NGƯỜI LÁNG GIỀNG CỦA ÁNH TRĂNG

Trong hang động, Cẩn Tri và Trang Xung đã tới một nơi rộng lớn hơn, không khí càng ẩm ướt hơn. Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, họ liền quay đầu về bên đó, phát hiện dưới vách đá có một dòng suối nhỏ, chỉ rộng khoảng một mét, không biết chảy về phương nào.

Cẩn Tri và Trang Xung lập tức dừng bước, soi đèn pin một lượt xung quanh.

Trang Xung đột nhiên mở miệng: “Cô thử đoán xem, liệu Tiểu Kiệt có trở thành xác chết trôi hay không?”

Cẩn Tri cất giọng chắc như đinh đóng cột: “Không đâu.”

“Ừ.” Trong lòng Trang Xung tự dưng khâm phục sự bình tĩnh và kiên định của Cẩn Tri.

Đúng lúc này, Cẩn Tri đột nhiên kêu lên: “Tiểu Kiệt!”

Trang Xung giật mình, lập tức soi đèn pin. Dưới chân tường đá ẩm ướt xuất hiện một thân hình nhỏ bé, bị trói vào một tảng đá. Đó chính là Tiểu Kiệt.

Hai người gần như lập tức lao tới. Cẩn Tri ôm Tiểu Kiệt vào lòng. Hơi thở của cậu bé yếu ớt, gương mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, rõ ràng đã bất tỉnh. Viền mắt cay cay nhưng cô cố nhịn, ra hiệu Trang Xung lấy con dao cắt sợi dây trói trên người thằng bé.

“Sao lại như vậy?” Trang Xung lên tiếng: “Ai trói nó ở nơi này?”

Cẩn Tri ngẩng đầu: “Anh còn nhớ lúc chúng ta mới đặt chân đến núi Y Lam không? Người lái máy cày bảo khu vực này gần biên giới nên xuất hiện tội phạm vượt biên. Tôi nghĩ, Tiểu Kiệt vô tình gặp phải bọn họ nên mới bị trói ở đây. Chúng ta mau đưa nó ra ngoài trước đã.”

Trang Xung bế thằng bé, hai người liền đi ngược trở lại. Vừa rồi, họ phải đi bộ mất hơi hai mươi phút nên chỗ này còn cách cửa hang khá xa. Một lúc sau, hai người loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ở phía trước.

“Nhanh lên đi!” Một người lên tiếng.

“Tôi biết rồi, tại vừa mới ăn no...” Người khác trả lời.

Trang Xung dừng bước: “Có phải Nhiếp Sơ Hồng không?”

Cẩn Tri lắc đầu: “Nghe qua thì không giống mấy.”

“Tôi cũng thấy không giống.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không cần nói ra cũng hiểu điều này có nghĩa là gì. Trang Xung thì thầm: “Bây giờ làm thế nào?”

Trống ngực Cẩn Tri đập thình thịch: “Mau tắt đèn pin, chúng ta lánh mặt trước đã.”

Hai người liền nép vào bức tường đá. Qua tiếng nói chuyện, ít nhất cũng phải năm, sáu phút nữa họ mới tới nơi.

Đầu óc Trang Xung vô cùng hỗn loạn. Tuy từng nuôi giấc mơ trở thành người anh hùng nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp kẻ xấu. Kinh nghiệm thực chiến trước đó chỉ là đối mặt với đám máy móc ở thư viện mà thôi. Phải làm thế nào bây giờ? Anh ta nên dùng dao hay dùng cung tên? Lần trước đã bị Cẩn Tri cười nhạo rồi.

Cẩn Tri nhíu mày trầm tư suy nghĩ. Vài giây sau, cô ngẩng đầu nói với Trang Xung: “Anh hãy lấy cung tên và cây gậy bóng chày ra đi!”

Trang Xung giật mình: “Cô định đấu trực tiếp với họ sao?”

Cẩn Tri gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đừng sợ. Họ chỉ có hai người như chúng ta. Tôi nghĩ, họ cũng chẳng có gì ghê gớm. Đứa trẻ bị mất tích, thế nào dân làng cũng lên núi tìm kiếm, vậy mà họ còn không xử lý dấu chân, lại còn bỏ thằng bé ở nơi này. Điều ấy chứng tỏ họ không dám ra tay giết người nhưng cũng chẳng biết giải quyết thế nào. Hai người này vừa nhát gan vừa không có đầu óc. Dù là tội phạm, họ cũng chỉ là loại tép riu mà thôi. Đụng đầu nơi ngõ hẹp, ai dũng cảm người đó sẽ thắng. Anh dũng cảm, tôi có mưu, giải quyết bọn họ chắc không thành vấn đề.”

Cô nói rất nhanh nhưng từng câu từng chữ rõ mồn một. Trang Xung tròn mắt, cuối cùng lẩm bẩm: “Wow...”

Anh ta lập tức làm theo lời cô, đặt Tiểu Kiệt xuống đất rồi nhẹ nhàng lấy cung tên và cây gậy ra khỏi túi xách, sau đó hỏi: “Chúng ta đánh thế nào đây?”

Cẩn Tri không hề có kinh nghiệm chiến đấu nhưng từng đọc khá nhiều sách. Cô nhớ rõ, sách quân sự nhấn mạnh, cần tập trung binh lực, dùng mạnh thắng yếu. Cô ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Chúng ta chia nhau ra, anh ở đằng trước, tôi ở phía sau. Đợi một người đi vào giữa chúng ta, anh sẽ bắn tên, còn tôi đồng thời dùng cây gậy bóng chày đập hắn, khiến hắn trở tay không kịp. Sau khi chúng ta hạ gục một người, đối phương chỉ còn lại một. Hai đánh một thì dễ đối phó rồi.”

Trang Xung lại một lần nữa sững sờ khi nghe những lời này. Anh ta gật đầu, tiến về phía trước hai, ba bước, nép sau vách đá. Hai người nín thở, lặng lẽ chờ đợi. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn.

Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, lòng bàn tay Cẩn Tri rịn đầy mồ hôi. Cô từ từ điều hòa hơi thở, nắm chặt cây gậy. Xung quanh tối như hũ nút nên chờ đợi dường như trở thành sự giày vò khó có thể chịu đựng.

Một tên vừa đi vừa hát ngâm nga. Gần đến nơi, ánh đèn pin trên tay hắn rọi về phía trước, lướt qua mặt đất dưới chân Cẩn Tri. Đúng lúc hắn đi vào giữa vị trí của Trang Xung và Cẩn Tri. Trang Xung liền nhảy ra, giương cây cung bắn liền ba phát.

Người đàn ông kêu “A!” một tiếng, ôm chân khuỵu xuống đất. Cẩn Tri lập tức vung gậy, dùng hết sức lực đánh vào người hắn. Một tiếng “bụp” vang lên, đối phương ngã vật ra, hoàn toàn bất động.

Cẩn Tri mừng thầm, Trang Xung cũng thở phào nhẹ nhõm. Họ liền quay người về phía tên còn lại. Tên này chính là Hà Bì. Thấy đồng bọn Đậu Bì bị hai người không biết chui từ đâu ra hạ gục trong nháy mắt, Hà Bì há hốc mồm. Tuy đang cầm con dao nhưng hắn không dám động đậy. Cẩn Tri bóp tay Trang Xung, anh ta hiểu ý liền giương cung về phía đối phương, nghiêm giọng: “Mau ngồi xổm xuống! Đưa hai tay lên đầu!”

Hà Bì giật mình, lập tức làm theo. Cẩn Tri và Trang Xung đi đến, dùng sợi dây thừng trói chặt chân tay hắn. Cô còn cắt một mảnh vải trên áo đối phương, nhét vào miệng hắn, khiến hắn chỉ có thể ú ớ mà thôi.

Xong xuôi, hai người lau mồ hôi trán, không nhịn được cười.

“Chúng ta làm gì bây giờ?” Trang Xung hỏi.

“Đưa Tiểu Kiệt rời khỏi nơi này trước đã.”

Thế là Trang Xung cõng Tiểu Kiệt, Cẩn Tri cầm đèn pin, hai người nhanh chóng đi về phía cửa hang động. Một lúc sau, Trang Xung đột nhiên dừng bước, Cẩn Tri cũng ngẩn người, bởi vì phía trước lại một lần nữa vang lên tiếng bước chân. Lần này, tiếng bước chân rầm rập, ước chừng cũng gần chục người.

Cẩn Tri bỗng dưng có dự cảm chẳng lành. Cô liền tắt đèn pin, kéo Trang Xung nép vào vách đá. Trang Xung cất giọng ngờ vực: “Có phải là công an không?”

“Chờ xem thế nào đã.” Cẩn Tri chăm chú lắng nghe.

“Đậu Bì! Hà Bì!” Có người gọi rõ to.

Cẩn Tri và Trang Xung nín thở. Vì không có tiếng trả lời nên một tên khác cười mắng: “Hai thằng khốn này, có việc giao hàng thôi cũng bày đặt, trốn trong hang động không chịu ra ngoài, cứ đòi gặp chúng ta ở đây nữa chứ.”

Một tên khác đáp: “Xì. Nếu không phải tụi nó gặp may, đánh cắp được lô hàng ngon lành, anh Hắc Long còn lâu mới thuận theo ý tụi nó. Đậu Bì! Hà Bì! Không phải hai đứa mày đang ngủ đấy chứ?”

Đột nhiên, hang động xuất hiện luồng sáng trắng như ban ngày. Tiếng bước chân của bọn họ cũng ngày càng gần hơn.

Cẩn Tri và Trang Xung đều tròn mắt. Không ngờ chúng mang theo đèn pha công suất lớn. Vừa rồi, chúng nhắc đến việc ăn trộm và buôn lậu đồ vật có giá trị, có thể thấy, chúng không phải là lũ vô lại bình thường mà là nhóm tội phạm nguy hiểm.

Thôi xong rồi! Não bộ Cẩn Tri vụt qua ý nghĩ này. Cô và Trang Xung chắc chắn không phải là đối thủ của chúng.

“Chúng ta làm thế nào bây giờ?” Trang Xung vô cùng sốt ruột. Cẩn Tri cắn môi, không trả lời. Thấy cô cũng hết cách, lại nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, anh ta liền rút di động: “Tôi sẽ gọi cho Nhiếp Sơ Hồng.”

Cẩn Tri im lặng dõi theo nhất cử nhất động của Trang Xung. Trong lòng cô biết rõ, gọi cho Nhiếp Sơ Hồng cũng vô dụng thôi. Đừng nói bọn cô cách xa mấy tiếng đồng hồ đi bộ, anh không thể đến kịp, mà có kịp đi chăng nữa, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh cũng đâu phải là đối phủ của nhóm tội phạm, ngược lại còn gặp tai họa cũng không biết chừng.

Làm thế nào bây giờ? Hôm nay, cô thật sự rơi vào tay tội phạm hay sao? Nếu vậy, chỉ e cô, Trang Xung và Tiểu Kiệt sẽ có kết cục bi thảm.

Nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Bọn cô đã bị chặn ở trong này, bị rơi vào đường cùng, không có cách nào xoay sở.

Trái tim Cẩn Tri dần chìm xuống đáy vực. Cô cảm nhận một cách rõ ràng nỗi tuyệt vọng đang bủa vây.

Trang Xung ở phía trước buông điện thoại, nói với cô: “Nơi này không có tín hiệu, tôi chẳng gọi được gì cả.”

Trong đầu Cẩn Tri chợt nhớ tới câu nói của một người. Anh nói: “Nếu xảy ra chuyện thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ đến ngay.”

Não bộ của cô lại vụt qua một hình ảnh khác. Trong một giấc mơ nào đó, Ứng Hàn Thời tiến về phía cô, gương mặt để lộ nụ cười vô cùng dịu dàng. Cô đột nhiên có một ý tưởng điên rồ. Từ “rất nhanh” của người ngoài hành tinh là nhanh đến mức nào?

Cô từ từ rút di động ra xem. Máy của Trang Xung không có tín hiệu, còn điện thoại của cô vẫn đầy sóng. Dường như đây là dấu hiệu của một sự khích lệ, một tia vọng nào đó.

Cô bấm số của Ứng Hàn Thời rồi áp di động lên tai. Trang Xung ngẩn người nhìn cô: “Máy cô có sóng à?”

Cẩn Tri gật đầu. Điện thoại nhanh chóng kết nối, tim Cẩm Tri đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Đúng lúc này, ánh đèn pha ở phía trước rọi thẳng vào bọn họ.

“Ai đấy?” Một tên hét lớn: “Mau ra đây đi!”

Trang Xung tái mét mặt, Cẩn Tri cũng ngừng thở. Cách mười mấy mét xuất hiện bảy, tám người đàn ông lực lưỡng mặc bộ đồ rằn ri, gương mặt dữ tợn. Mấy tên lăm lăm con dao trong tay, thậm chí hai người còn đeo khẩu súng trường. Chúng nhanh chóng chiếu đèn pin vào mặt hai người.

“Ra ngoài ngay! Bằng không, bọn tao sẽ nổ súng!” Một tên cất cao giọng.

Cẩn Tri và Trang Xung không dám động đậy. Cô đành bỏ điện thoại vào túi quần, trong lòng vô cùng thất vọng vì chưa kịp nói chuyện với Ứng Hàn Thời. Hai người đi ra ngoài, tên cầm đầu để ý đến vũ khí trên tay họ, liền mở miệng: “Ném đi!”

Cẩn Tri thả cái gậy xuống đất, còn Trang Xung cũng ném cây cung sang một bên.

“Sao lại có phụ nữ ở đây?” Một tên hỏi.

Tên cầm đầu nhìn hai người chằm chằm: “Bọn mày là ai?” Hắn lại đưa mắt về phía sau: “Hàng của Đậu Bì và Hà Bì đang ở trong tay chúng mày à?”

Trang Xung đứng bất động, cổ họng Cẩn Tri cũng khô rát. Cô thở hắt ra một hơi để lấy lại bình tĩnh, đồng thời mở miệng: “Không phải. Chúng tôi là giáo viên ở dưới chân núi, có em học sinh bị mất tích nên chúng tôi đi tìm!”

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, thu hút sự chú ý của tên cầm đầu. Hắn liền nhìn xuống túi quần cô.

Đầu óc Cẩn Tri trống rống trong vài giây rồi đột nhiên bừng tỉnh. Đó là Ứng Hàn Thời?

Vào thời khắc đó, không biết lấy đâu ra dũng khí, cô đột nhiên giơ tay ra hiệu bọn chúng im lặng rồi cất giọng điềm tĩnh: “Đợi một lát, tôi nghe điện thoại đã.”

Sau đó, cô rút di động ra. Đám đàn ông đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng. Chúng không ngờ gặp giáo viên tình nguyện ở nơi này, còn là một người phụ nữ dịu dàng và thanh tú. Hơn nữa, cô còn lịch sự yêu cầu được nghe điện thoại ngay trước mặt chúng, khiến chúng nhất thời không có phản ứng.

Tên cầm đầu hơi bất ngờ nhưng cũng không ngăn cản. Hắn cho rằng, dù người phụ nữ này có nói chuyện điện thoại cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Bọn chúng đã bắt gặp cô ta ở đây thì chỉ còn cách cho cô ta về chầu trời. Kể cả cô ta có gọi một, hai giáo viên tình nguyện đến cũng chẳng sao. Chúng sẽ xử lý một thể, để loại trừ hậu họa.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Cẩn Tri giơ điện thoại ra trước mặt. Nhìn thấy ba chữ “Ứng Hàn Thời” trên màn hình, sống mũi cô đột nhiên cay cay. Cô nhanh chóng đưa lên tai.

“A lô! Tôi đang gặp nguy hiểm, anh có thể đến cứu tôi không?” Cô nói khẽ.

Cẩn Tri vừa dứt lời, đám đàn ông liền biến sắc mặt. Mấy tên cầm con dao đều chĩa thẳng vào cô. Một người lập tức rút khẩu súng từ sau lưng ra, lên nòng rồi hướng về Cẩn Tri.

Cô vẫn cầm điện thoại. Đầu bên kia rất yên tĩnh, loáng thoáng tiếng gió thổi ù ù.

“Được.” Ứng Hàn Thời đáp.

Cẩn Tri ngẩn người. Anh chỉ nói đúng một “được” mà không hỏi cô đang ở đâu, gặp nguy hiểm gì .

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, đặc biệt rõ ràng từ cửa hang truyền tới. Đám kẻ xấu liền ngoảnh đầu lại. Bởi vì có ngọn đèn pha nên hang động sáng như ban ngày. Một vài giây sau, một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Anh mặc bộ đồ thể thao mà Cẩn Tri chưa thấy bao giờ, tóc ướt dính vào trán. Sắc mặt anh vẫn rất điềm tĩnh và ôn hòa, trên tay còn cầm di động. Anh đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở Cẩn Tri.

Một tên gầm lên: “Mày là thằng nào hả?”

Ứng Hàn Thời như không nghe thấy. Anh đứng yên một chỗ, mắt vẫn dán vào Cẩn Tri tựa hồ những người khác không tồn tại.

Cẩn Tri nhìn anh chằm chằm. Sau đó, cô buông điện thoại, khóe miệng bỗng dưng cong lên. Đám đàn ông mất hết kiên nhẫn, lăm lăm vũ khí tiến về phía Ứng Hàn Thời.

Bắt gặp nụ cười của cô, anh hơi đỏ mặt, sau đó từ từ mỉm cười.

Có lẽ số phận đã cho chúng ta gặp nhau, nên hy vọng có thể cùng em tái ngộ.

Tác giả: Tại sao điện thoại của Cẩn Tri lại có sóng?

Tiêu Khung Diễn: Bởi vì muốn giữ liên lạc với Tiểu Tri mọi lúc mọi nơi nên tôi đã gắn hệ thống tín hiệu mới nhất của vũ trụ vào di động của cô ấy. Dù cô ấy có lên trời hay xuống biển, điện thoại bị rơi xuống nước hay lửa đốt, tôi cũng có thể tìm ra cô ấy. Boss, mong anh lượng thứ cho sự lạm dụng quyền hạn của em, đừng hủy bỏ chức năng này của cô ấy.”

Ứng Hàn Thời (quay mặt đi chỗ khác): Tôi sẽ không hủy bỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi