NGƯỜI QUÈ CŨNG BỊ TA LỪA ĐẾN ĐỨNG LÊN


Cố Sâm cau mày xuống xe, bình tĩnh đáp: “Chúng cháu không đụng trúng bà.”
“Không đụng trúng tôi thì sao tôi có thể nằm tại chỗ thế này được? Cậu nhìn chân của tôi đi, chảy đầy cả xô máu đấy!” Bà cụ vén ống quần mỏng dính lên, quả nhiên trên đùi có một mảng tróc da lộ phần thịt máu chảy be bét.

Mọi người xung quanh đều chú ý tới ánh mắt không thân thiện của Cố Sâm, có người thích lo chuyện bao đồng xen vào nói: “Bác nói này anh bạn trẻ à, cháu lái cái xe sang như vậy chắc chắn không thiếu chút tiền đó.

Cháu đụng người ta như thế còn không mau đưa bà cụ tới bệnh viện.”
“Đúng vậy.

Bà cụ tuổi cao, trời thì nóng bức, đâu ai rảnh đi gây phiền phức cho cậu làm gì? Nhanh nhanh đưa người ta đến bệnh viện đi chứ.”
“Nếu cậu bận việc thì cứ đưa tôi ít tiền, bà lão này đâu cần nhiều lắm, tầm hai ngàn tệ là được!”
Bà cụ thấy người qua đường đều giúp mình thì càng hăng hái, tính quay người nắm lấy ống quần Cố Sâm tiếp tục ăn vạ, nhưng anh lập tức lạnh lùng tránh né, vẫn là câu nói cũ: “Chúng cháu không hề đụng trúng bà.”
“Trời đất ơi! Đúng là mất hết nhân tính mà!” Bà cụ vỗ đùi, gào khóc như hát hí khúc.

Cố Sâm nhíu mày, không lẽ bà cụ này có vấn đề? Từ trước tới nay anh chưa hề thấy qua một người khóc thôi mà có thể tạo ra giai điệu.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, họ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này và hối thúc Cố Sâm đưa tiền.
“Mọi người ở đây ai cũng đều trông thấy, hôm nay tao nhịn hết nổi rồi, không trả tiền thì khỏi đi, mày tin tao đập xe mày không?”
Người qua đường cũng hùa nhau lớn tiếng ồn ào: “Đúng thế, không trả tiền thì phá xe nó!”
Mặc dù ai cũng hô hào khí thế, nhưng lại không một ai dám là người tiên phong.

Tài xế bật cười, lạnh lùng nói: “Xe của ông chủ tôi trị giá tám trăm vạn, mấy người tốt nhất nên tỉnh táo mà suy nghĩ.”
Lời nói vừa dứt, những người la ó to nhất đồng thời lùi lại về sau một bước.
Đúng lúc Mục Cảnh Phỉ cưỡi mô tô chạy ngang chỗ này, thấy nhiều người tụ tập cô bèn dừng xe lại.
Sau khi nghe thấy người bên ngoài kể rằng có người gây tai nạn nhưng không chịu trách nhiệm, Mục Cảnh Phỉ nhíu mày bước xuống xe, cởi nón bảo hiểm rồi chen vào đám đông.

Lúc này bà cụ vẫn đang khóc: “Người như cậu nên bị sét đánh, chết không yên.

Đụng vào người khác còn không chịu trách nhiệm, có để vương pháp vào mắt hay không? Bộ có tiền là ngon à!”
Mục Cảnh Phỉ quay sang nhìn anh trai trẻ tuổi kia, trên người mặc sơ mi trắng, quần tây, thắt cà vạt, khí chất thoạt nhìn khác hẳn người bình thường.

Hiện tại anh đang đứng dưới xe, trông không giống một người vô trách nhiệm.

Mục Cảnh Phỉ vốn đã nhìn thấy quá nhiều thị phi, cho nên những gì mắt thấy chưa chắc là thật.

Cô đi qua hỏi: “Chuyện là như thế nào vậy?”
Bây giờ Mục Cảnh Phỉ đang mặc quần áo hằng ngày, trang điểm nhẹ nhàng, trông vừa cool vừa ngầu, nhìn đi nhìn lại cũng không ai nhận ra cô là cảnh sát nhân dân.

Cố Sâm mặt không biểu cảm nhìn cô, Mục Cảnh Phỉ bèn vội vàng lấy ra thẻ chứng minh: “Tôi là cảnh sát.”
Cố Sâm mắt chớp chớp, anh cảm thấy hơi bất ngờ.
Tài xế giải thích: “Bà cụ này cố tình ăn vạ, bảo chúng tôi đụng bà.

Nhưng camera trên xe đã thu hết lại, điều đó chứng tỏ chúng tôi không hề đụng trúng.”
Mục Cảnh Phỉ nghiêm túc đáp: “Để tôi xem thử.”
Con xe này của Cố Sâm hơn tám trăm vạn, chủ yếu do xe của cha giá hơn khoảng một ngàn vạn nên anh không muốn vượt qua cha mình.

Tuy nhiên, mỗi trang thiết bị trên xe đều rất tân tiến, camera ghi hình trước sau vô cùng rõ nét, Mục Cảnh Phỉ xem qua hết phải bật cười.

Xe còn cách tận nửa mét nhưng bà lão đã tự nằm sấp xuống, chơi xấu kiểu này thật không biết xấu hổ.
Mục Cảnh Phỉ trầm mặt nói chuyện với bà cụ kia: “Bà có cần xem video không? Rõ ràng xe không đụng trúng bà mà, bà làm vậy là vu oan giá họa cho người khác đấy, điều này là phạm pháp, bà hiểu không?”
Bà cụ thấy cô gái trẻ tuổi không mặc đồng phục cảnh sát nên không sợ hãi gì.

Nghe lời cô gái nói xong bà càng khóc lóc om sòm hơn, cậy già lên mặt, vỗ đùi rống: “Bớ làng nước ơi cảnh sát lại đi giúp kẻ có tiền kìa! Hai ngàn đồng tiền khám bệnh cũng không đưa! Cậu thiếu gì hai ngàn đồng bạc lẻ hả? Đúng là mất hết tình người!”
Mục Cảnh Phỉ rút một chiếc còng tay từ trong ba lô ra, đôi môi nở nụ cười lạnh rồi hù dọa: “Người như bà cháu bắt nhiều lắm rồi, nếu cố tình chơi xấu nữa thì theo cháu đến đồn cảnh sát.”
Sau khi nhìn thấy còng tay, bà ta lập tức kiềm chế bản thân lại không ít, nhưng thấy quần áo trên người Cố Sâm bà ta vẫn không nỡ buông tha.

Bà ta vì cái xe này mà đi ăn vạ khiến đầu gối gần như rách nát, tranh thủ lúc người vây xem chưa rời đi, bà ta oan ức ôm chân mình, nước mắt lưng tròng nước mũi ròng ròng: “Xin mọi người hãy công tâm! Tuổi tôi già yếu như vậy rồi đi ăn vạ để làm gì? Lỡ không may bị đâm chết tôi biết làm sao bây giờ? Cô bé cảnh sát à, sao cháu lại giúp cậu ta? Giờ chân bà đi không được, bà biết sống thế nào!”
Bà cụ tóc hoa râm ngồi bệt dưới đất, chân thì gãy, vừa khóc vừa la hét xác thực khiến lòng người xem xót xa.

Có người mới tới hỏi thăm tình huống: “Vụ gì đang xảy ra vậy? Tại sao bà ấy lại khóc?”
“Nghe bảo có người đụng bà nhưng không chịu bồi thường tiền, còn cô gái xinh đẹp này là cảnh sát, vừa xem lại camera hành trình thì bảo anh chàng đó không đụng trúng.”
“Đi ăn vạ hả?”
“Lớn già đầu rồi không chịu tích đức đi.”
Cũng có người khác tin vào lý do biện hộ của bà lão: “Cô là cảnh sát mà không giúp người nghèo à?”
“Chẳng lẽ người đẹp xem trọng con nhà giàu đẹp trai hơn? Ha ha ha…” Nghe thấy lời nhạo báng cất lên từ đám đông, Mục Cảnh Phỉ cáu kỉnh quay lại nhìn lướt qua.

Bởi vì ngoại hình xinh xắn của mình mà cô bị một thanh niên ăn mặc phù phiếm huýt sáo chọc ghẹo: “Cảnh sát thật không đó? Bộ cảnh sát bây giờ đều trông như thế này hả? Mau lấy giấy tờ tùy thân cho mọi người xem nào.”
Cố Sâm nghe vậy bèn bất mãn nhíu mày, anh không thích chuyện riêng của mình liên lụy tới người khác nên lạnh lùng hỏi: “Đâm chết một người phải bồi thường bao nhiêu tiền?”
“Hả?” Tài xế trong vài giây không phản ứng kịp.


Cố Sâm vẫn giữ nguyên nét mặt và giọng nói vô cùng nghiêm túc, với lại bình thường anh không phải người hay pha trò.

Rốt cuộc tài xế cũng phản ứng, anh ta sửng sờ: “Giám đốc Cố nghiêm túc à?”
Cố Sâm nghiêm mặt liếc anh ta, tài xế lập tức cười khổ một tiếng: “Anh chờ một lát, tôi gọi hỏi luật sư chuyên môn một chút.”
Người xung quanh nghe xong mắt ai nấy cũng trợn tròn, chuyện này là sao vậy nè?
Điện thoại kết nối, người trong điện thoại trả lời rõ ràng rành mạch: “Theo luật pháp quy định, tùy thuộc vào tòa án tại nơi xảy ra tai nạn mà người bị kiện phải bồi thường một số tiền bằng thu nhập khả dụng bình quân đầu người của dân cư thành thị hoặc thu nhập ròng bình quân đầu người của dân cư nông thôn tính theo hai mươi năm, nhưng đối với người sáu mươi tuổi trở lên, tuổi tăng thêm một năm thì số tiền phải trả giảm bớt một năm; từ bảy mươi tuổi trở lên thì tính theo năm năm…”
Cố Sâm xem đồng hồ, sốt ruột ngắt lời người kia: “Vậy nếu tôi đâm chết một cụ già thì năm trăm vạn đủ không?”
Phía bên kia nghe ngữ hắn của anh kiên nhẫn lắm, bèn nói: “Đủ rồi, nhìn chung mấy bản án năm nay, mọi người thường giải quyết riêng với nhà đối phương, mấy trăm ngàn đến vài triệu.”
Cố Sâm cúp điện thoại, sau đó đưa nó cho tài xế rồi lạnh mặt đáp: “Lên xe, đâm bà ta rồi giải quyết riêng với gia đình bà ta.”
Trong đầu Mục Cảnh Phỉ chợt xuất hiện một câu: Ôi vl, anh ta đúng là một tên hung dữ!
Cố Sâm thật sự lên xe, mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.

Tài xế cũng lên xe ngay lập tức, đề ga và chuẩn bị nổ máy.

Bà cụ thấy một màn này bị dọa sợ phải đứng dậy bỏ chạy, đâu còn dáng vẻ không đi được nữa.
Lúc này, người hóng hớt đều thấy rõ, điêu thế! Rõ ràng vừa nãy gào thét cả buổi không đi được, bây giờ chạy còn nhanh hơn cả thỏ!
Có mấy thím chịu không nổi giận dữ hét lên: “Lương tâm cho chó ăn hết rồi! Do mấy người như bà mà những người già như chúng ta đi ra ngoài đường té cũng không ai dám đỡ, bởi vì nhiều người ăn vạ quá! Đồ xấu xa toàn bôi xấu danh tiếng người già chúng ta!”
“Tui khinh! Làm gì mà chạy nhanh thế, coi chừng bị xe tông chết đấy!”
“Còn mấy người đòi đập phá xe người ta, mốt thấy ai nói gì chớ vội tin, đầu óc đơn giản rất dễ bị gạt.

Về sau có việc gì thì báo cảnh sát, đừng dại dột mà xía vào.”
Mục Cảnh Phỉ tính đuổi theo bà lão kia nhưng ở đây nhiều người quá, khung cảnh hỗn loạn khiến cô đuổi không kịp.

Mục Cảnh Phỉ cũng thật bất đắc dĩ, bà lão tuổi tác đã cao nên cô không dám làm gì căng, chẳng may bà ấy bệnh thật rồi chuyển mục tiêu sang đồn cảnh sát, dư luận xã hội có thể đè chết bọn cô.

May mắn thay cuối cùng có vài bác gái nói đỡ cho, cô cảm thấy vui mừng hẳn.

Người già không xấu mà do kẻ xấu ngày một già đi.
Lúc này Cố Sâm xuống xe lại và nói với Mục Cảnh Phỉ bằng chất giọng trầm: “Cảm ơn.”
Mục Cảnh Phỉ cười cười: “Nên làm mà, nhưng anh chơi cũng ác quá đi.”
Cố Sâm thản nhiên trả lời: “Tại vì tôi biết bà ta sợ chết.”
“Được rồi, không có chuyện gì xảy ra là may lắm rồi.” Mục Cảnh Phỉ đội nón bảo hiểm, leo lên con xe rồi vẫy tay với Cố Sâm: “Tôi còn chút công chuyện, tạm biệt anh.”
Cố Sâm bị tính tình cởi mở của đối phương ảnh hưởng nên khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

Anh nhìn lại đồng hồ, thì ra đã mười một giờ rồi, anh vội vàng lên xe hối thúc tài xế: “Đi thôi.”
Không ngờ tới sau khi chạy được 2km, anh lại đụng phải Mục Cảnh Phỉ.

Cố Sâm nhìn ra cửa số thấy Mục Cảnh Phỉ đang ngồi xổm bên đường kiểm tra chiếc xe của mình, bèn nói với tài xế: “Qua kia xem thế nào đi.”
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh tới vệ đường, Mục Cảnh Phỉ nghe thấy động tĩnh, ngầng đầu nhìn lên, bất đắc dĩ cười: “Không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.”
Cố Sâm ngồi trên xe hỏi: “Em cần giúp đỡ không?”
“Không cần đâu, tôi tự lo được mà.” Bây giờ thời tiết nóng nực, cả khuôn mặt Mục Cảnh Phỉ ướt nhẹp mồ hôi.

Cô tức giận đá vào đuôi xe, miệng mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào, thoạt nhìn giống như đang chửi đổng.
Cố Sâm buồn cười: “Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.”
Mục Cảnh Phỉ ngượng ngùng khoát phất tay: “Thôi không có gì đâu, tôi không muốn làm chậm trễ công việc của anh.”
“Nhưng em bảo em có công chuyện mà?”
Sắc mặt Mục Cảnh Phỉ tối sầm lại, đúng là cô sắp phải đi họp nhưng xe kiểu này…
Cố Sâm liếc mắt với tài xế, cậu ta hiểu ý lập tức xuống xe cười nói: “Đồng chí cảnh sát cứ lên xe, đừng chậm trễ công việc.

Chiếc xe này chị muốn đưa về đâu để tôi giúp cho.”
Mục Cảnh Phỉ nhác thấy Cố Sâm đã chuyển lên vị trí ghế lái thì không chú ý chuyện vặt nữa, sảng khoái lên xe, vui vẻ hỏi: “Thật sự không làm mất thì giờ của anh chứ? Chẳng phải một phút của các anh có thể kiếm được mấy trăm triệu lận à?”
Cố Sâm bật cười: “Nào có khoa trương như thế.

Hôm nay tôi về nhà nên không nhắc tới công việc nữa.”
Lúc này điện thoại Cố Sâm ở trên ghế phụ vang lên, anh thắt dây an toàn rồi bấm trả lời, trên màn hình lập tực hiện lên khuôn mặt của Cố Diệp, cậu tủm tỉm hỏi: “Anh cả, anh đang ở đâu vậy?”
Cố Sâm dịu dàng đáp: “Anh chắc chắn sẽ tới kịp giờ bữa trưa.”
“Anh cả, anh hai em và em tư rất tò mò anh tặng quà gì cho ba á? Nó có lông hay thở hổn hển thế?”
Cố Sâm nghe xong là biết mấy thằng nhóc này ở nhà không đàng hoàng rồi, anh bất đắc dĩ bảo: “Không thở hổn hển hay lông dài gì hết, mấy đứa ở nhà phải ngoan ngoãn biết chưa, đừng làm ba tức giận nữa.”
Ngay lúc này Cố Diệp chợt chú tới mái tóc dài ở hàng ghế phía sau, tinh thần lập tức tiến vào trạng thái phấn khích.

Cậu tò mò chăm chú nhìn về phía bên kia, bất ngờ hỏi: “Chị Mục?”
“Cố Diệp?” Mục Cảnh Phỉ nghe được giọng nói quen thuộc của Cố Diệp bèn vô thức nhìn thoáng qua, không ngờ ông chủ trẻ tuổi này hóa ra lại là người thừa kế của Cố Đức Thành, anh cả của Cố Diệp.
Cố Diệp trầm tư một lát, bỗng dưng trở nên nghiêm túc hẳn: “Chị Mục, đây là anh cả của em, tuổi trẻ tài cao, trong và ngoài nước đều mở công ty, sở thích lương thiện, thành thật ổn trọng chưa có đối tượng…”
Cố Diệp mặt lạnh cúp điện thoại, lái xe đi rồi tức giận nói: “Thằng oắt lì lợm.”
Mục Cảnh Phỉ lịch sự bảo: “Tôi và Cố Diệp có quen biết nhau, em ấy thường xuyên giúp chúng tôi phá án, em ấy thật sự đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.”
Cố Sâm chậm rãi nói: “Cảm ơn vì em đã chiếu cố em ấy.

Tính tình nó trẻ con, có chỗ nào sai sót mong em bỏ qua cho nó.”
“Có đâu mà, em ấy tốt lắm.” Mục Cảnh Phỉ xấu hổ.


Ai cũng bảo Cố gia gia giáo tốt, trăm nghe không bằng một thấy, cậu ba như thế, cậu cả cũng vậy.
Lúc xuống xe, Mục Cảnh Phỉ viết số điện thoại của mình vào một tờ giấy ghi chú rồi đưa cho Cố Sâm: “Đây là số điện thoại của tôi.

Chuyện hồi nãy nhiều người chứng kiến, nếu chẳng may có phóng viên ác ý đăng tin, tôi sẽ làm chứng giúp anh.”
Cố Sâm do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy: “Cảm ơn.”
Cố Sâm vừa về đến nhà đã thấy Cố Diệp đang cười… bấm bấm ngón tay, trịnh trọng nói: “Anh cả, anh được sao Hồng Loan chiếu mệnh, hôm nay sẽ gặp một chị gái nào đó.”
Cố Sâm rất sợ bị giục cưới, anh vô thức liếc cha mình, sau đó trừng Cố Diệp: “Đừng nói linh tinh.”
Cố Diệp lập tức hét lên: “Ba!”
“Im lặng nào! Điện thoại mới sắp ra mắt rồi, anh mua cho em một cái nhé.”
Cố Diệp thành thật ngậm miệng lại: “Em cảm ơn anh cả.”
Cố Dương nghe thấy bèn ngoan ngoan tiến đến: “Anh cả em cũng muốn.”
Cố Sâm nhẹ nhàng trả lời: “Ừ mua cho em một cái luôn.”
Cố Lâm nhíu nhíu mày: “Anh cả, em nữa.”
Cố Sâm ghét bỏ nói: “Cút.”
Cố Lâm tủi thân sờ đầu chó: “Bánh Kẹp à, không ai yêu tao hết.”
Quá nhiều tiếng chó sủa khiến Cố Sâm đau hết cả đầu: “Nhiều chó như vậy nuôi làm sao xuể, giữ lại con này để nó làm bạn với Cẩu Vương, còn ba con này ai đem tới tự đem đi giùm.”
Cố Diệp bất mãn: “Bộ tụi nó trông khó coi lắm hả?”
Cố Đức Thành chán ghét: “Quá ồn, nhiều như vậy không nuôi nổi.”
Cố Diệp bỏ cuộc: “Con cũng nuôi không nổi nhưng con không thể mang đi.”
Phu nhân Cố đi ra hòa giải: “Thôi không sao, mẹ đem tới nhà bà ngoại nhờ bà nuôi hộ, dù sao bà cũng thích chó lắm.

Trường học sắp khai giảng rồi, mẹ muốn tranh thủ về nhà một chuyến, thằng tư sẽ đi cùng.”
Em tư nhìn anh ba của mình với đôi mắt đầy mong chờ.
Cố Diệp lôi kép Úc Trạch, cười híp mắt và nói: “Anh có chuyện khác vào hôm mười lăm tháng bảy.

Anh và bạn mình sẽ đi cứu vớt thế giới.

Mọi người yên tâm, an toàn lắm.”
Úc Trạch bồi thêm một câu: “Con sẽ trông em ấy.”
Mặc dù cả nhà đều giữ thái độ quan sát đối với Úc Trạch nhưng khi anh nói chuyện, mọi người hoàn toàn yên tâm.
Cố Diệp bất mãn: “Ánh mắt mọi người sao thế? Tin người khác chứ không thèm tin con à?”
Úc Trạch búng một cái lên trán cậu, rồi trịnh trọng bảo: “Anh sẽ nhờ bọn họ trông chừng em, chỉ cần em gặp nguy hiểm họ sẽ đưa em về.”
Cố Diệp che trán lại, đau lòng nói: “Bọn họ làm phản rồi hả?”
“Vốn dĩ Quỷ Tướng do anh nuôi mà.”
“… Nhưng mà, quần của anh ta là do em mua cho đấy.”
Úc Trạch bật cười, rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ vậy nè?
Sau khi Cố Sâm sắp xếp đâu ra đấy cho mấy con chó xong, anh mới tặng quà cho cha mình.

Anh em trai đều tò mò không biết nó lông dài hay thở hổn hển? Buồn thay, món quà của Cố Sâm không phải lông dài hay là thở hổn hển gì cả, vậy mà anh lại tặng cha mình một cái sân golf.

Cố Đức Thành phấn khởi nhận lấy, vui mừng nhắc đi nhắc lại: “Chỉ có con trai cả đáng tin thôi.”
Cố Diệp và anh hai nhìn nhau, đầy tiếc nuối.
————
Vào tối ngày 14 tháng 7.
Cố Diệp và Giải Thừa chọn đi xe gắn máy để không dính tắc đường, họ cũng không định ngủ nên cả hai quyết định đi dạo trên phố.
Gần đây Giải Thừa vừa mới kết thúc một đơn hàng và kiếm được số tiền kha khá.

Dựa vào nguyên tắc có bao nhiều xài bấy nhiêu, hắn dẫn Cố Diệp đến một tiệm ăn vặt đường phố.

Theo ý hắn thì dù sao cũng là đi tuần, đi dạo ở đâu chả là đi, ăn cơm tối với bữa khuya cùng lúc cũng được.
“Mực khổng lồ nướng đây, mực khổng lồ nướng hàng thật giá thật đây, thực sự to hơn cả mặt của bạn ~”
Một giọng nữ ngọt ngào liên tục lặp đi lặp lại khẩu hiệu quảng cáo.

Giải Thừa đối với ba chữ “to hơn mặt” vô cùng tò mò, một mình gọi hai dây mực rồi so sánh với khuôn mặt Cố Diệp: “Ôi vãi lúa, to hơn mặt em thật nè.

Ông chú kia không hể nói điêu chút nào.”
Cố Diệp ghét bỏ bảo: “Đi mà so với mặt anh ấy!”
Con phố ăn vặt này bình quân cứ ba quán nhỏ sễ có mười chỗ ngồi để thực khách tới nghỉ ngơi.

Hai người bèn mua thêm vài món ăn vặt khác nữa, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống vừa ăn vừa tám: “Sau mười hai giờ, quỷ môn sẽ mở, cảnh tượng sẽ khác hẳn.”
Cố Diệp nhìn đường phố: “Bây giờ bầu không khí cũng khá nhộn nhịp.”
“Chờ bọn họ về nhà ngủ, khung cảnh sẽ náo nhiệt hơn hiện tại nhiều, thậm chí toàn người ăn mặc quái dị.”
Cố Diệp vừa cười vừa cắn một miếng mực nướng.


Lúc này một cô gái mũm mĩm giơ điện thoại chạy tới, ngạc nhiên hỏi: “Xin hỏi cậu là đại sư Cố đúng không?”
Cố Diệp nhìn chiếc điện thoại kia rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Ái chà! Quả nhiên là có duyên mà! Tôi là streamer ẩm thực, gọi là Candy Box.” Khi cô nàng streamer tự giới thiệu về mình, đồng thời đôi mắt luôn chăm chú nhìn về phía con mực: “Cho hỏi món mực này ngon không?”
Cố Diệp im lặng, thì ra trọng tâm của việc tự giới thiệu là để hỏi mực ăn ngon không hả?
“Cũng được, bạn có thể thử nó.”
Candy Box lập tức đi ra xếp hàng mua, để lại phòng livestream lập tức sôi động vì cảnh vừa rồi: Là cái người coi số mệnh Cố Diệp ấy hả? Cái người cực kì nổi tiếng trên mạng hả?
Không ngờ mị lại vô tình gặp được chồng của mị! Chồng ơi nhìn em đi! Candy ơi bạn chụp cậu ấy vài tấm đi! Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy là tôi lại không thở được!
Rõ ràng sở hữu gương mặt minh tinh, lại thích làm đại sư, hổng hiểu cấu tạo não của cậu ấy như thế nào nữa.
Chồng bé của em đẹp trai quố.

Hình như chồng bé của em lớn thêm một chút rồi.

Khi nào em tóc dài đến eo, chồng cưới em nhé?
Đừng nghịch, Cố Diệp là của Úc Trạch, cp bị khóa chặt không thể gỡ, bạn hiểu hông!
Mấy người đã bao giờ thấy con nhà giàu như này chưa? Lái xe gắn mày cùng bạn bè đi ăn mực nướng khổng lồ, há há há há há ~
Dù cậu ấy chạy xe máy ăn mực nướng vẫn đẹp hơn khối người.

Mẹ yêu con.

Candy Box thấy người trong phòng phát sóng trực tiếp quan tâm đến Cố Diệp như vậy, sau khi mua xong liền không dám nói chuyện nữa, cố ý đi ra chỗ khác ngồi.

Nếu giờ quay trở lại sẽ khiến người khác nghĩ rằng mình ké fame và còn có thể làm đối phương cảm thấy phản cảm.

Muốn làm người nổi tiếng trên mạng thì phải có đầu óc.
Chợt có tiếng khóc lớn vang lên ngay lúc này, những người ở đây nghe thấy động tĩnh đều chạy tới.

Trận khóc này nghe không giống như do các cặp đôi chia tay cãi vã gây ra.

Sau đó có ai đó hét lên: “Giết người kìa! Tên đàn ông này điên rồi!”
Cố Diệp và Giải Thừa cảm nhận được sát khí từ bên kia truyền đến, hai người nhìn nhau, vô cùng ăn ý đặt đồ ăn xuống rồi chạy tới.

Candy Box thấy Cố Diệp chạy, con ngươi đảo một vòng rồi cũng đuổi theo.
“Con tiện nhân này! Tao mới đi ra ngoài một tháng mà mày đã không chịu an phận! Này thì tìm đàn ông này!” Người đàn ông trung niên đeo ba lô leo núi, trên tay cầm một cái cuốc hung tợn nhìn người phụ nữ trước mặt, có vẻ như một giây sau ông ta sẽ chém chết đối phương.
Người phụ nữ căm hận nói: “Hai chúng ta kết hôn mười năm, tôi là người như nào anh còn không hiểu ư? Anh quy chụp tôi cái tội danh này, anh còn lương tâm không?”
Người đàn ông vốn không quan tâm người phụ nữ kia nói gì, cảm xúc càng lúc càng kích động: “Tao nhìn thấy mày ở một chỗ với thằng đó!”
Người phụ nữ phẫn uất giải thích: “Đó chỉ là bạn bè bình thường mà thôi! Chẳng phải anh đã ăn cơm với anh ấy bao lần rồi à.

Người ta có gia đình có con cái, chị dâu anh cũng từng gặp.

Gặp nhau thì chào nhau một câu.

Anh nói thế là đang xúc phạm người ta đó.”
“Mày còn sợ tao sỉ nhục bọn mày! Tao giết mày! Tao sẽ giết mày!” Người đàn ông giơ cuốc lên, hai mắt đỏ ngầu chuẩn bị đánh tới, kế bên đúng lúc có người đang cầm ly coca đá tạt vào mặt gã.

Gã đơ ra mấy giây nhưng sau đó lại tính tiếp tục xông lên giết vợ mình.
Cố Diệp và Giải Thừa lập tức lao tới, mỗi người một chiêu đã cướp được đồ vật từ tay đối phương.

Cố Diệp đưa tay lên không trung vẽ một nét rồi lôi sát khí nấp trong người đối phương ra bên ngoài, sau đó năm ngón tay khép lại và nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

Người kia bị Giải Thừa đè trên mặt đất, ý thức dần dần thanh tỉnh, cả người như tỉnh mộng: “Có phải tôi bị điên không?”
Giải Thừa trang nghiêm đáp: “Đúng vậy.”
Sau khi xác định gã ta không nổi điên nữa, Giải Thừa mới buông gã ra.

Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi không thôi của vợ mình, áy náy giải thích: “Anh xin lỗi, anh… vừa về đến nhà thấy em nói chuyện với anh ta nên anh mới ghen tuông, mới tức giận, anh…” Người đàn ông hung hăng tát vào mặt mình: “Anh xin lỗi, do anh không kiềm chế được cảm xúc.”
Vừa rồi đã có người báo cảnh sát nên lúc này cảnh sát đã nhanh chóng có mặt.

Cố Diệp và Giải Thừa lặng lẽ nhìn nhau rồi lén lút rút lui, người phụ nữ cố tìm kiếm hai chàng trai đã cứu mình nhưng bây giờ lại không thấy người.
Lúc bấy giờ bầu không khí trên mạng vô cùng sổi nổi.

Nhờ vào phòng livestream của Candy Box mà có rất nhiều người đã chứng kiến cảnh tượng đại sư Cố và bạn cậu ấy hăng hái làm việc nghĩa, một làn sóng lớn tín đồ ăn hàng mò vào weibo Cố Diệp: Đu người nổi tiếng vốn không có giới hạn, cho dù bạn đam mê huyền học hay đồ ăn ngon, tất cả đều thích anh chàng đẹp trai đạo đức tốt.
Các phương tiện truyền thông tự phát đồng thời tặng cho Cố Diệp một hàng huy chương vì hành động hăng hái làm việc nghĩa và vô số những lời khen có cánh.

Người hâm mộ của Cố Diệp trải dài từ các tầng lớp và ngành nghề khác nhau, số lượng động như fan minh tinh điện ảnh.

Bên phía ban tổ chức Weibo đang lên kế hoạch cho giải thường Người nổi tiếng nhất Weibo thường niên, vừa xem tới đây họ quyết định điền tên Cố Diệp vào.
Mặt khác, Cố Diệp không hề biết rằng bây giờ mình đã trở thành người nổi tiếng trên mạng, cậu với Giải Thừa còn đang bận nhíu mày nhìn về lớp sát khí.

Chính lớp sát khí này đã gây ảnh hưởng đến người đàn ông kia, khiến gã trở nên cáu kỉnh giận dữ tới nổi đánh mất lý trí.

Rốt cuộc sát khí này từ đâu mà ra?
Hai người nhất trí quyết định tìm kiếm sự thật.
Cố Diệp gọi Cẩu Nha ra.

Giải Thừa nhìn thấy ba cái đầu của nó nhảy cẫng lên vì phấn khích: “Ôi đệt! Em lén lút nuôi thần thú!”
Cuối cùng cũng có người “nhìn ra” được con vật cậu nuôi chính là thần thú.

Cố Diệp hài lòng khoanh tay, sau đó giới thiệu: “Đúng vậy, đây là Thần thú do chính tay em nuôi – Cẩu Nha.”
Giải Thừa không cảm nhận được khí chất bá vương trong truyền thuyết trên người Cẩu Nha bèn nghi ngờ nhìn chằm chằm chiếc cổ của nó, giờ mới chợt ngờ ngợ ra: “Nó có phải là chó địa ngục ba đầu đâu.

Anh bảo này, Thần thú trong truyền thuyết làm gì có thật chứ?”

“Nó chính là Chó địa ngục ba đầu.

Còn Cẩu Nha mà em vừa nói đó là tên của con chó địa ngục ba đầu này.”
Giải Thừa im lặng, ok em cứng đầu em thắng.
Cẩu Nha vừa đánh hơi vừa chạy theo mùi sát khí ở phía trước, hai người họ thì lái xe máy đuổi theo đằng sau.

Sau khi chạy tới một cư xá gần đó Cẩu Nha mới dừng lại.
Ánh mắt hai người đổ dồn về phía trên tầng của toà nhà kế bên cổng khu chung cư, một khu nhà mới lác đác vài chỗ bật đèn.

Một đôi trẻ mới cưới đi từ trong ra đi ngang qua hai người, vừa đi vừa cãi nhau: “Em đã nói là đội thiết kế đó không ổn mà, anh không thèm nghe, giờ thấy chưa, phải làm lại nền nhà rồi đó!”
“Đội này không ổn thì đội em tìm ổn chắc? Em nói không được tìm người quen, giờ có chuyện thì lại đòi người quen làm, giả dụ người quen em làm hỏng thì em có dám gọi họ làm lại không? Em dám làm vậy với người quen của mình không?”
“Tại sao không thể tìm người quen? Người quen thì còn nhờ vả được, chẳng lẽ người quen còn hại anh được à?”
Hai người càng nói càng nóng: “Người hại anh còn không phải là em à?”
“Anh mới nói gì đấy? Anh giải thích câu đó cho em!”
“Anh nói đúng thì cần gì phải giải thích?”
“Không muốn kết hôn nữa đúng không?!”
“Không thích kết thì không kết!”
Cố Diệp siết ngón tay lôi tà khí ra khỏi người cặp đôi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không đi vào mau thì toàn bộ tòa nhà này sẽ nhiễm sát khí mất.”
Vừa đúng lúc người trên lầu nghe thấy tiếng cãi nhau bên dưới, người đó mở cửa số ra mắng: “Ồn ào gì thế không biết? Biết phiền lắm không hả? Nghe tới hai chữ nhiễu dân bao giờ chưa? Là nói mấy người đó!”
Cố Diệp ngay lập tức xác nhận rằng người dân ở tòa chung cư này rất dễ bị kích thích, bởi vì tất cả đều bị sát khí ảnh hưởng.
Hiện tại cả cái tiểu khu này đang trong giai đoạn bàn giao và hệ thống an ninh chưa hoàn thiện, hai người lái xe máy vào trong.

Khi họ dừng trước lầu, biểu cảm của họ chợt thay đổi: “Oán khí thật mạnh mẽ.”
Oán khí và sát khí trải rộng tương đối rải rác, hầu như ngóc ngách nào của tòa nhà đều có bóng dáng nó để người khác không đoán ra được vị trí trung tâm của nó nằm ở đâu, ngay cả thi thể cũng không thấy.

Gặp chuyện khó giải quyết như thế, Giải Thừa gãi gãi đầu: “Tại sao chúng ta là gặp phải chuyện này? Xui dữ vậy chời!”
Cố Diệp đã bắt đầu vẽ ma trận trên mặt đất, múa bút như bay.
“Em tính triệu hồi hồn phách của người này tới hả? Nó lẻ tẻ vậy mà vẫn triệu hồi được á?”
Cố Diệp cảm thấy đau đầu: “Thử chút thôi, không thể để sát khi tràn lan như vậy được, nó sẽ khiến những người vô tội sinh sống trong tòa chung cư này nổi giạn rồi ra ngoài đường giết người phóng hỏa.

Xem tình huống này, có lẽ cơ thể của hắn đã nát bét rồi dung hợp với cái tòa nhà này, giờ có phá cũng không tìm thấy thi thể đâu, báo cảnh sát cũng không có ích gì.”
Giải Thừa ngồi dưới đất, nghiêm túc hỏi: “Anh chợt nhận ra rằng hễ đi với em là xui thấy bà cố nội, kiểu gì cũng gặp toàn chuyện giời ơi đất hỡi.

Ông xã em một thân tử khí mà đến lượt em lại không có tác dụng vậy?”
Động tác tay của Cố Diệp khẽ khựng lại, cậu nhăn nhó: “Ông xã ai? Nói linh tinh gì vậy? Em cho anh cơ hội thứ hai ăn nói cho cho đàng hoàng.”
Giải Thừa bèn đổi một cách nói khác: “Người đàn ông của em thì sao?”
“Đệt, anh ấy là vợ em!”
Giải Thừa khóe miệng giật giật, trả lời qua loa: “Ok ok, vợ em.

Em vui là được.”
Sau khi hoàn thành xong trận pháp, Cố Diệp tức giận: “Làm như em thích bị xui xẻo lắm ấy? Sao anh không nghĩ do anh xu đi, lần nào gặp là không có chuyện gì suôn sẻ cả! Giải Thừa à, anh xu quá!”
Giải Thừa tâm mệt chết đi được, rốt cuộc trong hai người ai mới là người dính lời nguyền?
Tất cả khí tức trong tòa nhà này đều bay tới chỗ trận pháp, từ sát khí, oán khí đến quỷ khí dần dần tụ lại với nhau.

Cố Diệp nhếch miệng, thầm nghĩ rằng điều này có khả thi rồi.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng bên trong trận pháp, hồn phách suy yếu gần như trong suốt.

Cố Diệp vội vàng bỏ ông ta vào bình rồi vẽ thêm một tấm bùa dưỡng hồn.

Sau đó cậu nhìn vào tòa nhà lần nữa, sát khí biến mất và khung cảnh xung quanh trờ lại bình thường.”
Giải Thừa vỗ vai Cố Diệp: “Công đức lại nhiều thêm rồi.”
Cố Diệp nghiêm túc đáp: “Tất nhiên, người em sắp tỏa ánh sáng vàng chuẩn bị thành Phật rồi.”
Giải Thừa dở khóc dở cười: “Em là đạo sĩ chứ Phật gì mà Phật? Đừng làm loạn!”
Vấn đề này để về sau giải quyết tiếp, trước mắt quỷ môn sắp mở còn mở ở chỗ nào thì bọn họ không biết.

Hai người lại bước lên con xe moto nhỏ rồi đi dạo gần đó, trên đường gặp không ít người quen.

Họ thấy Cố Diệp ngồi trên xe Giải Thừa không khỏi cảm thấy vui vẻ, mặc dù Cố Diệp là con nhà giàu nhưng cũng giản dị nhỉ.

Nghe đồn cậu là một tên điên thích tùy hứng làm bậy, nhìn thấy ai là cắn người đó, nhưng giờ thử nhìn xem, không phải người ta rất tốt đó hả? Nhìn đâu giống như người khó ở trong lời đồn đâu?
Có người thắc mắc: “Giải Thừa, Cố Diệp, hai cậu định đi đến nơi nào ấy?”
Giải Thừa cười sảng khoái: “Bình thưởng quỷ môn xuất hiện ở những nơi ít người và dương khí yếu nên chúng tôi định đến nghĩa trang để đợi.”
Đám đại sư nghe thấy hai người họ dám đến nghĩa địa vào đêm cô hồn, tất cả đều tỏ vẻ thán phục, không hổ là những đại sư không tầm thường.
Cố Diệp mỉm cười hỏi: “Cho em hỏi gần đây có cái siêu thị nào không các anh?”
Người trẻ tuổi chỉ tay về phía trước: “Không thấy siêu thị chỉ thấy máy b*n n**c thôi.”
Cố Diệp nghiêm túc trả lời: “Em không mua nước, em muốn mua hạt dưa và bài poker.

Có ai biết ở đâu bán không thế?”
Người trẻ tuổi: “…”
Quả nhiên là một nhân vật lợi hại.
Cuối cùng họ vẫn mua được hạt dưa, nước ngọt, bài poker.

Cố Diệp và Giải Thừa đến nghĩa trang, sau đó trải thảm và đặt hết đồ mua được lên trên.

Mười hai giờ đã điểm, bỗng một cơn gió lạnh lẽo âm u thổi qua, quỷ môn to lớn dần dần hiện rõ ngay khu nghĩa địa.

Quỷ môn nặng nề từ từ mở ra, dù không có tiếng động nào nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy căng thẳng.
Cố Diệp: “Thiếu ba người đấu địa chủ đây! Online chờ gấp!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi