NGƯƠI NHÌN THẤY BÓNG DÁNG CỦA TA SAO [VÔ HẠN LƯU]

Suy nghĩ chuyển động, ánh mắt Ân Hành dừng lại trên dấu vết bùn đất dính vào mũi giày của cô. Nơi cô đi qua không gì khác hơn là đoạn đường từ cửa hàng nhỏ trở về căn hộ cũ.

Mà đoạn đường kia có bùn đất... Cô nghĩ đến một nơi có dạng bùn đất như vậy.

"Tôi muốn đóng cửa hàng." Lại an ủi một lát sau Ân Hành làm bộ có chút khó xử nhìn nàng, hỏi, "Cô muốn cùng tôi trở về sao? -

Thân thể Mỹ Mỹ run rẩy, muốn nói lại thôi.

Nhìn ra nỗi sợ hãi của cô gái, Ân Hành ôn hòa cười cười, lại hỏi một câu: "Vậy cô ở đây ngủ một đêm được không?"

"Được chứ! Được chứ, cảm ơn!" Mỹ Mỹ vội vàng đáp ứng, trong mắt tràn ngập vẻ cảm kích.

Ân Hành lại trấn an vài câu, ở trong sự khẩn cầu chật vật của nữ nhân thu lưu nàng một đêm, đem ghế dài cùng một cái đệm chăn dùng để nghỉ ngơi trong cửa hàng để lại cho nàng, tiếp theo liền rời khỏi cửa hàng.

Khóa chặt cửa hàng rồi trở về căn hộ cũ, Ân Hành dọc theo đường khám phá, so sánh với tất cả dấu vết trên người Mỹ Mỹ, cuối cùng dừng bước trước bồn hoa.

Những bông hoa trong luống hoa nở rất rực rỡ, đung đưa dưới ánh trăng, tỏa ra hương thơm quyến rũ. Nhưng những thứ này đều không thể hấp dẫn sự chú ý của Ân Hành, tất cả ánh mắt của nàng đều dừng lại ở trên một nắm bùn đất tươi trong bồn hoa.

Bồn hoa trên trấn nhỏ là do dân trấn cùng góp vốn thành lập, nhưng bởi vì thiếu thốn tài chính, sau khi luống hoa được xây dựng xong liền không có thuê người chuyên trách đến tiến hành xử lý, mà là tùy ý chúng nó tiến hành sinh trưởng cuồng dã. Vậy tại sao một nắm đất mới này lại xuất hiện?




Ân Hành theo vị trí tân thổ tìm kiếm phía trước, cuối cùng dọc theo dấu vết rải rác trên mặt đất tìm được nguồn gốc.

Đó là một chậu cây trống rỗng.

Ngoại trừ chậu hoa này ra, những chậu hoa khác trong bồn hoa đều đầy ắp, chậu hoa này đi đâu?

Mang theo tâm tình tò mò cùng thăm dò, Ân Hành đem chậu hoa này dời đi. Dưới chậu hoa, cô nhìn thấy nhiều dấu vết của đất. Mà trong những vùng đất mới ẩm ướt này còn xen lẫn rất nhiều màu tím sẫm loáng thoáng, vải bị xé nát cùng bùn đất tối màu.

Có gì bò ra khỏi đây sao?

Gần như là trong nháy mắt, Ân Hành liền đem những chuyện Mỹ Mỹ trải qua khi trở về căn hộ cũ cùng những dấu hiệu quái dị khác tất cả đều nối liền.

Có lẽ Mỹ Mỹ mang theo một đống đồ mua tốt trở lại căn hộ cũ, và trên đường đi qua luống hoa. Sau khi đi qua luống hoa, cô gái lại nhìn thấy con quái vật trèo ra khỏi luống hoa.

Trong lúc hoảng sợ, cô gái không để ý đến bùn đất dính trên giày khi đi qua bồn hoa lại vọt trở lại cửa hàng. Nhưng bận tâm đến thân phận người chơi của mình, cô gái lại không dám nói gì cả.

Bộ dạng quỷ quái kia đại khái là phi thường đáng sợ, cho nên mới có thể làm nàng sợ tới mức không nhẹ.

Đào xuống dưới dấu vết của đất, cô đào một hộp gỗ trông rất đơn giản.

Mở hộp ra, bên trong có hai chìa khóa. Một cái viết 601, một là 603.

Tất cả đều là hàng xóm của cô.

Cô cảm thán trong chớp mắt, đúng lúc này bên tai vang lên tiếng phát sóng hệ thống [Lấy được đạo cụ, gợi ý: Thiến Thiến]

"Thiến Thiến..." Ân Hành sửng sốt một chút, trong đầu không tự chủ được những lời bác gái múa quảng trường nói chuyện trong cửa hàng của cô vào buổi chiều.




Còn nhớ, trong lời nói của họ, A Cường từng rất ân ái với vợ là Thiến Thiến, nhưng vợ hắn ta lại vì ghét bỏ hoàn cảnh gia đình nghèo khó mà bỏ hắn ta ra khỏi thị trấn một mình.

Giọng điệu của các bác gái có nhiều chê bai vợ của A Cường, cho rằng cô ợ là một người phụ nữ có ngoại hình bình thường nhưng lại không cam lòng an giữ mình.

Họ đều nở nụ cười nhạt trước việc vợ A Cường là Thiến Thiến thích bôi son lên mặt, trang điểm cho mình. Bọn họ cũng bày tỏ sự khinh thường đối với việc cô "bỏ lại A Cường rời khỏi thị trấn để leo lên người giàu".

Nhưng bây giờ căn cứ vào những dấu hiệu này mà suy đoán, có lẽ những thông tin mà bác gái múa quảng trường nhận được chỉ là cường nói ra che mắt người khác mà thôi.

Những chậu hoa có xác suất lớn từng chôn cất vợ của A Cường.

Thay vì phản bội A Cường, ngược lại có khi là nhiều người hợp tác giết chết Thiến Thiến và chôn trong bồn hoa. Điều này khác biệt rất lớn so với tin tức cô nhận được ngày hôm nay.

Đem chìa khóa trong hộp gỗ lấy ra đặt ở trong túi của mình, hộp gỗ đặt tại chỗ, Ân Hành khôi phục dấu vết đào đất lưu lại, lại khuấy động một hồi cái gì đó liền xoay người rời đi.

Không biết khi nào quái vật sẽ quay trở lại, hoặc rời đi sớm là tốt.

Cô đi bộ trong hành lang tối tăm, cầu thang được trang bị đèn điều khiển âm thanh, nhưng bước chân của cô rất nhẹ, hầu như không thể kích hoạt. Cô chạm nhẹ vào đèn cảm ứng mỗi khi cô đi qua góc hành lang.

Ước chừng là để tiết kiệm tiền điện, đèn cảm ứng sáng lên rất ngắn, sau khi cô đi qua một bậc thang liền ảm đạm xuống, vì thế phía sau cô tất cả đều là bóng tối.

Ánh đèn mới sáng phía trước chiếu rọi bóng dáng của cô, bóng dáng lờ mờ, ở trong thông đạo hẹp hẹp này có vẻ có chút giương nanh múa vuốt. Nhưng bước chân của cô vẫn không nhanh không chậm. Đột nhiên, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng, một bóng dáng trên tay xách vật thể dài ở phía sau cô chồng lên cô.

Phía sau cũng không có sáng đèn, cô dừng bước nghiêng tai lắng nghe, đánh giá thân phận người tới, nhưng dần dần, lỗ tai cô không còn bắt được bất kỳ tiếng động nào nữa. Vài giây sau, một bàn tay gầy gò như móng vuốt đại bàng lặng yên không một tiếng động khoác lên vai cô.

"Chủ nhà." Ân Hành cực kỳ bình tĩnh, cô xoay người nhìn người không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau mình.



Trên tay hắn mang theo một đường ống nước dài nhỏ, phía trên có chút rỉ sét loang lổ, dưới ánh đèn lờ mờ chiếu rọi tỏa ra lãnh ý.

Chủ nhà có gì đó không thích hợp.

Từ chạng vạng cùng hắn ta nhìn nhau Ân Hành liền phát hiện điều này. Mà bây giờ chỉ là càng thêm khẳng định suy đoán này.

Cho dù thể lực và lực công kích của nàng đều bởi vì bị thương mà giảm xuống, nàng cũng không có lý do tự tin với độ nhạy bén của mình không ai có thể thoát khỏi sự điều tra của nàng.

"Sao lại trễ như vậy mới trở về?" Chủ nhà hướng về phía cô nở nụ cười, biểu tình cứng ngắc, tựa hồ không khống chế được độ cong khóe miệng, không cẩn thận nhếch đến gần vành tai, lại bị hắn ta nhanh chóng điều chỉnh trở về.

"Mở cửa hàng." Ân Hành lời ít ý nhiều.

Thanh âm của chủ nhà này so với nàng còn khàn khàn hơn, trong cổ họng phảng phất bị cái gì đó chặn lại, mỗi một cái byte đều là ép ra.

"Ồ." Vỗ vỗ bả vai Ân Hành, hắn phát ra nụ cười cổ quái "Ha ha, đáng tiếc, trở về chậm một chút."

Sau khi nói xong, hắn ta không để ý tới Ân Hành nữa, trực tiếp đi lên lầu. Ân Hành đứng ở phía sau hắn ta, tập trung chú ý nhất cử nhất động của hắn ta, hắn ta tựa hồ tâm tình rất tốt, trong miệng hừ bài hát không thành điệu.

"Tiểu bảo bối của ta... Tiểu ngoan ngoãn..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi