cô sợ ngây người.

Trên trần nhà bay đầu bóng bay nhiều màu, trên tường dán đầy đèn sao, đem căn phòng tạo thành một nơi tràn đầy không khí lãng mạn, mà trên tường còn có chữ “Thất Tịch vui vẻ”, biểu cảm An Nghi ngừng lại, hốc mắt đỏ lên.

Ninh Tinh Hà dùng điện thoại quay cô, lặng lẽ đi đến trước bàn, thắp sáng cái bánh kem ba tầng trên bàn lên, trong nháy mắt toàn bộ căn phòng càng thêm sáng ngời.

Ngọn nến hình trái tim, ánh nến trong bóng đêm tựa như pháo hoa, lỗng lẫy trong đôi mắt An Nghi.

Quà lễ Thất Tịch quan trọng nhất là cái gì? Đương nhiên là hoa!

Cho nên…Trên bàn còn có một bó hoa hồng nhạt, Ninh Tinh Hà cầm lấy tự mình đưa tới trước mặt An Nghi.

“Cục cưng, ngày lễ vui vẻ.”

Lần đầu tiên nghe cậu gọi “Cục cưng”, An Nghi cảm thấy xúc động không thôi.

Trước đây cô xem video trên mạng, phát hiện người yêu đều gọi “Cục cưng” như vậy, còn hâm mộ người ta không thôi, cô cho rằng tính cách Ninh Tinh Hà như thế sẽ không gọi cô như vậy, cũng không hy vọng xa vời, nhưng không nghĩ tới, giờ khắc này cô thật sự nghe thấy được.

An Nghi bây giờ vừa muốn khóc vừa muốn cười, bĩu môi, giống như làm nũng cọ cọ trong ngực cậu, “Em còn tưởng rằng anh đã quên.”

“Sao có thể chứ?” Cậu thuận thế sờ tóc cô, nói nhỏ: “Hôm nay chính là lễ Thất Tịch đầu tiên chúng ta bên nhau.”

“Ừm.”

An Nghi gật đầu, đánh giá xung quanh một lượt, nói: “Em muốn chụp ảnh chỗ này.”

“Anh đã chụp xong rồi, em ngồi xuống ăn cơm là được rồi.”

“Chụp xong rồi?”

An Nghi có chút kinh ngạc.

Ninh Tinh Hà gật đầu, lộ ra nụ cười thần bí, “Quay đầu lại anh cho em xem.”

An Nghi cảm thấy cậu lại cho cô bất ngờ gì nữa đây, vì thế ngoan ngoãn làm theo mà không hỏi lại.

Ninh Tinh Hà bật đèn, nói với An Nghi: “Chúng ta ăn bánh kem trước đã.”

“Được.”

Lúc này An Nghi mới thấy rõ cái bánh kem, trên đỉnh bánh có hai người, hẳn là cô và Ninh Tinh Hà, phía dưới còn có ngày, là ngày mà hai bọn họ ở bên nhau.

“Ôi…Em có chút không nỡ cắt ra, không muốn tách chúng ra, như bây giờ thật tốt.”

Nghe cô nói như vậy, Ninh Tinh Hà cười.

“Em xem này.”

Cậu vừa nói vừa lấy món đồ trên bánh xuống, An Nghi kinh ngạc mà mở to mắt, nhịn không được đưa tay chọc chọc, lúc này mới phát hiện đó là giả.

“Em có thể đem về nhà làm kỷ niệm.”

“Sao anh có thể nghĩ chu đáo như vậy chứ.”

An Nghi cảm động lại thấy khó có thể tin.

Bởi vì cô luôn cảm thất Ninh Tinh Hà là một trai thẳng.

Tóm lại, Thất Tịch hôm nay cho An Nghi một hồi ức tốt đẹp, cô nghĩ vĩnh viễn cũng không thể quên, chuyện tối nay cậu đã đem đến cho cô rất nhiều điều cảm động.

Hôm sau, An Nghi nhận được video Ninh Tinh Hà gửi tới, là video theo hình thức vlog đã được cậu cắt nối biên tập tỉ mỉ.

An Nghi click mở, xem đến nghiêm túc, cô không nghĩ tới Ninh Tinh Hà thế nhưng đem tất cả chuyện ngày hôm qua đều ghi lại, rất nhiều thời điểm chụp ảnh cô hoàn toàn không biết, đều là do cậu chụp trộm.

Về sau cô không bao giờ nói Ninh Tinh Hà là trai thẳng nữa.



Sắp tới khai giảng, An Nghi cũng phải lên trường đại học.

Bởi vì cô là năm nhất, An Thành Minh và Hạ Vân Thất liền quyết định lái xe đưa cô đi, An Nghi nghe thế, không biết làm sao mới tốt, vì cô định đi cùng Ninh Tinh Hà, nhưng tâm ý này của bố mẹ, cô không muốn từ chối.

Gọi điện thương lượng với Ninh Tinh Hà, Ninh Tinh Hà không chút do dự kêu cô đi với bố mẹ, nói cách khác, bọn họ khẳng định sẽ vô cùng đau lòng, cho rằng cậu bắt cóc con gái của bọn họ.

An Nghi nghe thấy kiến nghị này của cậu cũng đồng ý.

Trên đường đi thủ đô, một nhà ba người vô cùng hòa hợp, An Nghi nhịn không được cảm khái, “Nhà chúng ta hình như đã rất lâu không như vậy, giống như ra ngoài du lịch vậy.”

An Thành Minh nghe An Nghi nói như thế, nói đùa: “Con có bạn trai, cơ hội bố gặp mặt con ít đi một lần.”

Nghe lời này, mặt An Nghi không khỏi đỏ lên.

Hạ Vân Thất nhân cơ hội nói: “An Nghi, con nhất định phải nhớ kỹ những lời mẹ nói đó, con gái nhất định phải tự yêu chính mình, chỉ có con…”

“Được rồi, con gái đã lớn rồi, bà còn nói những lời này, nó còn có thể không hiểu sao?”

An Thành Minh ngắt lời bà.

Hạ Vân Thất trừng mắt nhìn ông một cái, chỉ có thể nhịn xuống những lời còn lại.

An Thành Minh cười cười, sau đó hỏi An Nghi, “Vậy thằng nhóc kia khi nào đi?”

“Anh ấy hôm nay cũng đi, đi tàu cao tốc ạ.” An Nghi vội vàng trả lời.

“Thế con kêu cậu ta đi cùng chúng ta đi! Dù sao trên xe cũng còn chỗ trống.”

“Không thích hợp lắm đâu ạ.”

An Nghi nhìn mẹ cô một cái, nhẹ nhàng nói.

Hạ Vân Thất hừ một tiếng, “Tôi nghĩ ông muốn con rể đến điên rồi.”

Lần này đến lượt An Thành Minh cười to, ông cười cho qua chuyện, cũng không tranh cãi với Hạ Vân Thất.



Trải qua tám giờ đi xe, một nhà ba người cuối cùng cũng đến đích.

Lúc này đã là 6 giờ chiều, bụng đã bắt đầu réo “Không thành kế”, vì thế An Thành Minh trực tiếp lái xe tới tiệm cơm.

Lúc An Nghi xuống xe, vừa đúng lúc nhận được tin nhắn của Ninh Tinh Hà, cậu nói cậu cũng tới rồi.

Vừa thấy tin nhắn của cậu, khóe miệng An Nghi nhịn không được mà cong cong.

“Nói chuyện với ai đấy? Cười đến vui như thế.” An Thành Minh đi tới, hóng hớt hỏi một câu.

An Nghi theo bản năng lắc đầu, “Không ai ạ.”

An Thành Minh không tin, lập tức hỏi: “Cậu ta tới rồi à?”

“Mới ra ga cao tốc ạ.”

“Ga cao tốc?” An Thành Minh nghĩ, “Vậy cách chỗ này của chúng ta rất gần, kêu cậu ta lại đây ăn cơm đi.”

“Dạ?”

An Nghi thật ra không có ý kiến gì, chỉ sợ mẹ cô không vui.

“Dù sao việc gặp nó cũng là chuyện sớm muộn, vừa lúc bố muốn nói với cậu ta vài câu.”

An Thành Minh gặp mặt lúc này là tư tưởng của người bố, ông cũng không cảm thấy con gái yêu đương không có cái gì không chấp nhận được, rốt cuộc đều cũng đã lớn rồi.

An Nghi vẫn cảm thấy không thích hợp, liền nói Ninh Tinh Hà ngồi xe một ngày, khẳng định rất mệt, để cậu về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút.

Nhưng An Thành Minh lại nói: “Thanh niên trẻ tuổi chẳng lẽ chút khổ này mà không chịu nổi à? Vậy về sau bảo vệ con như nào?”

“…”

Lời này An Nghi không có cách nào tiếp được, chỉ có thể đem ý tứ của bố cô chuyển cho Ninh Tinh Hà.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi