NGƯỜI PHIÊN DỊCH - HOÀNG HOÀNG CRÉPUSCULE

Cuộc sống độc thân hơn hai mươi năm của Trần Tư đã bị người đàn ông này phá vỡ. Mặt cô đỏ bừng, tựa vào bồn tắm, nâng một chân lên để anh đâm từ bên cạnh vào.

Lỗ nhỏ vừa trải qua cực khoái nên ướt át và mềm mại, không kháng cự lại dương v*t to lớn kia, nhưng vẫn không thể nuốt trọn. Cậu nhỏ của Tần Thanh Dư dài đến mười tám centimet, to như ba ngón tay anh cộng lại, đầu dương v*t còn hứng khởi cong lên một độ cong, vừa vặn chạm vào điểm nhạy cảm, cọ sát mạnh mẽ.

“Tần Thanh Dư…” Trần Tư run rẩy mở miệng, đầu ngón tay nắm lấy cà vạt của anh kéo lại, nhưng đã quá muộn.

Tay Tần Thanh Dư mân mê chỗ ẩm ướt ở cửa vào, ngón tay mang theo một chút chất lỏng trong suốt. Anh cầm lấy dương v*t cứng ngắc, cọ nhẹ phần đầu vào cửa mình, như khiêu khích, như khoe khoang.

Trần Tư theo phản xạ nắm chặt thành bồn, đầu ngửa ra sau, cổ cô dài và xương quai xanh ướt đẫm, trũng vào một ít nước. Sợi dây chuyền trên cổ khiến cô trông vừa vướng víu vừa quyến rũ. “Thả lỏng nào.”

Tần Thanh Dư nói khẽ, cúi xuống hôn vào xương quai xanh và cổ Trần Tư, để lại dấu hôn trên từng vùng da nổi bật nhất của cô. Rồi bất ngờ, anh thúc mạnh một cái, toàn bộ dương v*t nóng rực được nuốt trọn vào trong cô.

“Không… được…” Trần Tư cắn chặt môi đến bật máu, cảm giác đau đớn như bị xé rách xen lẫn khoái cảm tràn ngập khiến toàn thân cô mềm nhũn nhưng vẫn đau đến tê tái. Cơn đau từ bên trong không thể bỏ qua. Có vẻ như Tần Thanh Dư vẫn để bụng lời cô chê anh “nhanh quá”, nên anh nhịp nhàng ra vào không ngừng nghỉ, mạnh mẽ và dứt khoát.

Trần Tư như tan chảy, vẻ ngoài lạnh lùng của cô trở nên mềm mại, dính chặt lấy anh. Cô chủ động ôm lấy cổ Tần Thanh Dư, cắn lên vai anh, để lại từng vết tròn. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng Tần Thanh Dư càng thúc mạnh, niềm khoái cảm đã đánh đứt dây thần kinh lý trí cuối cùng, chỉ còn lại sự thăng hoa.

Tần Thanh Dư ôm chặt cô, hôn đi những giọt nước mắt trên má cô, tay anh giữ lấy mắt cá chân cô, chậm rãi đẩy vào, rồi chậm rãi rút ra, cố tình cọ vào những điểm nhạy cảm nhất. Nhìn vẻ mặt ngấn lệ của Trần Tư, dương v*t của anh càng căng cứng đến mức đau nhức.

Anh không phải là người thích kiểm soát bản thân quá mức, nhưng đây là lần đầu tiên anh giao phó chính mình, và lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Người đàn ông tiếp tục ra vào nhịp nhàng trong cô bé của Trần Tư. Với tính cách lạnh lùng của cô, việc cô kêu ra thành tiếng là điều hiếm hoi, nhưng trong trạng thái say mê, anh cứ nhấp ra nhấp vào, mỗi lần rút ra lại bị phần thịt mềm bên trong níu kéo, dương v*t cứng như đá, đâm vào nơi mềm mại nhất của cô. Người đàn ông vừa hăng hái ra vào phần dưới ẩm ướt mềm mại của cô, vừa cúi đầu cắn lên đầu ngực lõm xuống của Trần Tư. Nhịp độ ngày càng nhanh, nước từ vòi sen vẫn chưa tắt, hai người đều ướt sũng, nước trong bồn tắm bắn tung tóe ra ngoài khi anh thúc mạnh và liên tục.

“Không… được nữa…” Trần Tư lấy tay che mặt, một dòng nóng rực bắn vào phần đầu dương v*t của anh, nơi chặt chẽ và nóng bỏng. Tần Thanh Dư tự nhủ không được xuất quá nhanh, cắn chặt răng ép mình bỏ qua khoái cảm mà tiếp tục nhấp nhịp mạnh mẽ.

Mặt Trần Tư nóng bừng, trước mắt cô là bờ ngực rắn chắc của Tần Thanh Dư, anh có cơ bụng săn chắc và cậu nhỏ thì đang đẩy mạnh vào lỗ nhỏ của cô. Cô cảm thấy điều này quá đỗi xấu hổ. Tai Trần Tư đỏ đến mức như sắp chảy máu, cô bỗng không biết phải đối mặt thế nào với người đàn ông này khi anh tỉnh táo vào ngày mai.

Người đàn ông dường như không quan tâm cô đang nghĩ gì, anh giữ chặt lấy eo cô, như một chiếc cọc đóng sâu vào lòng cô, thúc mạnh từng nhịp. “Kêu lên đi.” Anh ra lệnh, trong mắt anh không còn vẻ ngượng ngùng hay yếu đuối, giờ đây trông anh chẳng khác nào một con sói đói bụng chưa được ăn no.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi