NGƯỜI PHIÊN DỊCH - HOÀNG HOÀNG CRÉPUSCULE

Người đàn ông chậm rãi rút ra vật kia, rồi cẩn thận tháo bao cao su ra, thắt một nút. Trần Tư chỉ cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn, cả người như bị rút cạn sức lực. Tần Thanh Dư ôm cô vào lòng, tay vẫn cầm chiếc bao cao su đầy tràn dịch trắng đục, lấp đầy không gian chật hẹp. Trần Tư liếc qua, không tự chủ được mà ho khẽ một tiếng.

“Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây.” Cô muốn thoát khỏi vòng ôm của Tần Thanh Dư nhưng lại bị anh kéo lại, ghì chặt đầu vào vai cô, hít hà mùi hương sữa tắm trên cơ thể cô: “Yên tâm, có anh ở đây rồi.”

Tần Thanh Dư bế bổng Trần Tư, ngồi trở lại ghế sô pha với cơ thể còn ướt đẫm. Bên ngoài trời bắt đầu mưa, không khí ẩm ướt, đôi mắt Trần Tư cũng ươn ướt như phủ lên một lớp sương mờ, trông đáng yêu vô cùng.

Trên bàn vẫn còn cuốn từ điển đang mở, Tần Thanh Dư nhặt cuốn The Spectator bị ném vào góc bàn, lật qua vài trang rồi quay lại hôn lên đôi mày của Trần Tư, nhưng bị cô né tránh.

“Ông ta có làm khó anh không?” Trần Tư vẫn không an lòng, ngồi dạng chân trên người Tần Thanh Dư, bắt anh ngồi thẳng người lại để kiểm tra kỹ càng.

“Ông ta sao có thể làm khó anh được chứ.” Tần Thanh Dư thấy vẻ mặt nghiêm túc và căng thẳng của cô thì bật cười: “Có khi ông ta còn có khả năng tìm đến đây.”

Trần Tư có chút lo lắng, nhíu mày suy nghĩ: “Bây giờ ông ta không còn đường nào khác sao?”

“Có, nhưng con đường tìm em là an toàn nhất.” Tần Thanh Dư đưa tay vén mớ tóc ướt của Trần Tư. Vừa nãy anh bế cô ra từ phòng tắm, phòng đang mở điều hòa khiến lưng cô lạnh ngắt.

Trên sô pha còn có chiếc chăn mỏng màu tối mà anh vừa nhìn đã nhận ra là chiếc Hermès anh tặng Trần Tư. Anh kéo chiếc chăn phủ lên người cô, mềm mại mượt mà, nhưng vẫn không thể sánh được với làn da mịn màng của Trần Tư.

Trần Tư cảm thấy hơi lạnh, cô kéo chăn, chỉnh nhiệt độ điều hòa cho ấm hơn. Từ chiếc chăn màu be, cô rụt một tay ra như thể sợ lạnh, cơ thể hiện lên vẻ mảnh mai thanh thoát, khiến Tần Thanh Dư không khỏi cảm thấy tim đập mạnh.

Chiếc chăn gần như không che được gì phía trước ngực cô, lại càng tăng thêm chút gì đó lấp lửng gợi cảm. Làn da Trần Tư trắng mịn hơn cả sữa – đương nhiên, là vì cô luôn ở trong nhà chăm sóc. Trước đây cô không thế này.

Tần Thanh Dư ôm lấy cô trong lòng, ép cô ngẩng chiếc cổ thiên nga lên, liếm nhẹ bên tai anh: “Thêm lần nữa đi.” Tay anh lại lướt xuống, xoa nắn hạt đậu nhỏ giữa hai chân cô, ướt át và đẫm mùi dục vọng. Tai cô chưa từng xỏ khuyên, bị anh ngậm trọn lấy, ngọt ngào và nhuốm hồng, thật mê hoặc.

“Được không?” Tần Thanh Dư hỏi, không kìm được sự hứng khởi.

Trần Tư trừng mắt nhìn anh, chiếc chăn trên người cô lại rơi xuống, để lộ tấm lưng trắng mịn đầy quyến rũ, hai hõm eo như nguồn gốc của cám dỗ, duy chỉ có vết sẹo dài mảnh phía sau eo trái là lạc lõng. Tần Thanh Dư xoa nhẹ vết sẹo dài: “Ngày mai đi Rome cùng anh nhé, bên đó có việc cần giải quyết.”

Trần Tư ngạc nhiên ra mặt: “Anh đang đẩy em lên thớt sao!” Làm gì có chuyện yêu cầu thông dịch gấp gáp như thế này chứ, Trần Tư cố gắng thoát khỏi người Tần Thanh Dư nhưng lại bị anh giữ chặt eo, không cho nhúc nhích. Người đàn ông cầm lấy dương v*t nóng rẫy, từng cahút một đẩy vào lỗ nhỏ ẩm ướt đầy nhục dục. Mật nước lại thấm đẫm sợi lông ướt sũng. Anh nắm chặt cổ tay Trần Tư, đẩy lùi tiến tới liên tục. Lý trí của Tần Thanh Dư đã bị vứt bỏ, chỉ muốn tận hưởng niềm vui ngắn ngủi này.

“Tần Thanh Dư!” Trần Tư nhấn mạnh giọng nói, nhưng người trước mặt vẫn thờ ơ. Anh đâm vào cô, nhưng như chưa đủ thoải mái, liền xoay người cô đối diện với mình. Cô bé của Trần Tư đang nuốt lấy cậu nhỏ của anh, đôi môi nhỏ tham lam mở ra khép lại, trông vừa khiêu gợi lại vừa gợi dục.

Lúc cô yếu mềm thế này thật đáng yêu, anh chỉ muốn giữ cô lại bên cạnh mãi mãi.

Không thể nói lý với anh, Trần Tư chỉ đành chịu đựng cảm giác khoái lạc, từng lần từng lần mãnh liệt, dường như khi cô đạt đỉnh cao rồi anh mới kìm nén mà cất lời: “Chỉ là dẫn em đi giải khuây thôi, đừng lo.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi