NGƯỜI PHIÊN DỊCH - HOÀNG HOÀNG CRÉPUSCULE

Cuối tuần này, Tần Thanh Dư phấn khởi như một đứa trẻ trước chuyến dã ngoại. Anh vừa xử lý công việc, vừa ôm lấy Trần Tư, tính toán những thứ cần chuẩn bị cho cuộc sống chung của hai người: bàn chải điện đôi, dép đôi, và cuối cùng chiếc giường đôi kia cũng như mong đợi có cả hai người nằm ngủ.

Thường thì Tần Thanh Dư không hay về nhà này, nhưng giờ đây nơi ấy dần dần được lấp đầy bởi sự hiện diện của một người khác, giá sách của anh đã thêm vài cuốn sách dịch thuật và ngôn ngữ học đồ sộ, kèm theo đó là các loại từ điển.

Trần Tư dường như cũng có chút căng thẳng, vì cô hiếm khi sống cùng người khác. Khi cả hai nằm chung trên giường, cô hiếm khi bối rối đến vậy. Tần Thanh Dư tiến lại gần định hôn cô, Trần Tư theo phản xạ lùi về sau một chút, chỉ nói một từ ngắn gọn: “Nóng,” và không thoải mái lùi thêm một chút nữa.

Tần Thanh Dư nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, ngồi thẳng người, tựa vào trước mặt cô: “Vậy anh chỉnh điều hòa cao hơn chút nhé?”

Trần Tư mặc chiếc váy ngủ bên dưới chăn, để lộ chiếc cổ và xương quai xanh thanh tú. Cô trông như đang trốn tránh một cơn mưa lặng lẽ khi nép mình dưới tấm chăn.

Anh nhìn cô chằm chằm, rồi nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Trần Tư, từ từ vuốt ve, truyền hơi ấm cho cô. Tần Thanh Dư cúi xuống hôn lên cổ cô, từ từ vén chăn, rồi nằm xuống bên cạnh. Anh dang tay ôm Trần Tư vào lòng, nhắm mắt lại, ngửi hương tóc của cô và ôm cô thật chặt.

“Ykanon,” Tần Thanh Dư khẽ gọi tên cô. Nụ hôn của anh thật nhẹ nhàng, không còn vẻ bá đạo thường ngày, mà mềm mại như lông vũ khiến người ta không nỡ rời. Anh ngậm lấy nhũ hoa của cô, chỉ nhẹ nhàng liếm mút cũng đủ khiến cô kích thích trong không khí mờ ảo này. Cô nhắm mắt, không dám cử động, bị buộc phải tận hưởng mọi cảm giác. Hôm nay Tần Thanh Dư dịu dàng như dòng suối róc rách, như mây mềm mại, anh cố gắng xoa dịu mọi lo lắng của người yêu.

Ngực cô nhói lên cảm giác đau ngứa, bị cắn và kéo nhẹ.

Cô đưa tay ôm lấy Tần Thanh Dư, cả hai quấn lấy nhau trên giường. Chiếc váy ngủ từ từ được kéo lên khỏi đùi, để lộ vết sẹo dài trên lưng, những vết thương in dấu sự bất an và đau khổ mà cô từng trải qua một mình. Ngón tay Tần Thanh Dư lướt trên vết sẹo đang mờ dần, rồi cúi xuống hôn lên những vết sẹo ấy, đôi môi ấm áp chạm vào làn da của cô, khiến trái tim cô không khỏi run rẩy.

Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, như một liều thuốc chữa lành, như cơn gió xuân dịu dàng, như ánh nắng ấm áp, xoa dịu mọi đau thương, xóa tan mọi khoảng cách. Tần Thanh Dư ngồi thẳng dậy, cởi áo ngủ, bắt đầu từ eo cô mà hôn dần lên trên, hôn lên gáy, dái tai và môi cô.

Cuối cùng, anh hơi nhổm người lên khẽ nói, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ ấm áp dịu dàng, nhưng giọng nói của Tần Thanh Dư lại chứa chút lo lắng và hồi hộp. Anh chăm chú nhìn Trần Tư, nhìn khuôn mặt đỏ bừng và ánh nước trong mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ.”

Tần Thanh Dư không nói thêm lời nào, nhưng chừng đó đã là đủ. Nếu ngoài trời có mưa, anh sẽ dùng cơ thể mình để che chắn mọi giọt mưa khỏi Trần Tư. Nếu có sấm chớp, anh sẽ che tai cô lại, dùng những nụ hôn để xoa dịu mọi nỗi buồn trong ký ức của cô.

Anh không ngại hao tổn thời gian, vì anh đủ kiên nhẫn và tin tưởng vào tương lai bên cạnh Trần Tư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi