NGƯỜI Ở NƠI NGỰC TRÁI

Việc rèn luyện hôm nay thực ra cũng không có gì đặc biệt. Mọi người chỉ đơn giản phải chạy vài vòng quanh sân rồi trở về giảng đường để học chính trị.

"Học viên Trương, lát nữa cô đi theo tôi."

Trước khi tiểu đội giải tán, Hàn Tuyết đã hướng Trương Hàm Vận nhắc nhở.

"Lão Lục, đời cô tiêu thật rồi." Lão Ngũ đứng bên cạnh cô nhỏ giọng thì thầm.

Trương Hàm Vận liếc xéo hắn. Cuối cùng vẫn là lầm lũi cùng Hàn giáo quan đi thỉnh tội.

Một đường tới phòng làm việc, cả hai người không ai nói với ai câu gì. Chỉ là thỉnh thoảng có vài học viên hoặc đồng nghiệp chào hỏi thì nàng mới mỉm cười đáp lại.

"Vào đi." Hàn Tuyết mở khóa cửa, sau đó tiến về phía bàn gỗ đặt vài cuốn sổ cùng điện thoại nội bộ.

Trương Hàm Vận ngốc lăng tuân lệnh.

Bầu không khí vẫn thập phần căng thẳng. Thế rồi đóng cảnh kẻ đứng người ngồi chán chê, bấy giờ nàng mới nắm hai tay đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn cô.


"Nói cho tôi biết, vì sao lại trễ giờ như vậy?" Nàng hỏi.

"Báo cáo đồng chí giáo quan, tôi ngủ quên..." Lúc nãy buột miệng nói toàn đội không có nguyên tắc. Giờ thì hay rồi, loại ánh mắt dò xét kia chẳng khác nào bầy kiến lửa bò xung quanh người rồi cắn cô.

Hàn Tuyết vẫn nhìn chằm chằm tiểu cô nương nọ. Thực sự không còn nhớ gì sao?

Âm thầm thở dài ép bản thân tỉnh táo, nàng nói:

"Tôi sẽ không phạt cô làm những việc lao động chân tay nặng nhọc như Thượng hiệu Chung. Có điều học viên Trương, sau khi học xong tiết chính trị, cô hãy trở về ký túc xá chép ba nghìn lần câu Tôi có nguyên tắc. Sáng mai đúng giờ nộp lại cho tôi lúc tập trung."

"Ba... ba nghìn lần?" Trương Hàm Vận chớm nghĩ thôi tay chân đã trở nên tê cứng.

Bà cô trẻ của tôi ơi, chép phạt như vậy thà rằng cứ trực tiếp cầm xô giẻ đi cọ nhà xí là được rồi.


"Có ý kiến gì sao?" Như đọc vị được suy nghĩ của tiểu nữ hài trước mặt, nàng cong khóe môi hỏi.

"À? Dạ không, không có gì..." Trương Hàm Vận cố gắng nặn ra nụ cười tử tế nhất có thể, đáp: "Như vậy Hàn giáo quan... nếu không có việc gì khác tôi xin phép về lớp trước."

"Đi đi." Nàng gật đầu, sau đó chuyển sự tập trung vào giấy tờ trên bàn.

Từ phòng làm việc của Hàn Tuyết đến giảng đường, khuôn mặt cô đều u ám chẳng khác nào kẻ đang si mê nhưng lại đau khổ vì tình. Thẳng đến khi ngồi xuống cạnh Lão Tứ, bấy giờ hắn mới che miệng hỏi cô: "Làm sao thế? Hàn giáo quan có ăn thịt cô không?" 

"Nếu ăn thịt thì tôi đã không vẹn nguyên xuất hiện ở trước mặt cậu." Trương Hàm Vận đánh vào gáy hắn. "Nhưng nàng đã làm điều còn đáng sợ hơn cả ăn thịt."

"Làm gì?" 


"Chép phạt."

Đám người cùng đội lập tức châu đầu vào sửng sốt: "Chép phạt?"

"Ừ, ba nghìn lần." Cô ôm lấy hai má. "Các cậu mỗi người giúp tôi một chút đi."

Nghe tới đây, Lão Đại xoa cằm trầm tư một lát rồi nói: "Tiểu Lục à, cô biết đấy, huynh đệ chúng ta vào đây học cũng chẳng suиɠ sướиɠ gì. Hơn nữa mỗi ngày đều phải rèn luyện mệt muốn chết..."

"Hiểu rồi. Đợt nghỉ phép tới tôi sẽ tặng mỗi người một bình Phần tửu."

"Thành giao." Năm kẻ còn lại hài lòng đồng thanh.

Giao kèo vừa xong cũng là lúc giáo quan dạy chính trị bước vào. Trương Hàm Vận tỏ ý đám người đang ồn ào xung quanh hãy giữ im lặng. Dù sao thì tiểu đội các cô cũng đang mấp mé bị đuổi khỏi trường tới nơi rồi, vẫn là nên giữ ý thức một chút.

Có điều chớm nghĩ đến ba nghìn lần chép phạt mà Hàn Tuyết rộng lòng ban tặng mình, cô thiếu chút nữa đã ôm mặt khóc thành tiếng. So với việc ngồi vài tiếng chỉ để chép những dòng chữ vô nghĩa ấy, cô thà vận động tay chân còn hơn. Ít nhất thỉnh thoảng cũng sẽ được di chuyển.
Thời điểm chuông báo nghỉ trưa vang lên, Trương Hàm Vận dùng 10 phút để giải quyết bữa ăn rồi nhanh chóng quay về ký túc xá. Bằng tốc độ nhanh nhất của mình, cô đã thuận lợi đem chồng giấy gõ cửa căn phòng kế bên.

Rất nhanh sau đó cái đầu đinh của Lão Tứ xuất hiện. Hắn đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, kế tiếp thở dài ngán ngẩm: "Tiểu Lục a tiểu Lục, nhân sinh cô đúng là thật quá đáng thương rồi. Ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng bận rộn như vậy."

"Vì thế nên mấy người giúp tôi đi." Nhét chồng giấy vào tay hắn, cô còn không quên dặn dò. "Tôi sẽ cố gắng viết xấu, còn các cậu đừng chép quá cẩu thả là được."

Thật tự hào khi có chư vị huynh đệ đồng tâm hiệp lực. Trương Hàm Vận thành công cầu cứu sự giúp đỡ xong liền leo lên giường ngủ đến vui vẻ. Dù sao thì buổi chiều nay chỉ có tiết học bắn súng lúc 3 giờ, cô vẫn còn dư tương đối thời gian.
Do đã trễ giờ một lần nên bản thân không thể buông thả để có lần hai. Cho nên cô đã thức giấc trước nửa tiếng, nghĩ ngần thế nào liền dùng thời gian đó để chép phạt.

"Mẹ ơi, nhiều như vậy chép bao giờ mới hết?" Nhẩm tính số trang mà bản thân cần chép, Trương Hàm Vận âm thầm chảy mồ hôi lạnh. Ngay cả sự giúp đỡ của năm người kia cũng chưa chắc đã có thể xong sớm.

Hàn giáo quan, cô cũng thật biết cách hành hạ tay người.

Bởi Hàn Tuyết đã nhận quản lý tiểu đội 111, cho nên hôm nay Chung Thế Châu không còn xuất hiện nữa. 

Nhìn khuôn mặt tràn đầy lãnh khí cách mình không xa. Trương Hàm Vận không khỏi hoài niệm vị cựu giáo quan đã từng bị tiểu đội sáu người các cô vùi dập thành tích.

"50 mét đằng kia chính là bia đạn. Mỗi người thực hiện một lượt để tôi có thể đánh giá năng lực."
Hàn Tuyết hướng tầm mắt về phía hồng tâm cách đó không xa, sau đó ra hiệu cho từng người một vào vị trí.

Thường nói trong một vài khoảnh khắc đời người rất dễ rơi vào tình cảnh đen cùng đen tận. Điển hình là hiện tại.

"Học viên Trương, cô lên đầu tiên." Ngón tay chỉ chính diện cô, nàng đạm mạc hạ lệnh.

Trương Hàm Vận theo phản xạ há miệng hỏi: "Tôi?" 

"Nữ nhân duy nhất của đại đội A. Cô thử chứng minh xem bản thân ở mức độ nào, tốt nhất đừng để thua nam nhân." 

Mặc dù trong lòng đặc biệt không cam. Tuy nhiên cô cũng chẳng thể cùng giáo quan ở đây kì kèo được, hơn nữa buổi sáng bản thân còn vừa lãnh án tử là ba nghìn lần chép phạt câu Tôi có nguyên tắc.

Vì thế sau sự cố vạ miệng ấy, Trương Hàm Vận đành nâng súng lên tạo thành tư thế chuẩn bị.
Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

Một phút...

Hai phút...

Ba phút...

Trong khoảnh khắc chạm phút thứ tư, thì sau mông đột nhiên bị đạp mạnh một cái. Cô lập tức mất thăng bằng rồi bất hạnh úp cả mặt xuống bãi cát.

Mà kẻ vừa hạ chân chẳng hề lưu tình kia không ai khác chính là Hàn Tuyết.

So với hành động mà bản thân vừa thực hiện, nàng một chút cũng không hề hối hận. Thậm chí còn nghiêm giọng chất vấn cô: "Cò súng chưa lên, hơn nữa biết tạo tư thế chuẩn bị sao không biết chủ động thực hiện tư thế tiếp theo? Chẳng lẽ khi vào trận rồi còn định chờ quân địch hô bắt đầu giúp ư?" 

Lồm cồm bò dậy trong trạng thái cát dính đầy mặt. Trương Hàm Vận oan ức muốn khóc. Lòng thầm chửi mắng vị giáo quan này đúng thật là ác nữ, động một chút liền muốn dùng tay dùng chân.
Năm người đứng sau cũng không khỏi nín lặng. Hàn giáo quan này bề ngoài quả thực rất lãnh đạm, ấy thế nhưng bọn họ thật không ngờ nàng xuất chiêu cũng vô cùng tàn nhẫn.

"Làm lại." 

Nhận lệnh, Trương Hàm Vận lập tức gật đầu thưa vâng, sau đó phủi phủi cát trên mặt rồi thực hiện loạt động tác ngắm bắn.

Đoàng một tiếng. Viên đạn xuất sắc ghim thẳng vào hồng tâm. 

Hàn Tuyết bỗng lên tiếng: "Tương đối tốt. Có điều nên luyện thêm tính ổn định cho khuỷu tay, đặc biệt là sự tập trung."

Ý tứ châm chọc vô cùng rõ ràng. 

Trương Hàm Vận thu súng, cúi đầu trở về hàng. Đương lúc đó một trung đội nhận tập huấn xuất hiện, những bước đi đều rầm rập tựa hồ muốn lay chuyển cả trời đất. 

Nhân cơ hội ngàn năm có một, cô lập tức ghé miệng tâm sự với Lão Ngũ: "Nữ nhân mặt than ấy đúng là bức chết lão nương rồi."
"Cô nói gì? Tôi chưa nghe thấy." Lão Ngũ bởi tạp âm mà nhíu mày hỏi lại.

"Tôi nói..." Trương Hàm Vận lấy hơi đầy đủ. "Nữ nhân mặt than ấy đúng là bức chết lão nương rồi."

Lời vừa dứt, cũng là lúc toàn bộ trung đội bên cạnh ngừng giậm chân. Mà xung quanh cô và lão Ngũ hiện tại, ai nấy đều đang lặng thinh đánh mắt qua nơi khác, dáng vẻ hoàn toàn vờ như không biết gì.

Đồng chí Trương bỗng cảm thấy rất muốn khóc...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi