NGƯỜI PHIÊN DỊCH - HOÀNG HOÀNG CRÉPUSCULE

Một tiếng còi báo động bất ngờ vang lên khiến Trần Tư suýt giật mình nhảy lên, nhưng Tần Thanh Dư giữ chặt vai cô, thì thầm bên tai: “Đừng sợ, chỉ là người qua đường thôi.” Phản xạ tự nhiên của cô khiến cơ thể co thắt, suýt chút nữa khiến anh đạt cực khoái ngay lúc đó. Trần Tư toàn thân căng cứng, dương v*t nóng bỏng của anh đã xâm nhập thật sâu vào cô, lớp trang điểm trên mặt bắt đầu nhòe nhoẹt vì mồ hôi, thậm chí cả phấn mắt cũng bị lem ra. Cô nhìn lên, thấy đôi mày của Tần Thanh Dư khẽ nhếch, trong khi mắt mình còn đọng nước, cô mỉm cười hỏi: “Giờ nhìn em có phải trông rất xấu không?”

Tần Thanh Dư lắc đầu, ôm lấy vai cô, đẩy sâu vào hơn và nhẹ nhàng hôn lên vành tai Trần Tư. Với anh, cô luôn là người đẹp nhất: khi trang điểm lộng lẫy, cô khiến mọi người phải trầm trồ, và khi để mặt mộc, cô là đóa sen trắng tinh khôi.

Ngay cả khi lớp trang điểm bị nhòe, cô vẫn đẹp theo một cách rất riêng. Đầu anh chạm vào trán cô, trong khi tiếng còi bên ngoài vẫn chưa dứt. Anh nhẹ nhàng nâng cô lên, ôm sát vào lòng, từng chữ nói ra đều mang theo sự chân thành tuyệt đối: “Anh biết nếu chỉ nói em đẹp, có lẽ em sẽ thấy anh tầm thường. Nhưng anh thật sự không có cách nào khác để diễn tả cảm giác của anh về em, nên có thể tạm nghe lời khen có chút tầm thường của anh không?”

Lời nói đầy chân thành của anh khiến tim Trần Tư như ngừng đập trong một nhịp, cô nở nụ cười nhẹ, anh lại ôm cô vào lòng, sâu đậm hơn, làm cả cơ thể cô run rẩy vì cảm giác. Tần Thanh Dư cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy hai điểm nhạy cảm trên ngực cô, thì thầm: “Còn có cách không cần nói, nhưng em sẽ bảo anh là kẻ lưu manh.” Giọng anh khàn khàn, hơi thở phả vào da thịt cô, khiến cô đỏ mặt. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt tràn đầy hiếu kỳ, hỏi nhỏ: “Là cách gì?”

Tần Thanh Dư từ từ nếm từng chút từng chút bầu ngực trắng ngần của cô, rồi ôm cô thật chặt và thúc mạnh vào trong, khiến chất dịch nơi họ giao hoà hóa thành những bọt trắng tinh, đầy nhục cảm và quyến rũ. Anh hạ ghế sau xuống để tạo không gian, hành động đột ngột ấy khiến Trần Tư suýt trượt ngã, cô vội bám lấy áo sơ mi của anh. Tần Thanh Dư cười khẽ, ôm cô thật chặt, dương v*t tiếp tục đâm sâu vào trong, nắm chặt lấy đùi cô, thúc vào nơi sâu nhất bên trong. Trần Tư hiểu ra ý định của anh, mặt cô đỏ ửng lên, cố gắng đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ của anh.

Một tiếng rên ngọt ngào bật ra khi anh đâm sâu vào trong, khiến cô vừa kêu vừa khóc, nỗ lực cắn môi để ngăn không phát ra tiếng nức nở. Tần Thanh Dư nhận ra, lo lắng hỏi: “Em không thoải mái sao?” Anh rút ra ngay lập tức, dù vẫn còn rất phấn khích.

Trần Tư lắc đầu, cô vùi mặt vào cổ anh, hít sâu mùi hương quen thuộc từ anh, cảm giác an toàn lấp đầy tâm hồn cô. Tần Thanh Dư nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, ánh mắt đầy lo lắng: “Có đau không?” Động tác của anh rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với sự mạnh mẽ lúc nãy. Trần Tư im lặng một lúc lâu rồi khẽ nói: “Không đau.”

Cô ngả đầu vào ngực anh, khẽ thì thầm: “Bỗng nhiên, em nhận ra rằng… em thích anh rất nhiều.”

Cuối cùng, cô cũng dũng cảm thổ lộ, không che giấu, không vướng bận gia đình, chỉ đơn thuần là thích anh.

Tần Thanh Dư cũng ngẩn người, tay anh run run, giọng nói cũng khẽ run: “Thật sao?” Người đàn ông từng trải nơi thương trường lại như không thể tin vào tai mình. Trần Tư khẽ gật đầu, anh ôm chặt cô vào lòng, vòng tay đầy trân trọng và nâng niu: “Lời tỏ tình này để anh nói. Trần Tư, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”

Trần Tư cười, trách anh trẻ con, nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Em đồng ý.”

Mọi thứ khác đều không còn quan trọng, chỉ cần anh ở bên cạnh là đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi