NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Tống Gia Minh khẽ gật đầu, tiến đến kéo tay Hoan Nhan: “Nhan, chuyện đã qua anh sẽ không so đo, chỉ cần em nguyện ý quay lại cùng anh...”

Hoan Nhan giống như là ăn phải ruồi, lập tức đẩy anh ta ra, theo bản năng núp sau lưng Thân Tống Hạo: “Tống Gia Minh tôi không cần quay lại với anh, đừng quấy rầy tôi!”

Thanh âm cô khẽ run, không hiểu sao anh ta ngày đó dịu dàng lương thiện, giống như ánh mặt trời ấm áp, bây giờ lại biến thành bộ dạng này.

“Quấy nhiễu em? Nhan à, em không phải muốn ép anh chứ, em phải biết, người đàn ông này không thể nương tựa, anh ta chỉ muốn chơi qua đường, anh ta có tiền sớm muộn cũng sẽ kết hôn với thiên kim tiểu thư, lúc đó sẽ coi em là đồ chơi tiện tay vứt bỏ, tại sao em không hiểu?”

Tống Gia Minh cau mày, giống như đang tận tình khuyên bảo.

“Không liên quan đến anh, Tống Gia Minh, chuyện của tôi, không cần anh quan tâm, anh cũng không có tư cách gì để xen vào.” Hoan Nhan tức giận, không hiểu rốt cuộc anh ta muốn làm gì!

“Tống tiên sinh giống như tính toán giúp tôi thật rõ ràng!” Thân Tống Hạo ánh mắt lạnh mỉm cười, đem người núp đằng sau kéo ra, ôm ở trong ngực, bàn tay giữ chặt eo cô, biểu thị quyền sở hữu.

“Anh dám nói không đúng?” Tống Gia Minh khiêu khích mở miêng, không vui nhìn hành động anh ôm Hoan Nhan.

“Cô ấy bây giờ là người phụ nữ của tôi, Tống tiên sinh chắc không phải muốn tự rước nhục vào người?” Anh không giận, trước sau như một cao cao tại thượng, ung dung nói.

“Anh hiểu rõ cô ấy sao?” Tống Gia Minh cười âm trầm, hai mắt khẽ liếc: “Nhan, hôm nay em theo anh, anh sẽ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, không so đo, nếu em không đi thì đừng trách anh đem chuyện xấu của em nói ra!”

“Tống Gia Minh tôi tự hỏi mình trong sạch, không có nhược điểm gì trong tay anh, mời anh rời đi!”

Hoan Nhan từ chối, không sợ hãi phản kích.

“Hả?” Tống Gia Minh quay mặt sang như có điều suy nghĩ nhìn Thân Tống Hạo: “Thân tiên sinh không muốn biết người phụ nữ trong lòng anh, bộ dạng dưới thân tôi như thế nào sao?”

“Tống Gia Minh anh đang nói lung tung cái gì?” Hoan Nhan sững sở hỏi lại, cô khi nào cùng anh ta xảy ra quan hệ, trừ việc ôm bên ngoài là mức độ thân mật cao nhất.

“Anh nói gì em mới là người biết rõ nhất!” Tống Gia Minh cười nhạt: “Ba tháng trước sinh nhật em, chúng ta uống rượu, anh dẫn em tới khách sạn thuê phòng, Nhan cả đêm em quấn lấy anh, anh bây giờ vẫn nhớ đến bộ dạng em cuốn chặt lấy eo anh không cho anh rời đi.”

“Anh ghê tởm!” Hoan Nhan tức giận, giống như con thú nhỏ bị thương xông ra, hung hăng giáng xuống một bạt tai!

“Sao thế? Thẹn quá hóa giận à? Muốn anh kể rõ thêm chi tiết không?” Tống Gia Minh mỉm cười, bàn tay xoa nhẹ chỗ bị cô đánh, mở miệng.

“Tống Gia Minh, anh là đồ giả dối. Ban đầu anh cùng tôi chia tay, là do anh bắt cá hai tay, cùng Lâm Thiến ở chung một chỗ còn không phải vì tôi không muốn lên giường cùng anh? Anh còn da mặt dày, dám nói như vậy!”

Hoan Nhan cười lạnh, tiến lên một bước kéo tay Thân Tống Hạo, cô tức giận nên hai gò má đỏ bừng, thái độ vô cùng kích động: “Tôi có trong sạch, hay có phải xử nữ hay không, Tống Hạo so với anh rõ ràng hơn nhiều!”

Thân Tống Hạo ánh mắt biến đổi, bên môi nở ra nụ cười, nhìn lòng bàn tay nhỏ bé đầy mồ hôi, còn hơi run rẩy.

Anh là cao thủ tình trường, tất nhiên biết một đêm kia Hứa Hoan Nhan có phải xử nữ hay không, nhưng anh bây giờ càng thêm hứng thú không hiểu tại sao người đàn ông này lại muốn bôi nhọ cô!

“Chà, nhanh như vậy đã thay đổi xưng hô?” Tống Gia Minh dứt khoát vạch mặt, cười ác độc: “Thân tiên sinh, anh duyệt người vô số, chắc cũng biết trên thế giới này còn có loại phẫu thuật vá màng trinh chứ!”

“Hả?” Thân Tống Hạo quay mặt sang có chút hứng thú mỉm cười nhìn Hoan Nhan đang tức giận mặt đỏ tía tai.

“Tống Gia Minh, anh khốn kiếp, tôi Hứa Hoan Nhan cùng anh ở một chỗ vẫn còn trong sạch, là anh không biết quý trọng, là anh bắt cá hai tay, giờ lại quay đầu tìm tôi, tôi khong muốn cùng anh dây dưa, anh lại quay sang chửi bới bôi nhọ tôi sao? Lâm Thiến không phải cũng đem anh vứt bỏ, sao anh không trả thù cô ta? Anh con mẹ nó mới chính là đồ rách nát!”

Cô đột nhiên phát hiện, bản thân mình trong xương cũng không phải là thục nữ.

“Cô xem lại bản thân mình một chút Hứa Hoan Nhan? Mở miệng nói bẩn, người gây sự, cô có biết hay không cô bây giờ giống như người đàn bà chanh chua?” Tống Gia Minh bị cô mắng, trong lòng thẹn quá hóa giận cố tình gây sự.

“Liên quan gì tới anh? Anh là người giữ gìn trật tự đô thị sao?” Hoan Nhan không chút khách khí trả lời.

“Thân Tống Hạo, nếu anh tin lời anh ta, chúng ta chia tay, nếu như anh không tin lời anh ta, hiện tại dẵn tôi đi!”

Hoan Nhan hai mắt sáng rực, long lanh nhìn Thân Tống Hạo đe dọa, anh mắt trong vắt thẳng thắn, khiến anh không tự chủ nắm chặt tay cô.

“Hoan Nhan, cần gì phải tức giận như thế? Xã hội này không phải xử nữ cũng không phải chuyện gì mất mặt, nếu chuyện của Tống Gia Minh là thật, cô che dấu có ích lợi gì, sớm muộn cũng bị người ta vạch trần ra thôi, đến lúc đó cô càng khó chịu!”

Vẫn không lên tiếng Lâm Thiến chợt mở miệng, cô xinh đẹp tiến lên, kéo cánh tay Thân Tống Hạo: “Em thay Hoan Nhan xin anh tha lỗi, Thân thiếu, anh không nhỏ mọn như vậy chứ?”

Cô ta cười cười tựa hồ chửi mắng người khác giống như là đang chào hỏi, chuyện thường như cơm bữa, Thân Tống Hạo giơ tay đẩy cô ta ra, mắt khẽ híp một cái, tức giận: “Lâm tiểu thư, Tống tiên sinh, các người cho rằng đứng trước mặt hai người là một người đàn ông ngu ngốc sao, đàn bà loại nào tôi chưa từng gặp qua? Tôi không có chơi đùa? Tôi biết ai đúng ai sai.”

Anh vươn tay, chỉ vào chóp mũi Tống Gia Minh, cằm nâng lên mở miệng: Không cần xuất hiện trước mặt tôi và Hoan Nhan. Lần sau sẽ không phải lịch sự như thế này đâu, Tống Gia Minh tiên sinh.”

“Chúng ta đi.” Anh ôm cô vào trong ngực, mở cửa xe, đỡ cô vào, tỉ mỉ giúp cô thắt dây an toàn mới vòng qua bên kia khởi động xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi