NGƯỜI Ở RỂ NHÀ TA LÀ HOÀNG ĐẾ

12

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy trong lều chỉ còn mình ta.

Không lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân và âm thanh nói chuyện.

Một giọng thì thoăn thoắt, âm cuối còn nâng lên cao, chắc là người trẻ tuổi.

Giọng còn lại tương đối chậm, thanh âm trầm thấp, dường như đã già.

Người trẻ tuổi nói: “Để bệ hạ phân xử, dựa vào cái gì ngươi lại được nắm ấn soái. Đã mấy trận rồi ta không được đánh, toàn thân đều ngứa ngáy khó chịu.”

Người lớn tuổi cũng đáp: “Trận này không dễ đánh, bệ hạ vì muốn tốt cho ngươi thôi.”

Hai người vừa nói vừa đi tới trước doanh trướng, nhưng bị hộ vệ lên tiếng ngăn lại.

“Bệ hạ hiện tại không có ở đây, hai vị tướng quân lát nữa lại đến.”

Người trẻ tuổi: “Hàm hồ! Rõ ràng trong lều có người, có phải bệ hạ không muốn gặp ta không?”

Màn trướng lập tức bị vén lên, ta cả kinh ngẩng đầu nhìn hai vị tướng quân đứng trước cửa.

Vị tướng quân trẻ tuổi kia ngạc nhiên hô lên: “Bệ hạ vậy mà sa đọa rồi! Trước kia rõ ràng không màng nữ sắc bây giờ lại chủ động kim ốc tàng kiều?”

Vị tướng quân lớn tuổi nhìn ta gật đầu: “Đã lâu không gặp, Kim cô nương.”

Vị đó chính là phụ thân của Dung Dung- Dung tướng quân.

13

Ta đứng lên thi lễ.

Tướng quân trẻ tuổi thần sắc kiêu căng: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong lều của bệ hạ?”

Dung tướng quân vậy mà không hề kinh ngạc với sự xuất hiện của ta: “Không được vô lễ, vị này là…”

Lời còn chưa nói xong, một thân ảnh đã từ bên ngoài chạy vào, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đá một cước khiến cho tên tướng quân trẻ tuổi văng xuống đất.

“Ai dám đạp ta…… Bệ hạ?” Tên tướng quân trẻ tuổi ngỡ ngàng.

Người đá hắn chính là Yến Thiệu.

Yến Thiệu đi đến chắn trước người ta, dù chỉ thấy bóng lưng nhưng cũng có thể cảm nhận được hắn đang tức giận.

Tướng quân trẻ tuổi chật vật ngồi dưới đất, Yến Thiệu nghiêm nghị nhìn hắn: “Ai cho ngươi lá gan dám vào lều của trẫm?”

“Thần không dám, chỉ là thần nhìn thấy bên trong có người…”

Yến Thiệu dùng chân giẫm lên đùi hắn, dùng sức ép xuống, tên tướng quân trẻ tuổi sợ hãi kêu lên một tiếng liền thức thời ngậm miệng đem âm thanh chặn lại ở cổ họng.

Yến Thiệu cười lạnh: “Trẫm lại không biết, bây giờ trẫm làm cái gì còn phải giải thích cho ngươi đấy.”

Mặt mũi tên tướng quân trẻ tuổi tái mét, hắn sợ hãi muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng chỉ gói gọn trong một câu:

“Bệ hạ tha tội! Là Trịnh Hoan vượt quá giới hạn.”

Dung tướng quân cũng vội vàng quỳ xuống cầu tình.

Yến Thiệu nhẹ nhàng nhìn Dung tướng quân, vị đại tướng quân danh chấn thiên hạ lại bị cái nhìn này làm đổ mồ hồ lạnh.

Yến Thiệu như là nói với Trịnh tướng quân nhưng ánh mắt lại nhìn Dung tướng quân:

“Làm việc gì cũng phải sử dụng đầu óc, đừng bị người ta xem như vũ khí mà sử dụng còn không biết.”

Dung tướng quân không nói lời nào.

Yến Thiệu nhấc chân khỏi người Trịnh tướng quân, phẩy vạt áo ngồi xuống cạnh ta.

Giờ phút này hắn chính là đế vương hỉ nộ vô thường.

Ta có chút cảm khái, hắn đã xưa đâu bằng nay, nếu trước đây chỉ là tiềm long tại uyên thì bây giờ hắn chính là giao long chân chính.

Thật giống lời tiên tri ban đầu…

Giọng nói Yến Thiệu tràn ngập hàn ý: “Còn chưa cút?”

Trịnh tướng quân lập tức dập đầu cảm tạ rồi được Dung tướng quân đỡ người rời đi.

Lãnh ý trong mắt Yến Thiệu còn chưa tan hết, lúc ánh mắt hắn quét tới người ta, ta nhịn không được lùi lại vài bước.

Bộ dáng này của hắn ta chưa từng thấy qua.

Đến lúc lãnh ý trong mắt hắn dần biến mất, khi nhìn ta ngược lại rất nhu hòa, hắn vươn tay về phía ta:

“Phu nhân, theo ta dùng bữa.”

14

Ta ăn bữa cơm này như ngồi trên bàn chông.

Hắn nói hôm nay chém ta nhưng lại chậm chạp không chịu động thủ, hơn nữa trên bàn lại xuất hiện không ít đồ ăn trân quý.

Hắn không ngừng gắp thức ăn cho ta, đem chén ta xếp thành cái núi nhỏ, Yến Thiệu khoe khoan nói:

“Cái này, cái này còn có cái này nữa, đều là những món phu nhân chưa bao giờ ăn qua, nếu nàng sẽ thích ta lại kêu bọn họ đi làm tiếp.”

Ta vừa sợ vừa ăn, sau đó ăn no quá mức.

Dùng bữa xong hắn còn cẩn thận lau sạch tay cho ta, tựa như lúc hắn còn ở rể.

Ta không chịu được nữa nhắm mắt hô to: “Yến Thiệu chàng cho ta chết thống khoái đi.”

Cái cảm giác lúc này chẳng khác gì dê đợi làm thịt.

Cho ăn ngon uống ngon, lại không biết lúc nào mình lên thớt.

Còn không bằng ăn no rồi trực tiếp chém đi.

Nhưng không.

Cái người hoàng đế này không giống người thường, hỉ nộ vô thường, rất giỏi đem người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Tựa như vừa nãy hắn châm chọc Dung tướng quân.

Bây giờ hắn lại đem cái giọng điệu âm dương quái khí kia đối với ta, ta không bị hắn chém thì cũng bị hắn hù chết.

Hắn lại lôi kéo ta ra khỏi lều:

“Hôm nay thời tiết không tốt để chém, theo ta ra ngoài tiêu thực.”

Ta nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, nhất thời không biết nên nói gì.

15

Ta căn bản không muốn ra ngoài.

Lại bị Yến Thiệu cứng rắn kéo tay đi.

Dọc đường, không ít binh sĩ nhao nhao hành lễ, có người hiếu kỳ nhưng không dám nhìn, có người gan lớn một chút thì nhìn trắng trợn, Yến Thiệu rất ung dung, không hề che giấu.

Trên đường gặp được vị Trịnh trướng quân kia, hắn sửng sốt chôn chân tại chỗ tựa hồ từ trước đến nay chưa bao giờ gặp phải cảnh này, hắn túm lấy người bên cạnh điên cuồng hỏi: “Đó là bệ hạ sao? Đó là bệ hạ đúng không? Trời ơi người đang làm cái gì vậy?”

Không những vậy, còn gặp được Dung Dung, cái khăn trong tay nàng bị vò muốn nát, nàng lẩm bẩm: “Hồ ly tinh mê hoặc quân tâm! Bệ hạ sao có thể đối xử tốt với nàng ta như vậy? Tại sao huynh ấy lại không đối xử với ta giống thế? Ta không hiểu nhưng ta vẫn rất rung động a a a…”

Trên đường ta còn gặp không ít yêu ma quỷ quái khác, rất chi là náo nhiệt.

Nhưng càng về sau ta lại có chút ngại ngùng: “Buông tay buông tay, người khác đều nhìn kìa.”

Yến Thiệu nắm chặt hơn: “Phu nhân sợ cái gì, bây giờ trong quân doanh ta là người định đoạt.

Ngang ngược! Thật quá phô trương.

Nhưng hết lần này tới lần khác hắn còn cực kỳ đắc ý.

Sau một hồi lôi kéo, chúng ta đi đến cạnh kho lúa.

Nhìn những xe lương đang vận chuyển, bỗng nhiên ta nghĩ tới một số chuyện cũ.

Ta hỏi hắn: “Chàng biết không, thời điểm chàng cùng Dung tướng quân rời đi, lương quân của Dung tướng quân đều do ta cấp.”

Hắn lại không cao hứng, thanh âm rầu rĩ:

“Sao lại không biết, ta trong quân ngũ đánh trận mấy lần đi qua quỷ môn quan, nhận lại là tin tức nàng đổi người ở rể mấy lần.”

Ta hơi kinh ngạc: “Ai nói với chàng?”

“Dung tướng quân, mỗi lần đều kể sinh động như thật.”

Dung tướng quân không có việc gì tự dưng đi nói với hắn làm gì?

Hắn đặt hai tay lên vai ta, dùng sức kéo ta về phía hắn, nghiến răng nghiến lợi mà nói:

“Khi đó ta liền nghĩ, ta nhất định không thể chết, ta muốn vinh quang hiển hách trở về để nàng thấy ta lợi hại cỡ nào. Ta so với những tên ở rể sau này còn lợi hại hơn nhiều. Ta muốn để nàng hối hận.”

Ta nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn thì ngây ngẩn cả người, sau đó không khỏi cười khẽ.

Đã làm hoàng đế rồi, còn ngây thơ như vậy.

“Vậy bây giờ nàng có hối hận không?”

“Không có.”

“... Nàng là nữ nhân tàn nhẫn, lúc trước đem ta đi bán, bây giờ cũng chưa hề hối hận?”

“Ừm, vậy nên khi nào chàng chém ta?”

Hắn bỗng nhiên giận đùng đùng ôm ta vào trong ngực, âm thanh mang theo sự ủy khuất vang lên bên tai:

“Ta chưa hề nói muốn chém nàng, đều là nàng tự biên tự diễn. Ta chỉ muốn áo gấm về quê, để nàng thấy năng lực của ta, bây giờ đổi thành ta che chở nàng.”

Lần này ta thật sự kinh ngạc.

Ta đẩy hắn ra, từ trong ngực ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Cho dù lúc đó ta đem chàng đi bán chàng cũng không hận ta?”

Hắn nhìn ta, ánh mắt không tiếp tục che giấu sự lưu luyến nhu tình:

“Không hề.”

“Phu nhân là người nhà duy nhất của ta.”

“Bọn họ nói ta biết nhìn người. Kỳ thật ta chỉ là nếm qua đủ loại ấm lạnh trên thế gian, ai thật sự tốt với mình ta đều biết.”

“Nàng là người duy nhất thật sự đối xử tốt với ta, là hy vọng sống sót mỗi khi ta cận kề cõi chết.”

Hắn có chút nghẹn ngào quay đầu sang chỗ khác, nhẹ giọng phàn nàn:

“Mặc dù lúc trước chẳng biết tại sao nàng nhất quyết đuổi ta ra khỏi nhà, nhưng ta vẫn muốn đứng trước mặt nàng nghe nàng giải thích. Nếu nàng có nỗi khổ tâm, chỉ cần nàng nói ta liền tin tưởng nàng.’’

Nước mắt ta rốt cuộc cũng chẳng kiềm được mà chảy thành hàng.

Ta nói với hắn chuyện xảy ra lúc trước.

16

Yến Thiệu quả thật bị ta bán cho Dung tướng quân.

Mặc dù hắn chỉ là người ở rể nhà ta nhưng lại có thiên phú vượt trội.

Trong quân ngũ của Dung tướng quân có một quân sư am hiểu bói toán, quân sư bói ra được một quẻ “Tiềm long tại uyên”, phương hướng chỉ về phía phủ đệ của ta.

Dung tướng quân bởi vậy mới phát hiện sự tồn tại của Yến Thiệu.

Vào thời điểm đó, mấy năm liên tiếp tai ương đói kém, thiên hạ tất loạn, hào kiệt các nơi không ngừng xuất hiện.

Ta là một thương nhân buôn bán lương thực, chỗ dựa duy nhất là gia tộc, nhưng một cái gia tộc nho nhỏ làm sao chống lại được nghĩa quân?

Cửa hàng lương thực của ta như món mồi ngon béo bở làm người ta thèm chảy dãi.

Dung tướng quân cùng ta làm giao dịch: Thu mua tất cả lương thực của ta theo giá thị trường, bảo đảm Kim gia ta bình an vô sự nhưng phải để Yến Thiệu rời đi.

Đây dĩ nhiên không phải một giao dịch công bằng, hắn thu mua giá thị trường nhưng giá thị trường ở đây là trước thời điểm loạn lạc.

Nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, ít ra bán cho hắn còn có tiền, bán cho người khác có khi một xu cũng không có.

Giữa cái thời điểm không đủ ăn này, giữ nhiều lương thực trong tay chắc chắn là tai họa.

Khi đó ta từng hỏi qua Yến Thiệu: “Yến Thiệu, chàng có muốn làm gì không?”

Hắn nhìn ta: “Yến Thiệu vô dụng, mỗi ngày nhìn phu nhân lo lắng gấp gáp lại chẳng thể giúp gì. Yến Thiệu cũng muốn kiến công lập nghiệp, bảo vệ phu nhân.”

Hắn luôn luôn dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn những tướng quân uy phong ngoài kia.

Hắn từng nói: “Nếu như ta cũng là tướng quân thì tốt rồi, ta sẽ có thể bảo vệ phu nhân.”

Ta biết Yến Thiệu sẽ không bao giờ buông bỏ được.

Vì vậy ta quyết định dứt khoát đuổi hắn đi, ta nói với hắn ta đã thích người khác, đồng thời còn sỉ nhục hắn không đáng một đồng.

Quả nhiên Yến Thiệu không nói lời nào liền xách bọc hành lý ra đi.

Sau đó ta nghe ngóng tin tức của hắn, hắn đã phá mấy thành trì, đã lên làm đại tướng quân.

......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi