NGƯỜI Ở NƠI NGỰC TRÁI

"Mẹ kiếp..." Lão Tam nhịn không được liền buột miệng chửi thề.

"Tiểu đội 111 vào vị trí." Hàn Tuyết nhíu mày, nghiêm nghị hô lớn. "Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam. Ba người nhằm thẳng cánh quạt. Lão Tứ cùng Lão Ngũ đừng để bọn họ có cơ hội ra tay, về phần tiểu Lục... theo tôi xử lý chiếc trực thăng còn lại."

Giáo quan của hai tiểu đội kế bên cũng nhanh chóng phân công nhiệm vụ. Họng súng đen lần lượt chĩa lên trời, liên tục hướng hai chiếc trực thăng mà bắn.

"Thượng úy Hàn, như vậy không ổn." Đại úy Lăng bởi vì tiếng trực thăng mà khản cổ thét lớn. "Khoảng cách quá gần, nếu như máy bay bốc cháy rồi mất lái, ngược lại ảnh hưởng nhất vẫn là chúng ta."

"Tìm thời cơ thích hợp vừa bắn vừa di chuyển." Hàn Tuyết dõi theo chiếc máy bay chẳng khác nào quỷ dữ đang tiến tới gần, đôi mày cau lại thật chặt. "Tiếp tục nổ súng."


Sau không ít thời gian giằng co, cánh cửa ở thân máy bay rốt cuộc cũng bật mở.

"Cẩn thận." Đại úy Lăng cảnh cáo.

Súng đạn cũng giống như đao kiếm trước đây - đều là thứ vô tình. 

Trương Hàm Vận nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, lần đầu tiên nội tâm tự hỏi mình rốt cuộc đang làm gì vậy?

Bản thân rõ ràng căm ghét việc chém gϊếŧ, song cuối cùng lại đang đứng ở đây và làm gì vậy?

"Hàm Vận." 

Cả người bỗng bị ai đó ôm ấy, kế tiếp bên tai liên tục vang lên tiếng súng lục vô cùng rõ ràng. 

Hàn Tuyết bắn bị thương một kẻ vừa mới ló người ra. Nàng cúi đầu nhìn Trương Hàm Vận, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trái tim hung hăng đau nhức: "Chỉ lần này nữa thôi... chị nhất định sẽ không để em đi làm bất cứ nhiệm vụ nào nữa. Xin em..."

"Vậy là chị đã biết mọi chuyện?" Cô cũng đáp lại ánh mắt của nàng, chỉ là đôi con ngươi còn lạnh hơn băng.


Hàn Tuyết cắn môi toan trả lời. Đương khi ấy, cô bỗng vòng tay qua eo nàng rồi đẩy nàng sang một bên, còn bản thân nhắm thẳng vào giữa cánh cửa của trực thăng mà bắn.

Bởi vì bên trong vừa có kẻ định nhân cơ hội nổ súng về phía này.

Trương Hàm Vận chợt bật cười thành tiếng. Cô có thể yếu đuối, cô có thể kém cỏi, nhưng thật ra cũng không đến mức tệ hại như thế.

Hai chiếc trực thăng bị ba tiểu đội cùng một nhóm cảnh sát phối hợp bắn, rốt cuộc cũng có dấu hiệu tóe lửa và hư hại. 

Chỉ là...

Hàn Tuyết nhìn về nơi bụi cát đang cuồn cuộn cách mình không xa, trên khuôn mặt lãnh đạm thường ngày rốt cuộc cũng hiện lên nét kinh hoàng.

"Bão cát, lập tức sử dụng mặt nạ." Nàng một bên vừa gấp rút thông báo, một bên vừa nói vừa không quên mở thiết bị liên lạc. "Mã tiên sinh, bão cát đã xuất hiện. Thông báo với mọi người tìm nơi để tránh gấp, nếu không xin hãy giữ nguyên vị trí. Được, được..."


Tình cảnh tưởng chừng chỉ có trên phim hành động thường hay xem, thật không ngờ ngay lúc này lại phải trực tiếp đối mặt.

Dường như vì bão cát đang đến gần nên hai chiếc trực thăng trở nên liều lĩnh hơn. Một vài kẻ bắt đầu liên hoàn xả súng.

"Không ổn, Lão Đại trúng đạn rồi." Lão Nhị nghiêng đầu nhìn đồng đội mình đang ôm chặt cánh tay trái, bi phẫn quát. "Lũ súc sinh chúng mày, xem ông đây xử lý chúng mày thế nào?"

Chẳng buồn việc bản thân có thể trúng đạn theo, hắn nghiến răng thay băng đạn mới, kế tiếp ngắm vào nơi cửa mà nhả đạn.

Nhờ vào ưu thế về số lượng người, cho nên mọi người cũng dần thành công kéo dài khoảng cách với chiếc trực thăng đang bốc cháy đuôi cùng hỏng cánh quạt đó.

Bão cát đến ngày một gần...

"Tuyệt đối phải giữ bình tĩnh, nhất định không được chạy loạn. Tìm một tảng đá hay bất cứ nơi nào có thể nấp, nếu không có thì hãy ngồi ngược hướng gió. Tất cả nghe rõ rồi chứ?" Trước khi đeo mặt nạ phòng độc lên, nàng một lần nữa hỏi học viên của mình.
Mọi người đều giơ tay ra dấu ok.

Xung quanh nhanh chóng bị nhấn chìm bởi bóng tối. Hàn Tuyết nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Trương Hàm Vận, tiếp theo cố gắng quan sát hai chiếc trực thăng hư hại hiện tại đang ở đâu.

Mà Trương Hàm Vận bởi vì mải quan sát xung quanh nên cũng không bài xích hành động này của nàng. Trước mắt cô tối đen như mực, chỉ có cơn bão vẫn đang kéo đến như muốn nuốt chửng toàn bộ con người đang có mặt tại địa phương này.

Song điều đó không đáng giận, đáng giận là Lão Tứ còn dùng thủ ngữ ra hiệu cho cô, dáng vẻ thập phần đau khổ: "Taklamaka, một đi không trở lại."

Cô còn chưa kịp đáp trả thì nàng đã thay mình hành động: "Tôi sẽ đánh trượt hạnh kiểm của cậu nếu cậu còn tiếp tục như vậy."

Bởi vì Lão Đại bị thương, cho nên mọi người đều không hẹn mà nhất trí nhường cho hắn mỏm đá cao gần ba mét duy nhất, mặc dù hắn vẫn liên tục từ chối nói muốn nhường Hàn giáo quan và tiểu Lục.
"Ngoan ngoãn chút đi Lão Đại, chúng tôi ổn." Trương Hàm Vận khuơ tay múa chân, dáng vẻ phi thường khả ái.

Cơn bão kéo đến khiến các nhóm buộc phải chấp nhận việc mất liên lạc suốt nhiều giờ đồng hồ. Song đổi lại ngoại trừ những kẻ bị Hàn Tuyết nổ mìn chết, còn lại tội phạm đều đã được bắt sống. Ngay cả hai chiếc trực thăng cũng được tìm thấy ngay sau khi bão tan.

Tháo xuống lớp mặt nạ phòng độc, Trương Hàm Vận cùng những đồng đội đã chiến đấu hôm nay ôm lấy nhau thật chặt. Dẫu trước đó chưa từng quen biết, thậm chí trước đó còn nghe tin đồn rồi nảy sinh xích mích với nhau.

"Chư vị huynh đệ à, chuyện quá khứ đều là chuyện quá khứ. Bỏ qua, bỏ qua hết đi. Từ nay về sau chúng ta cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau kết bái làm huynh đệ tốt."

Chuyện quá khứ đều là chuyện quá khứ...
Nghe đến đây, cô chỉ đành nở một nụ cười không tài nào miễn cưỡng hơn.

***

Xe đưa mọi người về khách sạn tại Urumchi. Cả ngày mệt mỏi khiến ai nấy đều chỉ muốn tắm rửa, ăn nhanh bữa tối rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Và đương nhiên, điều được coi là bất hạnh nhất cuộc đời của đồng chí Trương Hàm Vận chính là lại phải ở chung phòng cùng Hàn Tuyết. Theo lời Lão Ngũ thì thứ nhất vì cả hai đều là nữ nhân, thứ hai vì nàng là giáo quan, nàng sẽ chiếu cố cô tốt hơn nhiều so với việc để cô ở một mình.

"Cậu điên rồi, tôi cũng không phải trẻ con." Trương Hàm Vận tức đến mức tự hít một ngụm khí lạnh.

"Vậy chẳng lẽ cô muốn ở cùng chúng tôi?" Lão Ngũ thần thần bí bí nở nụ cười.

"Cậu..." Biết mình đuối lý, cho nên cô cũng miễn cưỡng chấp nhận người bạn cùng phòng quen thuộc này.
Thời điểm kết thúc bữa tối, ai nấy đều trở về phòng chuẩn bị hưởng thụ quãng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình.

Trương Hàm Vận và Hàn Tuyết là hai người đi sau cùng. Dãy phòng của mọi người đều ở tầng bốn, nghe đồn tầng năm đang tổ chức tiệc vô cùng sôi nổi.

Song song tiến bước cạnh nhau, hiển nhiên một đường chẳng ai nói với ai tiếng nào. Chỉ là thật không ngờ tại khoảnh khắc tới hành lang để chờ thang máy, một bóng dáng cao lớn chậm rãi lướt qua cô và nàng.

Trương Hàm Vận thoáng dừng bước. Hàn Tuyết thấy cô nâng cao đề phòng cũng lập tức cảnh giác xoay người nhìn gã đàn ông ban nãy.

Dường như cũng nhạy bén phát hiện ra sự kỳ lạ của đôi nữ nữ bản thân vừa mới ngang qua, gã đàn ông nhanh chóng xoay người lại giống nàng.

Trong lúc không tưởng nhất, Trương Hàm Vận bởi vì không nghĩ được cách giải quyết nào tốt hơn, đành đánh bạo áp nàng lên tường rồi kiễng chân ngậm lấy đôi môi vì bất ngờ nên hơi hé mở. Lòng thầm chửi giá mà mình có thể cao hơn một chút. 
Song việc này cũng không thành vấn đề, bởi vì cánh tay chống lên tường của cô đã che mất khuôn mặt của nàng.

Gã đàn ông rõ ràng hơi ngẩn ra, sau đó nhún vai vờ như không thấy, tiếp tục tiến về phía đại sảnh.

Chờ hắn đi rồi cô mới lùi về sau vài bước, dứt khoát kết thúc màn khóa môi bất đắc dĩ mà thành.

Chỉ có Hàn Tuyết vẫn kinh ngạc nhìn cô, gò má nàng chẳng rõ từ khi nào đã ửng hồng.

"Gã đàn ông lúc nãy... chị không thấy quen ư?" Cô hắng giọng, làm bộ không để ý giai nhân trước mặt.

Nàng lắc đầu, dáng vẻ mờ mịt trả lời: "Quen thì cũng có, nhưng chị cảm nhận nhiều hơn sát khí trên người hắn."

"Hắn là ông trùm ma túy chúng ta vẫn đang tìm lần này đấy, mẹ kiếp." Trương Hàm Vận lôi kéo cổ tay nàng, vừa chửi thề vừa chạy về hướng gã đàn ông vừa mới rời đi.
Hàn Tuyết lập tức thanh tỉnh đầu óc: "Em nói gì? Sao em biết?"

"Tấm ảnh. Tấm ảnh xem được lúc ở cục cảnh sát." Cô đảo mắt nhìn xung quanh. "Hắn thay đổi kiểu tóc, nhưng vết sẹo dài bốn centimet dưới đuôi mắt bên phải cùng hình xăm hoa hồng ở phần cổ bên trái tuyệt đối không sai vào đâu được."

"Chờ đã, chúng ta chậm một bước rồi." Nàng giữ tay cô tỏ ý hãy dừng bước. "Trước tiên nhất định phải bình tĩnh. Chúng ta mau về phòng để chị sẽ liên lạc với Mã tiên sinh và người của cảnh cục."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi