NGƯỜI TA YÊU LÀ CHIẾN THẦN

Vào phòng đóng cửa cẩn thận. Trầm Du tạo thêm một kết giới để tránh bị người khác nghe lén, rồi mới ngồi xuống.

"Thúc có thể nói cho con nghe mọi chuyện không?"

Thấy khuôn mặt lo lắng của Mộ Khanh Trần, cơn tức giận trong lòng Trầm Du đã thật nhanh tiêu tán.

Cũng không khác như Mặc Triều Bạch đã từng nói. Vì Mặc Triều Bạch đã chui khỏi quan tài quá sớm nên thần lực tiêu tán đi. Nghe đến đó trái tim Mộ Khanh Trần đang treo trên cổ mới thả lỏng tâm tình mà hỏi Trầm Du.

"Mặc Triều Bạch nói với con chỉ cần mỗi tối y chịu khó tĩnh tọa hấp thu linh khí trời đất sẽ không sao!"

Nhìn gương mặt khờ khạo của Mộ Khanh Trần khiến cho Trầm Du chỉ biết cười trừ.

"Linh khí trời đất đâu phải ngày một ngày hai là có thể hấp thu!"

Tâm tình mới thả lỏng của Mộ Khanh Trần lại tiếp tục treo lên cao.


"Vậy còn cách nào khác không?"

Trầm Du lắc đầu.

"Chỉ còn cách đem hắn về lại quan tài nằm ngây ngốc đó vài chục năm còn may ra!"

Dù không muốn rời khỏi Mặc Triều Bạch. Nhưng Mộ Khanh Trần biết nếu Trầm Du đã nói như thế vậy thì nên nghe theo lời y.

Nhưng mà Trầm Du lại hiểu tính Mặc Triều Bạch hơn ai hết. Lúc chưa khôi phục trí nhớ Mặc Triều Bạch giống như là vừa gặp đã yêu Mộ Khanh Trần. Huống hồ bây giờ nhìn theo cách hai người âu yếm nhau cũng đủ biết Mặc Triều Bạch đã nhớ ra mình từng là Bạch Ức Quân, bây giờ muốn tách Mặc Triều Bạch ra khỏi Mộ Khanh Trần là vô cùng khó khăn. Mộ Khanh Trần cũng hiểu suy nghĩ của Trầm Du. Y cũng biết nói Mặc Triều Bạch rời xa mình hoàn toàn không có khả năng.

"Nếu Mặc Triều Bạch không chịu đi thì hậu quả sẽ thế nào?"


Hỏi ra câu đó Mộ Khanh Trần trông mong nhìn Trầm Du, hy vọng sẽ nghe được câu trả lời như mong đợi.

"Còn thế nào nữa, thần lực từ từ mất đi đến khi sạch sẽ kết quả cuối cùng chỉ có một!"

Trầm Du trả lời kèm theo ánh mắt âm trầm nhìn Mộ Khanh Trần.

"Không có thần lực duy trì thân xác và linh hồn hắn cũng theo đó mà tan biến!"

"Bịch!"

Mộ Khanh Trần té xuống mặt đất. Cùng theo đó là tiếng đập cửa thật mạnh.

Mặc Triều Bạch không thể kiên nhẫn mà đá văng cửa phòng. Nhưng kết giới của Trầm Du với thần lực hiện tại của Mặc Triều Bạch y chẳng thể nào phá được. Trầm Du nhìn Mộ Khanh Trần một cái sau đó thở dài mà thu lại kết giới. Sau đó nhìn Mặc Triều Bạch bằng ánh mắt.

"Ngươi xong đời rồi!"

Sau đó thân hình nhẹ nhàng đi ra ngoài còn tiện tay đóng lại cánh cửa đã bị đạp gãy. Mặc Triều Bạch muốn kéo Mộ Khanh Trần đứng lên như tay chưa chạm vào đã bị Mộ Khanh Trần đẩy ra. Mộ Khanh Trần phủi đất cát trên người sau đó chém đinh chặt sắt nói với Mặc Triều Bạch.


"Người bây giờ lập tức cùng sư thúc về Đông Hải!"

Mặc Triều Bạch nắm lấy bàn tay của Mộ Khanh Trần.

"Sau đó thì thế nào?"

"Cứ theo lời sư thúc. Y muốn làm gì thì người làm như thế!"

Mặc Triều Bạch ũ rũ kéo Mộ Khanh Trần vào lòng, sau đó tựa cằm lên vai y.

"Nếu ta chui vào quan tài phải mất vài chục năm có khi vài trăm năm!"

Mộ Khanh Trần vẫn đứng im để Mặc Triều Bạch ôm, nhưng hai cánh tay buông thõng trong ống tay áo đã nắm lại thật chặt.

"Bao lâu ta cũng chờ được!"

Mặc Triều Bạch hôn lên tóc đen mềm mượt của Mộ Khanh Trần.

"Nhưng ta không chờ được."

Mộ Khanh Trần đẩy Mặc Triều Bạch ra khỏi người mình.

"Quyết định như vậy đi!"

Rồi đi một nước ra bên ngoài hợp cùng với Trầm Du.

Chiều hôm đó khi Lục Lang từ Trường Môn Tông về phát hiện trong nhà lại xuất hiện thêm một người. Hỏi ra mới biết là bằng hữu của Mặc Triều Bạch, lại trông thấy Trầm Du một thân nam tử cao lớn tuấn tú như thế cũng không phiền lòng. Dù sao mỹ nam tử đi đến đâu cũng đều dễ được người người chào đón.
Mộ Khanh Trần từ lúc nói chuyện với Mặc Triều Bạch xong, tâm tư đã rất nặng nề không thể nào ăn uống một chút gì. Cứ mãi trốn trong phòng đóng cửa lại.

Mặc Triều Bạch tranh thủ lúc Mộ Khanh Trần không ở cùng bèn kéo Trầm Du ra một góc tối.

"Ngươi tại sao lại nói rõ ràng như thế với Mộ Khanh Trần?"

Trầm Du quả thật chưa từng thấy qua người nào như Mặc Triều Bạch.

Tính tình rất là cứng đầu lại còn quái gở.

"Không thì sao? Đợi ngươi tự nói, lúc ấy chả phải ta lại phải chạy một chuyến vác cái xác ngươi về, À! Có khi còn không có xác để mang về ấy chứ!"

Ai đời nói yêu đương với con nhà người ta lại năm lần bảy lượt dấu diếm mọi thứ. Cứ phải cho Mộ Khanh Trần nhìn thấy hắn chết vài lần mới hả dạ hay sao? Đây là cái đạo lý yêu đương quỷ ma gì?

Mặc Triều Bạch vẫn biết Trầm Du lo lắng cho mình nên mới trưng ra cái bộ dạng hung thần ác sát như thế. Nhưng bây giờ Mộ Khanh Trần còn đang bị truy đuổi khắp nơi, còn có gã Triều Âm vẫn đang mê luyến Mộ Khanh Trần như thế. Làm sao Mặc Triều Bạch có thể yên tâm mà chui vào quan tài một lần nữa.
Vả lại một ngày không gặp được Mộ Khanh Trần y đã không thể chịu nổi, huống hồ nằm vào đó là nằm luôn vài chục năm. Nhưng trước sau gì cũng phải đi, nếu kết quả không thể thay đổi chỉ còn cách tranh thủ thời gian xử lý hết mọi nguy hiểm bên người Mộ Khanh Trần. Đến lúc đó mới an an ổn ổn mà nhắm mắt được.

"Cho ta ba tháng, sau đó ta sẽ đến Đông Hải tìm ngươi!"

Trầm Du chém đinh chặt sắt.

"Hai tháng!"

Mặc Triều Bạch vẫn còn cò kè mặc cả.

"Ba tháng!"

Trầm Du như muốn ăn tươi nuốt sống Mặc Triều Bạch.

"Ngươi tưởng ta muốn nhốt ngươi vào đó chắc? Hai tháng không hơn, ngươi còn kì kèo nữa thì ta bắt ngươi đi ngay lập tức."

"Ngươi dám!"

Hùng hổ xắn tay áo, Trầm Du xông đến gần Mặc Triều Bạch.

"Lúc trước ta đánh không lại ngươi, nhưng bây giờ khác rồi. Có muốn ta tính thêm nợ những lần trước ngươi đánh ta không?"
Mặc Triều Bạch lập tức đầu hàng.

"Được, hai tháng thì hai tháng. Ngươi cần gì phải hung giữ như vậy, thật làm mất mặt Dạ Tịch ma quân."

"Ta với tên Dạ Tịch đó liên quan gì nhau!"

Nhìn khuôn mặt vờ vịt của Trầm Du, Mặc Triều Bạch khoát tay đẩy hắn về phía cửa phòng Mộ Khanh Trần.

Trầm Du thong thả đi về phía đó còn không quên quăng lại cho Mặc Triều Bạch một câu.

"Đáng đời, ngươi rồi cũng có ngày này!"

Chửi thì chửi nhưng vẫn rất nhân đạo đến phòng Mộ Khanh Trần nói cho y rõ ý định của mình và Mặc Triều Bạch. Nghe Trầm Du cam kết trong hai tháng này Mặc Triều Bạch sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Mộ Khanh Trần mới thả lỏng tâm tình.

Trầm Du kiểm tra lọ thuốc mà Phụng Miên đã đưa cho Mộ Khanh Trần xong mới lập tức rời đi

Mặc Triều Bạch đợi đến lúc Trầm Du biến mất, mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường ôm Mộ Khanh Trần vào trong ngực. Thấy Mộ Khanh Trần không có vẻ gì muốn đẩy mình ra, y lại lấn tới hôn nhẹ lên thái dương của Mộ Khanh Trần. Dù sao chỉ còn ở bên nhau được hai tháng nữa, nên Mộ Khanh Trần rất quý trọng thời gian. Hai tay y ôm chặt lấy lưng Mặc Triều Bạch.
"Vậy sao lại không cho ta vào phòng?"

"Ta có nói không cho người vào phòng sao?"

Nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của Mộ Khanh Trần, Mặc Triều Bạch cũng cười theo. Chẳng còn khúc mắc gì nên giữa hai người cứ tự nhiên mà ôm hôn nhau một lúc lâu.

Sau đó Mộ Khanh Trần mới nói cho Mặc Triều Bạch biết Trầm Du nói loại thuốc mà Phụng Miên đưa chính là một loại độc, uống vào không chỉ làm cho cơ thể không thể tiếp tục luyện công, mà đối với phái nam sẽ làm cho người đó hoàn toàn mất đi khả năng "đứng dậy" của mình.

May mắn thay Mặc Triều Bạch có mang theo loại thuốc mà sứ giả mang mặt nạ đưa cho. Nên Trang Nam Hành mới coi trọng y như thế.

Dù sao đối với loại người trầm mê tửu sắc như Trang Nam Hành, bỗng dưng một ngày lại phát hiện từ bây giờ mình không thể dùng được nữa. Vậy thì còn nỗi khổ nào bằng.
Theo như Mặc Triều Bạch quan sát được mấy ngày này, quản gia A Thanh của Trường Môn Tông chính là người chữa trị cho Trang Nam Hành. Vậy thì người hiện tại cần tập trung theo dõi chính là kẻ đó.

Do vậy tối hôm nay Mặc Triều Bạch tiếp tục danh chính ngôn thuận mà vào Trường Môn Tông. Còn Mộ Khanh Trần và Lục Thủy đang trên đường đi đến Thiên Hương Lầu đã bắt gặp Trang Nam Hành một mình một ngựa ra khỏi thành. Họ bèn chia ra hai nhánh, Mộ Khanh Trần theo dõi Trang Nam Hành còn Lục Thủy theo dõi Thiên Hương Lầu. Dù gì đây cũng là nơi gã hộ pháp mang mặt nạ đã từng hẹn "Ngụy Tào" sau khi bắt được Mộ Khanh Trần đến đây để gặp mặt, vẫn nên theo dõi một chút.

Công việc của Mặc Triều Bạch ở Trường Môn Tông đã không còn là hộ vệ canh cửa chính nữa, mà đã thăng cấp thành hộ vệ bên cạnh Trang Nam Hành. Nhưng hiện tại Trang Nam Hành đã đi ra ngoài nên Mặc Triều Bạch được rãnh rỗi, giả vờ đi dạo để ngó nghiêng một chút.
Nơi ở của Trang Nam Hành hoàn toàn biệt lập với những người khác. Hộ vệ canh chừng trùng trùng điệp điệp, chắc là lo sợ xảy ra chuyện giống như lúc trước. Đi một lúc đã thấy quản gia đang ngồi đánh cờ một mình. Thấy Mặc Triều Bạch quản gia vẫy tay gọi y đến.

"Có biết đánh cờ không?"

Mặc Triều Bạch khiêm tốn trả lời.

"Một chút!"

Thật ra y đâu chỉ biết một chút. Chiến thần tam giới ngoài lãnh binh đánh trận còn có một sở thích là đánh cờ. Vì thế sau một lúc A Thanh đã thua liên tiếp hai ván, y đã phải nhìn Mặc Triều Bạch bằng một con mắt khác.

Trong Trường Môn Tông này chẳng ai là đối thủ đánh cờ của A Thanh cả. Hôm nay may mắn gặp được Mặc Triều Bạch vô tình đã gợi lên tinh thần hiếu chiến của y.

Mặc Triều Bạch thì không như thế, y vẫn biết chuyện quan trọng mình cần làm. Nên vừa đánh cờ vừa tranh thủ khai thác tin tức từ vị quản gia này. Nhưng vị quản gia cũng là một người khôn ngoan, chuyện có thể nói y đều nói ra một chút cũng không thèm dấu diếm. Còn những việc quan trọng hắn tuyệt nhiên không hé răng nửa chữ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi