NGƯỜI Ở BÊN TAY TRÁI CỦA TÔI


Trương Dịch của lớp chúng tôi giống như một huyền thoại vậy.
Cậu ấy là một trong số ít những học sinh ngoan ở độ tuổi này: Luôn hoàn thành bài tập đúng hạn, trả lời các câu hỏi một cách cẩn thận, ghi chép tỉ mỉ, luôn đóng toàn bộ cúc áo đồng phục một cách chỉn chu, huy hiệu trường lúc nào cũng đeo trên ngực trái.

Dáng vẻ cậu đứng ở nơi đó giống như một cây bạch dương cao ngất, lá cây được ánh mặt trời chiếu rọi, phản chiếu ánh vàng rực rỡ.
Chàng trai đẹp trai năm mười sáu tuổi ấy cũng thật nổi bật.

Và nếu thành tích học tập của cậu ấy cũng tốt nữa thì thật là hoàn hảo.
Thật khéo, Trương Dịch lại chính là người như thế.

Cậu ấy đứng thứ nhất trong kỳ thi khảo sát toàn thành phố vừa mới kết thúc cách đây không lâu.
Cậu ấy ngồi phía trước bên trái tôi.

Khoảng cách từ chỗ ngồi của tôi đến chỗ cậu ấy chưa tới một mét.


Chỉ cần nhìn lên bảng đen, tôi liếc mắt một cái là thấy ngay cái gáy của cậu ấy.

Khi trả lời câu hỏi, tiếng phổ thông của cậu rất chuẩn, giọng cũng rất êm tai.
Tôi rất thích cậu ấy.
Thích thường có nguyên nhân, đó là một loại cảm xúc âm thầm phát triển rồi đột ngột phá đất nảy mầm từ lúc nào không hay.
Đó là một buổi thứ bảy sau khi khai giảng không lâu, không được nghỉ vì phải học bù.

Mọi người trong lớp đang ôn bài, còn tôi vẫn đọc tiểu thuyết như thường lệ.
Hạ Vi Vi liếc tôi một cái, không nói gì.
Tôi biết cậu ấy không thích tôi — chính cậu ấy từng nói, con gái có thể ngốc nhưng phải xinh, hoặc là xấu nhưng phải thông minh, nhưng nếu đã không đẹp lại còn đần độn thì đúng là không có thuốc chữa.
Mà tôi lại chính là loại con gái không có thuốc chữa ấy, cho nên bị ghét cũng là chuyện bình thường.
Trong giờ học, tôi có đi WC, tiện tay nhét cuốn tiểu thuyết vào ngăn bàn.

Bởi vì tiện tay nhét vào cho nên không nhét cẩn thận, mãi sau mới nhớ ra, lúc ấy cuốn sách kia bị lộ ra một góc, đặt nghiêng nghiêng trên cặp sách, như thể chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ rơi xuống.

Vị trí địa lý hết sức nguy hiểm, là một trong những điều kiện có thể gây ra sự cố.
Lúc về lớp, ngay lúc tôi định bước vào lớp học, tôi chợt nhìn thấy bóng dáng lão Vương vừa đi vừa dừng bên cạnh học sinh — nhìn bài tập một chút, nhìn sách giáo khoa một lát.
Ngay khi lão Vương chuẩn bị đi đến chỗ của tôi, Hạ Vi Vi đột ngột rung bàn, “lộp bộp” một tiếng, cuốn sách ngoại khoá kia bị rơi xuống đất!
Tôi bất giác dừng bước trước cửa lớp, vô thức che kín miệng!
Bởi vì cuốn sách này, tầm mắt lão Vương đột nhiên quay lại, một khắc đó, tôi đứng ở cửa phải cố gắng lắm mới có thể kìm nén tiếng hét sắp bật ra!
Cuốn sách ngoại khoá đó, cứ yên tĩnh nằm trên mặt đất giữa hai dãy bàn học, bìa màu cam nhạt, không cần cúi đầu cũng có thể thấy rõ tên sách: “Hoàng tử bé”.
Đó là cuốn sách mới được mẹ tôi mang về, có cả tiếng Trung và tiếng Anh, còn có tranh minh hoạ nhiều màu sắc, rất đẹp mắt.


Tôi cực kỳ thích, đã đọc vô số lần, chú hồ ly si tình kia, đoá hoa hồng kiêu sa nọ, chúng ở một tinh cầu xa xôi, cô đơn nhưng vẫn kiên trì bảo vệ tình yêu.
Nhưng mà, cũng vào ngay lúc đó, câu chuyện đã xuất hiện một bước ngoặt lớn — Trương Dịch đang làm bài tập thấy cô Vương đi tới thì vội vàng đứng lên hỏi một vấn đề về tiếng Anh.

Lúc đứng dậy, cậu ấy vấp vào ghế, lùi lại một bước, và vô tình giẫm lên cuốn sách mới tinh của tôi!
Tôi đứng ở cửa, thấy rõ cậu ấy hơi ngạc nhiên, cúi đầu, nhặt cuốn sách kia lên.
Lúc ấy cô Vương đã đi đến, cô ấy thấy Trương Dịch nhặt sách thì hỏi: “Đây là sách của em à?”
Điều khiến tôi không ngờ tới là, Trương Dịch lại gật đầu.
Sau đó tôi nghe thấy rất rõ, cậu ấy nói: “Sách song ngữ Trung – Anh, em đang luyện tập đọc hiểu ạ.”
Cô Vương mỉm cười gật gật đầu, sau đó cúi đầu nghiêm túc giảng đề tiếng Anh cho cậu ấy.
Trái tim của tôi, dần dần, trở lại vị trí cũ.
Hôm đó, tôi nghiêm túc nói một tiếng “cảm ơn” với Trương Dịch.
Nhưng Trương Dịch không có biểu cảm gì, cậu ấy gật đầu, đưa tay lau bìa sách bị bẩn.
Cậu ấy nói: “Xin lỗi, chỉ là tôi thấy xấu hổ vì giẫm lên sách của cậu.”
Cậu ấy ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Cuốn này hay lắm.”
Tôi trừng mắt nhìn chàng trai được nhiều bạn học nữ yêu thích này, bỗng nhiên sửng sốt.


Một dòng nước ấm len lỏi chảy qua, trong không khí hanh khô của mùa đông giá rét, âm thầm dưỡng ẩm cho vạn vật.
Có lẽ, ngay tại khoảnh khắc đó, tôi đã thầm mến Trường Dịch, chàng trai ưu tú nhất lớp chúng tôi.

Bởi vì nguyên nhân này, tôi không chỉ không còn hận Hạ Vi Vi nữa, mà ngược lại còn hơi hơi cảm kích cậu ấy — cảm ơn cậu ấy đã khiến tôi và Trương Dịch có duyên cớ gặp gỡ thoáng qua như vậy.
Vì thế, năm mười sáu tuổi này, tôi đã có bí mật đầu tiên trong đời — trên cuốn nhật ký màu xanh nhạt có một ổ khoá nhỏ, tôi lặng lẽ viết ra những ảo tưởng về cô bé Lọ Lem và chàng hoàng tử: Cô bé Lọ Lem và hoàng tử, trong làn váy của điệu Waltz và những cái xoay tròn, ánh mắt khẽ chạm vào nhau.

Sau khi đồng hồ điểm mười hai giờ, cô bé Lọ Lem làm rớt đôi giày thuỷ tinh, mà chàng hoàng tử cũng đã mất dấu Lọ Lem.
Trong tưởng tượng của tôi, tôi là Lọ Lem còn Trương Dịch là hoàng tử.
Cho nên, tôi không sợ ánh mắt coi thường của mọi người, mà chỉ sợ chàng trai ở phía trước bên trái đó lộ ra ánh mắt khinh thường dù chỉ là một chút.
Bởi vì thích, cho nên để ý như vậy.
Nhưng mà hiện tại, Trương Dịch à, cậu nên khinh thường tôi như thế nào đây?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi