NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P71)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Hắn kết luận xanh rờn, nhìn ra sự miễn cưỡng từ vẻ ung dung khi ăn của cô, ngại ngùng khuyên: “Ninh tổng, dạng thức ăn này chỉ hợp với người thường chúng tôi, không nên để chị dùng, chị không cần để ý cảm xúc của tôi mà ép buộc bản thân đâu ạ.”

Soái Ninh lừ mắt nhìn qua. Thấy điệu bộ khinh miệt quen thuộc, hắn còn thấy thả lỏng, lại hứng thêm một câu châm chọc nữa mới càng thoải mái.

“Mới dịu mặt với anh mấy hôm, anh đã ảo tưởng sức mạnh đấy hả, tôi mà đi để ý cảm xúc của anh?”

“… Chị thấy lẩu cay này ăn ngon thật ạ?”

“Ăn ngon thì chưa đến mức, nhưng thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng được.”

“Tôi cứ tưởng chị không nuốt được mấy thứ này. Ngày thường chị ăn toàn là hàng cao cấp, mấy món rẻ tiền này hẳn là ngửi cũng không muốn ngửi.”

Một nửa những gì hắn hiểu biết về thói quen của Soái Ninh đến từ Weibo cô.

Cô khoe trên đó một ít cuộc sống hằng ngày của nhà giàu: Nước uống là nước khoáng Kona Nigari, một thùng sáu lít, giá bán 2000 đô. Sữa bò là sữa JUHIA chuyên cung cấp cho hoàng gia, quý tộc Anh, có tiền cũng không mua được. Ngoài ra còn bia Vieille Bon Secours 500 bảng/chai, rượu sâm-panh (champagne) vớt lên từ tàu đắm 50 ngàn bảng/chai… Ăn lại càng cầu kỳ: Nấu cơm phải dùng gạo Yên Chi 4000 tệ/cân, thịt là bò Wagyu (bò Nhật) hạng A5 thớ mỡ như bông tuyết 5000/cân, cá ngừ vây xanh 10 ngàn/cân, cừu Đao Lang thuần chủng 1500/cân, rau củ quả cũng do trang trại hữu cơ chuyên cung cấp, ăn một ngày ba bữa bằng luôn thu nhập cả năm của người thường.

Vẻ ngạc nhiên của hắn khiến Soái Ninh bật cười liên tục, chế giễu: “Anh giống hệt bọn ngôn lù trên mạng, người có đầu óc một tí đều biết tôi làm thế là cố tình khoe ra. Có nhiều tiền nữa cũng sẽ không ăn những thứ đó suốt ngày, phiền chết đi được. Trên mạng đa số là người nghèo, chưa từng thấy cuộc sống của người giàu, tôi thỏa mãn tính hiếu kỳ của họ, cố thêm mắm dặm muối tí là có thể dễ dàng thu hút sự chú ý, câu view cho bản thân. Thật ra người giàu cũng ăn mì gói uống Coca, đói quá cạp một bữa thức ăn nhanh cũng rất ngon.”

Cô nói xong, cầm chai Pepsi trên bàn vặn nắp tu một ngụm, sảng khoái hà hơi, tự khoe tiếp: “Dạng quán ăn đêm quán vỉa hè thế này hồi trước tôi ở bển từng ăn không ít, sau này anh có ra nước ngoài du lịch, muốn tìm quán ăn ngon rẻ thì cứ hỏi tôi, đừng xem sách hướng dẫn du lịch với cẩm nang du lịch trên mạng, mấy cái đó đều là quảng cáo mất tiền, mò đến là sập bẫy.”

Thôi Minh Trí đã biết động cơ để cô khoe giàu là để lăng-xê, nhân lúc cô chủ động bộc lộ thì tìm hiểu nghiên cứu, ngượng ngập cười hỏi: “Có câu ‘người sợ nổi danh, lợn sợ béo’, có tiền không phải nên kín tiếng sao ạ?”

Soái Ninh cười khẩy: “Heo nổi danh sẽ bị mổ, gấu trúc nổi danh lại được nâng niu, loại người có tiền như tôi là động vật quý hiếm cũng giống gấu trúc, sức ảnh hưởng càng lớn càng dễ làm việc.”

“Nhưng giờ trên mạng nhiều thế lực thù địch toàn dùng lý do khoe giàu để công kích chị.”

“Anh cho rằng tôi muốn khoe giàu thật à? Trước kia tôi khinh bỉ nhất bọn nhà giàu mới nổi đó, có tí tiền là vênh vác đến 2-5-8-vạn, không biết trời cao đất dày, gặp đứa nào tôi chửi đứa đấy. Nhưng sau này tình thế bức bách, cần phải dựa vào tiếng tăm để trợ giúp sự nghiệp, không thể không lấy cái hình tượng ấy thò đầu lộ mặt. Ai bảo xu thế xã hội hiện nay ‘chê nghèo, không chê điếm’ cơ? Các ngành các giới đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, tôn sùng kẻ giàu, có tiền là sẽ có cả đám đông quỳ mọp. Nếu một ngày kia cả xã hội chuyển sang yêu chuộng lời hay ý đẹp, ca ngợi tấm gương đạo đức, tôi nhất định sẽ tranh làm lính danh dự của đội quân đạo đức, như vậy mới gia tăng giá trị thương mại được.”

Cô thẳng thừng truyền dạy hậu hắc học[1], lộ rõ đặc tính tắc kè hoa.

Thôi Minh Trí cùng lúc vừa khinh bỉ vừa khâm phục hơn. Tùy cơ ứng biến là kỹ năng sinh tồn của kẻ mạnh, bất kể nước trong đục gì cũng vô tư lội qua được.

Soái Ninh tiếp tục ăn một chút, hỏi đến Lư Bình. Mấy tháng trước cô sai Thôi Minh Trí điều tra người này nhưng đến nay hắn vẫn không nghe ngóng được gì.

“Bí thư Lư bảo mật giỏi quá, tôi đã nhờ vả nhiều mối mà chưa hỏi thăm ra. Muốn có tin tình báo hữu hiệu, chắc phải nhờ bên công an.”

Soái Ninh cảm thấy không cần thiết phải mất công như vậy, Lư Bình không tham nhũng không thối nát, tuy đã bày kế làm cô phải dọn hậu quả mấy lần nhưng gồng tí là vượt qua, sau này nước giếng không phạm nước sông cũng coi như sạch sẽ, chẳng qua là…

“Tôi hứng thú với chính con người anh ta hơn là lý lịch, càng nghĩ càng cảm thấy anh ta trông không kém, mặt mũi thân hình đều được, hiếm có hơn chính là khí chất không bị nhaque.”

Thôi Minh Trí nghe giọng điệu sếp rất có ý tứ “ăn no rửng mỡ”, hai người là cấp trên cấp dưới nhưng bị sự khác biệt về giới tính chi phối, thật sự không biết tiếp lời thế nào, đành cười ặc ặc lo ăn lẩu.

Suy nghĩ của Soái Ninh càng được thể mở rộng, hỏi hắn: “Anh xem trong đám trai tơ tham gia tiệc tối lễ Tình nhân có ai bằng được anh ta không?”

Hắn cười giễu: “Bí thư Lư đẹp trai, lại còn là thành phần trí thức cao cấp, toàn thân toát ra phong độ quý tộc có học, mấy thằng bé quê mùa kia so vào đâu được.”

“Với vẻ bề ngoài đó anh ta đi làm ‘trai đào mỏ’ cũng rất có triển vọng, rõ ràng có thể dùng ngoại hình kiếm cơm lại cố tình muốn dùng tài hoa, chính ra điểm này hợp khẩu vị tôi.”

Soái Ninh giống như đang bình phẩm một món hàng giá cao, giọng lưỡi kim chủ (người bỏ tiền) rõ ràng mười phần.

Thôi Minh Trí cảm thấy hơi khó chịu, vội điều chỉnh tâm lý. Đàn ông giàu quen coi phụ nữ như món hàng. Từ bên này sang bên kia, phụ nữ giàu coi đàn ông như món hàng cũng dễ hiểu thôi.

Hắn bỗng nhớ tới một chuyện liên quan đến công việc, nhân cơ hội báo cáo.

“À phải rồi, Ninh tổng, mấy thằng cu đó giờ vẫn suốt ngày liên lạc với tôi, muốn thông qua tôi chắp nối với chị, chị xem nên xử lý thế nào ạ?”

Đám giai trẻ trông cậy được bám lên chỗ quyền quý, không muốn tiếp nhận cách đối xử dành cho “đồ dùng một lần”, việc Soái Ninh lộ thân phận thật lại càng khiến họ có chấp niệm sâu hơn, vo ve giống đàn muỗi bay quanh màn, đuổi cũng không đi.

Thôi Minh Trí vốn định cho vào danh sách chặn, nhưng nghĩ sếp có lẽ vẫn còn cần dùng đến, xin ý kiến chỉ đạo xong mới hành động.

Soái Ninh vắt chanh bỏ vỏ một cách có chọn lọc.

“Anh tiếp xúc với chúng nó một thời gian rồi, chọn mấy thằng tư cách còn không lỗi lầm gì, tôi kiếm người đề cử cho công ty giải trí. Nếu có thể đôn lên thành nghệ sĩ hoặc KOL, sau này cũng là nguồn lực cho mình. Còn lại thì đừng phản ứng kẻo chúng nó lại lợi dụng tôi để lăng-xê.”

Dung lượng não của cô phần lớn để dành cho sự nghiệp, tiện thể chuyển đến các đầu việc trong dự án. Đầu tháng sau, một dự án chung cư cao cấp gần với Tây Thành Lãnh Địa sẽ tổ chức lễ mở bán, chiến thuật ngắm bắn mà cô đã ấp ủ cũng nên ra lò.

(Hết phần 71, xin mời đón đọc phần 72. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Tên một cuốn sách của Lý Tông Ngô xuất bản năm 1917 trong đó lý luận về những tấm gương vĩ nhân mặt dày tim đen - tức là dựa vào sự trơ lì và độc ác mà thành công - trong lịch sử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi