NGƯỜI Ở BÊN TAY TRÁI CỦA TÔI


Khi mới trở thành bạn cùng bàn, ngày nào tôi cũng lặng lẽ ngồi bên tay phải của Trương Dịch.
Nhiều khi tôi giả vờ nhìn vào trang sách nhưng thực tế chẳng đọc được chữ nào, cả ánh mắt và trái tim đều lén nhìn trộm cậu ấy.
Nụ cười của cậu, giọng nói của cậu, động tác gì đó dù rất nhỏ của cậu ấy, đều nằm trong phạm vi chú ý của tôi.
Có đôi khi không làm bài được, sẽ thấy cậu ấy nhíu mày thật chặt, ánh mắt mơ màng nhìn bảng đen chằm chằm.

Tay cậu ấy thường cầm một chiếc bút, ngòi bút vô thức dừng lại trên trang giấy.

Khi ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, cậu ấy sẽ trầm mặc suy tư trong thác nắng.

Tôi chỉ cần quay đầu một cái là có thể thấy yết hầu của cậu ấy đang di chuyển lên xuống.
Tất cả những điều này đều được thu vào mắt tôi.

Chưa từng nhìn thẳng, nhưng ghi lại mỗi khoảnh khắc.
Mấy tuần lại trôi qua, sau khi trong lớp chuyển chỗ ngồi, Hạ Vi Vi ngồi ở bên tay trái Trương Dịch.
Giữa bọn họ là một lối đi nhỏ, cứ cách hai tuần lại có thể làm “bạn cùng bàn”.

Hiển nhiên Hạ Vi Vi rất hài lòng với kết quả này, cậu ta và Trương Dịch thảo luận bài tập, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.

Bọn họ nói chuyện rất tự nhiên và thong dong, còn tôi chỉ là kẻ nghe trộm cúi đầu giả vờ nhìn vào sách giáo khoa.
Tôi thấy xấu hổ vì việc nghe lén của mình.

Tuy nhiên, ở độ tuổi đó, tôi chẳng thể cưỡng lại được — chẳng thể cưỡng lại giọng nói, dáng vẻ hay mỗi cái mỉm cười của cậu ấy.
Nếu như bạn của năm mười sáu tuổi cũng từng thích một người, có lẽ sẽ hiểu được: Có đôi khi, một xíu thích thôi đã đủ để đoá hoa nở rộ nơi sâu thẳm tâm hồn, ẩn sau bề mặt tự ti, e thẹn lộ ra một hai cánh hoa, đón chờ mỗi tia nắng và sự ưu ái của thần linh.
Tôi chưa bao giờ hy vọng Trương Dịch sẽ nói gì đó với mình, giả sử nếu tôi không nói “Cho tôi mượn cục tẩy” hay “Ê cậu có ê-ke không?”,… thì giữa chúng tôi có lẽ chỉ có im lặng và im lặng nhiều hơn.

Đó là sự lơ là một cách trắng trợn và lãng quên một cách chính đáng.
Mãi cho đến tiết toán hôm đó.
Trước khi vào tiết toán, tôi đang vùi đầu đọc.

Giáo viên đang viết trên bảng đen, giảng về hàm số sin và cosin.

Tôi đặt sách ngoại khoá ở dưới cuốn sách giáo khoa, chuyên chú đọc sách.
Nhưng mà, gần như là bất thình lình, nghe thấy phía bên trái có người ho khan.
Tôi quay lại, thấy cậu ấy nghiêng đầu, hơi cúi người xuống, trốn đằng sau chồng sách vở to đùng, cho nên tránh được tầm mắt của giáo viên trên bục giảng.
Cậu ấy khẽ nói: “Cẩn thận chút, nãy giáo viên nhìn cậu.”
Trái tim tôi bỗng nóng lên, như thể “vù” một cái, có một cánh cửa sổ mở ra, một cơn gió êm dịu trong lành cuồn cuộn thổi vào.

Mặt tôi cứ thế đỏ bừng, tôi cẩn thận cất cuốn sách ngoại khoá vào cặp sách, sau đó ngẩng đầu nghe giảng.

Tôi phải thừa nhận rằng trong một thời gian dài, đây là một trong số rất ít tiết học mà tôi chăm chú nghe giảng, mặc dù tâm trí không ở đây.
Sau khi hết tiết, cậu ấy không nói gì với tôi mà ra ngoài chơi bóng, tôi còn chưa kịp nói với cậu ấy một tiếng “cảm ơn”.
Ngày hôm đó tôi lặng lẽ viết trong nhật ký: “Đây là lần đầu tiên cậu ấy bao che cho tôi sau khi chúng tôi trở thành bạn cùng bàn, tôi không biết phải nói gì.


Có lẽ có chút cảm kích, cũng có chút buồn.

Cảm kích cậu ấy đã giúp tôi, để tôi đỡ bị trách phạt trước mặt cả lớp; buồn là tôi chẳng thể trở thành cô gái xinh đẹp, thông minh và có lòng tự tôn mãnh liệt trong cảm nhận của cậu ấy.
Đúng vậy, vì Trương Dịch, tôi bắt đầu tự hỏi nguyên nhân bản thân bị mọi người xa lánh — khi thích một người, dường như tâm hồn cũng trở nên mẫn cảm.

Vì thế tôi dần đoán được nguyên nhân các bạn xa lánh mình: Khi tôi hết lần này đến lần khác bị giáo viên phê bình và trách phạt, khi tôi phải viết kiểm điểm vì mỗi lần đọc tiểu thuyết, trong mắt mọi người tôi đã là một cô gái không có lòng tự trọng và không biết xấu hổ rồi.
Mười sáu tuổi, bởi vì lí do phải thi vào đại học, ai cũng sống với ý chí chiến đấu sục sôi mãnh liệt.

Nhưng mà, so với họ, kỳ thi đại học khiến mọi người cố gắng trong suốt một chặng đường dài, khát vọng khiến mọi người phải lâm vào đấu tranh, đối với tôi nó chẳng khác gì lời nói suông, chẳng khác gì một thứ ảo ảnh thấy được nhưng không cảm nhận được.
Cho nên ngay từ đầu, câu chuyện mà tôi nhớ đến này có thể sẽ là một câu chuyện chẳng có hoài bão gì.

Giả sử hoài bão có thể khiến cho thanh xuân và hồi ức của chúng ta trở nên rực rỡ, thì ngay từ đầu, thanh xuân của tôi đã rất nhạt nhẽo và cằn cỗi.
Nhưng tôi không biết, sự bao che của Trương Dịch lần này, có nghĩa cậu ấy không ghét tôi nhiều như Hạ Vi Vi đúng không?
Dường như không thể tránh khỏi, lúc vào học, tôi cẩn thận nữa cẩn thận mãi, trong phòng học yên tĩnh vẫn vang lên một tiếng “lạch cạch” trong trẻo.
Giáo viên trên bục giảng đang hăng say giảng bài, bị tiếng vang này cắt ngang, có phần tức giận nhìn nơi phát ra âm thanh bên dưới.

Những khuôn mặt ở hàng ghế đầu quay lại, nhìn Trương Dịch với vẻ tò mò và có chút hả hê khi người gặp hoạ.

Hạ Vi Vi khẽ nở một nụ cười, nụ cười ấy chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị tôi nhìn thấy lúc quay đầu lại.

Nhưng mà tôi không có can đảm để nhìn biểu cảm của Trương Dịch lúc này.

Bởi vì xấu hổ, tôi nhanh chóng cúi đầu xuống, trong khi trong lòng, lần đầu tiên tôi vô cùng căm ghét bản thân là một người thuận tay trái.
Lúc đang nghĩ như thế, tầm mắt của tôi có thể trông thấy Trương Dịch khom lưng, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cúi người xuống nhặt bút.
Tôi không cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy mái tóc đen dày của cậu ấy, ở ngay phía bên trái tôi, thoáng lay động.

Cậu ấy mặc áo len cao cổ màu cà phê, trong khoảnh khắc cậu ấy xoay người ấy, lưng cậu tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp.
Giáo viên lại tiếp tục giảng bài, các bạn ở hàng ghế đầu cũng quay lên nhìn vào sách giáo khoa của mình.

Chỉ có tôi, vẫn xấu hổ và ngượng ngùng, trong tiếng đọc bài lanh lảnh, lén nhìn bạn cùng bàn của tôi.
Cậu ấy nhặt bút lên, lấy tay lau, gần như không có biểu cảm gì, lại bắt đầu nhìn sách giáo khoa và ghi chép bài.
Tim tôi hồi hộp nảy lên một cái.
Tôi dịch ghế sang bên phải theo bản năng, để bản thân cách xa cánh tay cậu ấy hơn một chút.

Lúc tôi di chuyển, cậu ấy liếc nhìn tôi một cái.

Tôi cúi đầu, cảm thấy hai má mình đỏ bừng như bị thiêu cháy.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, đa số mọi người đều đã quên đoạn nhạc đệm trong giờ học vừa nãy, nhưng mà Hạ Vi Vi thì nhớ rõ.
Cậu ta nhìn Trương Dịch rồi lại nhìn tôi, mỉm cười nói: “Trương Dịch, cậu tốt tính ghê.”
Tôi hung hăng liếc cậu ta một cái, cảm thấy gương mặt trắng nõn của Hạ Vi Vi trong chớp mắt trở nên khó coi như lão phù thuỷ trong truyện vậy.
Nhưng mà Trương Dịch lại nói: “Cậu ấy không cố ý.”
Tôi sửng sốt.
Hạ Vi Vi cũng sửng sốt.
Mấy giây trôi qua, Hạ Vi Vi hoàn hồn lại, nói với Trương Dịch: “Nếu như ngày nào cậu cũng chịu đựng được, tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”

Cậu ta dừng lại một chút: “Tôi mời cậu món gà cay ba đồng một suất.”
Cậu ta vừa cười vừa nói, dáng vẻ cậu ta cười rộ lên trông cũng xinh xắn đáng yêu, nếu như tôi không ghét cậu ta đến vậy, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ thích cậu ta chỉ vì nụ cười này.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là Trương Dịch, cậu ấy lại nói với Hạ Vi Vi bằng nét mặt chân thành, “Hạ Vi Vi, nếu cậu không xấu tính như vậy nữa, tôi sẽ mời cậu ăn gà cay ba đồng một suất kia, thế nào?”
“Bộp!” Tôi nghe thấy tiếng Hạ Vi Vi hung hăng đập bút xuống bàn.

Các bạn học ngồi trước và sau hiển nhiên cũng bị doạ, tốp năm tốp ba quay đầu nhìn cậu ta, sau đó lại nhìn Trương Dịch với vẻ hứng thú.

Không ai nhìn tôi, tôi như thể người ngoài cuộc trong câu chuyện này, tất nhiên điều đó không quan trọng.
Tôi trông thấy khuôn mặt Hạ Vi Vi đỏ bừng, cậu ta giận đùng đùng nhìn Trương Dịch không nói lời nào, còn Trương Dịch thì coi như không có việc gì cất tiếng đọc bài, phát âm tiếng Anh của cậu ấy rất hay.

Trái tim tôi, trái tim hẹp hòi của tôi, chợt trào dâng những cảm xúc ấm áp.
Tiếng chuông vào tiết học lại vang lên, tôi dịch ghế ra bên ngoài theo thường lệ, lúc tôi làm như thế Trương Dịch nhìn tôi, cậu ấy nói: “Đào Oánh, cậu ngồi như thế không khó chịu sao?”
Cậu ấy chỉ kích thước của cái bàn: “Bàn to thế này, ngồi dịch vào trong một chút cũng không sao.”
Cậu ấy thấy tôi không lên tiếng, lại nói tiếp: “Đừng sợ, bút rơi thì nhặt thôi.”
Nhưng mà những lời này, khiến tôi đột nhiên cảm thấy trong mắt có thứ gì đó, ẩm ướt, nhanh chóng lan ra.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, ánh mắt cậu loé lên tia sáng chân thành, và cả nụ cười thản nhiên hiện trên gương mặt.
Mãi đến sau này, tôi không khỏi nhớ lại ngày đó nhiều lần — cái ngày mà cuộc đời tôi toả nắng vàng rực rỡ, vào năm tôi mười sáu tuổi ấy, cô đọng lại thành một tấm ảnh vĩnh viễn tốt đẹp, dù cho thời gian trôi chậm như khúc sông uốn lượn, không bao giờ ngoảnh lại.

Tuy nhiên tấm ảnh cũ này đã trở nên rõ ràng hơn, trong hơn và ấm áp hơn vì được dòng nước rửa trôi.
Khắc sâu trong tấm ảnh vào tiết học ấy, có một chàng trai, một cô gái, và một câu nói bình thường — “Đừng sợ, bút rơi thì nhặt thôi.”.

Nhưng mà trong cái bình thường ấy lại khắc ghi sự ấm áp đột ngột.
Nếu bạn chưa từng trải qua, bạn sẽ không thể mường tượng được: Đó là cảm xúc bùng nổ, mãnh liệt cỡ nào!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi