NGƯỜI QUÈ


“Đây là trà gạo đen.

Nó rất thơm, anh có thể nếm thử.” Lý Dật Thành mở túi trà cho anh, nhúng vào nước.
Quả nhiên một mùi trà tỏa ra từ hơi nước nóng rát, Lâm Thiên Nhiên nhấp một ngụm, hương thơm của trà còn lưu lại trên môi anh.
“Vừa rồi anh nhìn gì vậy?” Dật Thành hỏi anh khi hắn mở menu.
“Những thứ đang di chuyển tới lui bên ngoài là sushi sao?” Lâm Thiên Nhiên thành thật hỏi.
(Đoạn này Tiểu Thiên hỏi sushi trên băng chuyền á mng, mình khum biết diễn đạt sao nữa=)))
“Đúng vậy.

Các đĩa có màu sắc khác nhau tượng trưng cho mức giá khác nhau.

Khách ngồi xung quanh băng chuyền có thể thoải mái lấy đĩa ở trên đó xuống ăn, khi trả phòng, người phục vụ chỉ cần tính tiền theo số đĩa trên bàn của khách là được.”

Lý Dật Thành kiên nhẫn giải thích cho anh.
“Tôi đã từng thấy dây chuyền lắp ráp trong xưởng rồi, nhưng mà cái này không phải là các linh kiện, mà là mấy cục gạo.” Lâm Thiên Nhiên gãi đầu.
“Haha, Tiểu Thiên, anh thật đáng yêu.” Lý Dật Thành bị trí tưởng tượng phong phú của mình chọc cười, sao Thiên Thiên của hắn dễ thương vậy!
“Nhưng mà hôm nay chúng ta sẽ không ăn thứ đó, chúng ta ăn đồ khác.” Lý Dật Thành bắt đầu gọi món.
Ngay sau đó, một đĩa sashimi được mang lên.
Đĩa ăn bốc đầy hơi sương, lại có nhiều lát hải sản sống, Lâm Thiên Nhiên chạm vào làn sương mờ ảo, cảm thấy nó rất mới lạ.
“Đây là nước đá khô.” Lý Dật Thành giải thích.
“Nhưng nó còn sống này!” Lâm Thiên Nhiên dùng đũa chọc vào một con cá hồi, thịt cá màu cam mềm mại như thể viết rằng “Ăn tôi đi.”
“Đây là đĩa sashimi.

Tất cả thịt bên trên là thịt sống, nhưng anh có thể ăn nó.

Cứ tự tin ăn đi.” Lý Dật Thành vắt mù tạt vào trong bát nước tương, sau đó dùng đũa gắp một miếng cá lên, nhúng vào nước tương rồi cho vào miệng thưởng thức.
Lâm Thiên Nhiên đương nhiên cũng làm theo.
Anh bắt chước Lý Dật Thành ăn món sashimi đầu tiên trong đời.
“Khụ, khụ!” Vẻ mặt Lâm Thiên Nhiên hơi hồng hồng, khóe mắt chảy ra hàng nước mắt sinh lý, khó khăn lắm mới nuốt được thịt cá, liền vội vàng uống thêm một ngụm trà gạo đen.
“Haha, anh ăn phải mù tạt rồi, ngốc quá.” Lý Dật Thành vội vàng đưa khăn giấy lau miệng cho anh, “Nếu anh không ăn được thì đừng có đụng vào mù tạt màu xanh đó.”
“Ồ.” Lâm Thiên Nhiên ủy khuất lau miệng, “Nhưng mà con cá đó không tanh chút nào, nó tan chảy ngay trong miệng, ngon lắm!”
“Ăn thử sò Bắc Cực đi, nó được bắt ở Hokkaido, vừa bắt lên thuyền sẽ được ngư dân mang đi xử lí, sau đó được vận chuyển bằng đường hàng không đến nên rất tươi.
“Ồ”
Suốt bữa ăn, Lý Dật Thành giới thiệu rất nhiều về văn hóa ẩm thực Nhật Bản cho Lâm Thiên Nhiên, Lâm Thiên Nhiên vừa ăn vừa nghe, lần đầu tiên anh cảm thấy thế giới bên ngoài thật nhiều màu sắc.


Trước đây, ăn uống chỉ là hoạt động sinh tồn để no bụng, không ngờ ngày nay nó còn trở thành nghệ thuật.
Những điều này, trước đây anh chưa từng mơ tới.
“Tôi no quá.” Lý Dật Thành sờ sờ cái bụng no của mình, xỉa tăm bắt đầu lên kế hoạch cho lần sau, “Lần sau tôi đưa anh đi ăn thử thịt nướng kiểu Brazil, đầu bếp cũng là người Brazil.”
“Nấc”, Lâm Thiên Nhiên lau miệng, anh ăn no rồi, bây giờ không còn hứng thú với bất kì loại đồ ăn nào.
“Tiểu thư, trả phòng.” Lý Dật Thành nâng tay vẫy vẫy với người phục vụ đứng ở ngoài cửa.
“Tiên sinh, chào ngài.

Ngài là khách vip, sau khi giảm giá 20% tổng cộng là 3640 tệ.”
“Ba, hơn ba ngàn?” Lâm Thiên Nhiên sợ đến mức suýt ngất, “Tiểu thư, có phải tính nhầm rồi không?”
(3000 NDT ~ 12tr VNĐ)
“Cửa hàng chúng tôi dùng máy tính để đặt hàng, số lượng tiêu thụ cũng do máy tính toán nên không thể có sai sót.” Người phục vụ mỉm cười.
“Quẹt thẻ này, không có mật khẩu.” Lý Dật Thành lấy ví tiền từ trong túi quần ra, lịch sự lấy một tấm thẻ đưa cho người phục vụ.
“Được ạ, vui lòng chờ một chút.” Người phục vụ cầm thẻ đi tới quầy lễ tân thanh toán.
Lâm Thiên Nhiên vẫn cảm thấy khó tin, anh biết giá cả ở thành phố rất đắt.

Nhưng không phải đắt đến nỗi biến thái như này, đúng không? Bữa ăn này tương đương bằng cả tháng lương của anh!

“Dật Thành, chúng ta đã ăn hết hơn 3 ngàn sao?” Anh nhìn đồ cặn trên bàn, những thứ này đắt vậy sao?
“Cửa hàng này là cửa hàng ẩm thực Nhật Bản nổi tiếng nhất trong thành phố, nguyên liệu đều là đồ tươi sống từ Nhật Bản vận chuyển đến bằng đường hàng không.

Ngoài ra, tính cả giá thuê chỗ này thì đây là điều bình thường.” Lý Dật Thành ước tính.
“…” Lâm Thiên Nhiên không còn gì để nói, bọn họ ăn cũng xong rồi, anh còn ăn nhiều nhất, không thể "ói" ra đưa cho người khác được, chỉ có thể nhận mệnh hỏi, “Còn lại mấy miếng tempura, gói về ăn được không?”
“Không được.” Lý Dật Thành biết anh nghĩ gì, nhưng hắn lắc đầu, “Cái này ăn nhiều sẽ thượng hỏa, nếu muốn ăn, lần sau tôi lại dẫn anh đi.”
“Không đi nữa, không đi nữa!” Lâm Thiên Nhiên sợ tới mức nhanh chóng lắc đầu.
Sau khi ăn no, hai người muốn đi dạo tiêu cơm, Lý Dật Thành liền dẫn Lâm Thiên Nhiên đi dạo trong khu thương mại lớn này.
“Anh xem có thứ gì muốn mua không?” Lý Dật Thành thấy anh bị dãy hàng hóa lấp lánh chói mắt trong tủ kính thu hút, hắn liền muốn mua cả thế giới tặng cho anh.
“Không mua gì cả!” Lâm Thiên Nhiên còn chưa tiêu hóa xong bữa ăn đắt như giá trên trời ban nãy, giờ sao dám tiêu thêm tiền ở đây!
“Không sao, coi như tặng trước quà sinh nhật cho anh.” Lý Dật Thành tiếp tục dụ dỗ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi