NGƯỜI TA YÊU LÀ CHIẾN THẦN

Từ lúc Mặc Triều Bạch vào Trường Môn Tông đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội giáp mặt trực tiếp với Trang Liễu Niên. Hỏi qua hạ nhân mới biết hiện tại lão đang bế quan tu luyện thuật pháp gì đó. Đây chính là cơ hội lớn để rà soát một lần Trường Môn Tông. Nên đêm nay Mặc Triều Bạch đã giả vờ theo Trang Nam Hành đến Thiên Hương Lầu. Còn đưa cho hắn một viên thuốc. Sau đó tranh thủ lúc hắn còn đang u mê trụy lạc đã bay trở về Trường Môn Tông. Lục soát trong phòng Trang Nam Hành nhưng vẫn chẳng có gì hữu dụng. Mặc Triều Bạch bèn đi đến phòng Trang Liễu Niên. Mặt nạ hôm trước trông thấy ở ám thất trong bờ tường đã biến mất. Có nghĩa là lão không phải đang bế quan, mà đã đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng Trang Liễu Niên một lúc Mặc Triều Bạch đã bị trưởng lão Trang Thanh Hoán đuổi kịp.


Đây chính là vị trưởng lão lúc xưa xông lên núi Xuy Vũ, cùng với trưởng lão của Lục Nguyệt Sơn Trang. Hôm ấy do chạy nhanh nên không bị Bạch Ức Quân bắt được.

Nhưng sau này khi Bạch Ức Quân xuống núi lại bị y đánh cho một trận. Còn kéo cái mạng già của lão về Trường Môn Tông ăn vạ. Khiến cho lão phải bế quan những năm năm để phục hồi nguyên khí.

Đến khi xuất quan ra đã nhận được tin Bạch Ức Quân chết rồi. Tin tức này làm cho Trang Thanh Hoán mừng rỡ đến tận vài tháng.

Đuổi theo Mặc Triều Bạch một quãng đường dài. Đến khi ra tới ngoại thành mới đuổi kịp. Trang Thanh Hoán phát hiện kẻ đột nhập thân hình rất cao, mặc một bộ hắc y che kín mặt chỉ chừa lại đôi mắt. Lão cũng không vội vàng mà đánh chỉ đứng đó hỏi Mặc Triều Bạch.

"Ngươi là kẻ nào lại dám đột nhập vào Trường Môn Tông?"


Mặc Triều Bạch cười cười bình tĩnh nhìn Trang Thanh Hoán.

"Lão già nhà ngươi vẫn chưa chết sao?"

Lần đó đánh cho lão sống dở chết dở như thế hình như mình vẫn còn hơi nhẹ tay.

Thật là tiếc.

Vạn phần cảm khái trong lòng.

Mà Trang Thanh Hoán nghe câu trả lời của Mặc Triều Bạch như thế, cộng với ánh mắt không xem ai ra gì của Mặc Triều Bạch. Thành công làm cho lão hoàn toàn tức giận.

"Đồ nít ranh miệng còn hôi sữa, ta sẽ cho ngươi biết Trường Môn Tông không phải nơi ngươi muốn đến là đến muốn đi thì đi!"

Nói rồi bay đến đánh Mặc Triều Bạch. Song phương cứ đánh nhau như thế bất phân thắng bại một lúc lâu. Tưởng rằng có thể thừa cơ Trang Thanh Hoán lơ là mà chạy đi. Lại không ngờ được tông chủ Trường Môn Tông Trang Liễu Niên xuất hiện. Trang Liễu Niên là lão già khôn khéo thế nào dễ gì có thể lừa được. Vậy là cả hai hợp tác vây đánh một mình Mặc Triều Bạch.


Động tĩnh cuộc chiến lớn để nổi dân toàn thành đã nháo nhào vây đến. Lục Thủy đang đi mua thức ăn ngoài đường cũng nghe nói. Y lập tức về báo cho Mộ Khanh Trần. Dù không biết ngoài thành ai đang đánh nhau nhưng vẫn là ra xem mới yên tâm được. Hai người chạy đến nơi thì dân chúng đã vây thành một vòng rất lớn.

Mộ Khanh Trần khó khăn lắm mới trà trộn vào đã thấy một người toàn thân hắc y đang bị hai lão già Trường Môn Tông vây đánh. Tim Mộ Khanh Trần bụp một tiếng rơi tõm vào hầm băng. Không cần nhìn kĩ Mộ Khanh Trần đã nhận ra người áo đen chính là Mặc Triều Bạch. Lục Thủy cũng kinh ngạc như thế, nhưng sợ Mộ Khanh Trần xốc nổi chạy tới nên đã kéo Mộ Khanh Trần ra một góc không người. Lại ngạc nhiên khi thấy Mộ Khanh Trần không phản kháng gì mà còn im lặng cho y kéo đi.
"Này không phải ngươi sợ quá nên đơ luôn rồi chứ."

Mộ Khanh Trần dặn lòng. Bình tĩnh, chỉ cần mình bình tĩnh thì sẽ có cách cứu người.

Lục Thủy vẫn lắc lắc vai của Mộ Khanh Trần.

"Ngươi có nghe ta nói không!"

"Này!"

Mộ Khanh Trần vẫn không nghe Lục Thủy nói gì. Chỉ im lặng suy tính.

"Ta nghĩ ra rồi."

Mộ Khanh Trần kéo Lục Thủy nói nhỏ một lúc. Sau đó cả hai âm thầm trà trộn vào đám đông.

Trận đánh đã đến hồi quyết liệt.

Mặc Triều Bạch bị bọn chúng dồn đến một bờ vực sâu hun hút. Đang suy nghĩ nên thoát thân như thế nào thì từ trong đám đông có người đã thảy một đống bạc về phía ba người. Dân chúng trông thấy bạc lòng tham nổi lên. Nào còn coi Trường Môn Tông là gì, chỉ chăm chăm ùa tới lụm bạc trên đất. Một đám đông vài trăm người nhào tới làm cho hai lão già còn đang bất ngờ đã thấy một đống bột bay đến. Sợ là thuốc độc cả hai lập tức dùng tay che lại mũi miệng. Đến khi thuốc tan đi mới phát hiện kẻ áo đen vậy mà lại biến mất. Hiện trường chỉ còn một đám dân đen đang chen lấn nhặt tiền.
Sau khi tung một mớ bột vào người hai lão già, Mộ Khanh Trần lập tức bay đến ôm lấy Mặc Triều Bạch ý đồ muốn mang y chạy đi. Nhưng Mặc Triều Bạch đã nhanh hơn túm lấy eo Mộ Khanh Trần dùng thuật di chuyển tức thời đưa hai người về tiểu viện. Đặt chân đến nơi Mặc Triều Bạch cơ hồ choáng váng đứng không vững. Mộ Khanh Trần kịp thời ôm lấy Mặc Triều Bạch để y ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trong phòng.

"Cẩn thận một chút!"

"Ta không sao!"

Mộ Khanh Trần không nghe Mặc Triều Bạch trả lời, mà một tay xét nát chiếc áo dạ hành Mặc Triều Bạch đang mặc trên người, rồi kiểm tra tỉ mỉ một lúc. Mới yên tâm trên người Mặc Triều Bạch không bị bất cứ nội thương gì. Chỉ là trên mặt có vài vết xước nhẹ. Lúc này Mộ Khanh Trần mới thở phào.

"Ta đi nấu cho người ít nước để tắm!"
Mặc Triều Bạch cũng không ngăn cản. Đợi đến khi Mộ Khanh Trần đi khuất Mặc Triều Bạch mới lượm chiếc áo mà Mộ Khanh Trần xé rách lúc nãy, che miệng ói ra một ngụm máu. Sau đó len lén quăng chiếc áo đi, lấy một chiếc bình nhỏ từ trong ngực. Đổ ra một viên thuốc nhét vào trong miệng mình. Đây chính là lọ thuốc mà trước khi đi Trầm Du có để lại cho Mặc Triều Bạch là loại thuốc trị nội thương vô cùng hữu dụng mà Trầm Du vừa bào chế. Trầm Du lo lắng trong hai tháng ở lại Mặc Triều Bạch sẽ bị thương nên đã lén đưa nó cho y. Khi ấy Mặc Triều Bạch còn cười nhạo Trầm Du lo xa, thật không ngờ bây giờ lại cần đến nó. Mộ Khanh Trần pha xong một bồn nước ấm sau đó đi vào phòng gọi Mặc Triều Bạch.

"Nước nóng rồi!"

Nhìn xung quanh không thấy chiếc áo mà mình vừa bực tức xé rách khi nãy đâu.
"Áo đâu rồi?"

"Quăng rồi, rách như thế làm sao mà mặc được."

Hiếm khi Mặc Triều Bạch chịu giải thích rõ ràng như thế, Mộ Khanh Trần cũng không hỏi thêm. Khi Mặc Triều Bạch ngâm mình trong bồn nước nóng thì Lục Thủy đã trở về. Câu đầu tiên y vào cửa đã quan tâm hỏi thăm Mặc Triều Bạch.

"Mặc Triều Bạch có sao không?"

"Không sao!"

Hai người ngồi tán dóc một lúc. Mặc Triều Bạch ngâm nước nóng một lúc đã cảm thấy cuộn máu trào tới cuống họng đang từ từ tan đi. Thuốc của Trầm Du thật sự rất linh nghiệm. Nếu là lúc trước chỉ cần một cái phất tay của Mặc Triều Bạch e rằng hai lão già đã đi chầu trời từ lúc nào rồi. Chứ không phải như bây giờ bị hai lão già vây hãm không thể chạy thoát.

Nhưng mà Mặc Triều Bạch cũng biết, nhờ đánh nhau mới biết lão già Trang Liễu Niên đang luyện một loại công phu hết sức tà môn. Khi nhận một chưởng của lão Mặc Triều Bạch còn kịp trông thấy lòng bàn tay lão bay ra một luồn hắc khí. Nếu là người thường trúng phải e rằng lục phủ ngũ tạng sẽ bị thối rửa ngay lập tức. Mặc Triều Bạch ẩn ẩn cảm thấy luồng hắc khí này khá giống ma khí trên người Dạ Tịch. Nhưng mà hiện tại Dạ Tịch vẫn đang ở Đông Hải, chẳng lẽ trên thế gian này thật sự lại xuất hiện thêm một đại ma đầu giống như Mộ Khanh Trần nói.
Mộ Khanh Trần chờ bên ngoài khá lâu vẫn chẳng thấy người đi ra, nên lo lắng mà bước vào. Vẫn thấy Mặc Triều Bạch ngồi ngâm mình trong bồn tắm, mà suy nghĩ đã bay tới tận nơi nào. Thò tay vào nước thì phát hiện nước đã trở nên lạnh lẽo. Mộ Khanh Trần lập tức đẩy tay Mặc Triều Bạch.

"Nước đã lạnh như thế người còn định ngâm đến khi nào?"

Mặc Triều Bạch giật mình mới cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lập tức cười giả lả mà đứng lên.

"Ta quên mất!"

Cả người trần trụi xuất hiện trước mắt Mộ Khanh Trần, thành công làm cho Mộ Khanh Trần mặt đỏ như con tôm luộc.

"Người. . người. . xoay người lại!"

Mặc Triều Bạch tức cười đưa lưng về phía Mộ Khanh Trần nhưng vẫn không quên trêu ghẹo.

"Cả người ta có chỗ nào mà Khanh Trần chưa từng thấy qua."

Mộ Khanh Trần lấy chiếc khăn lớn trùm lên cả người Mặc Triều Bạch.
"Ta mặc kệ! Người mau lau khô rồi mặc y phục vào."

Rồi chạy như bay ra khỏi phòng. Mặc Triều Bạch nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Mộ Khanh Trần sau đó ngoan ngoãn mặc y phục gọn gàng.

Nhưng vừa khoác được chiếc áo ngoài thì cơ thể đã cảm thấy choáng váng lảo đảo. Cố gắng lắm mới vịn vào cây cột giữa nhà. Nhắm mắt ổn định một lúc chờ cơn choáng váng qua đi.

Lại chờ một lúc vẫn không thấy người đi ra.

Mộ Khanh Trần quyết định quay vào xem xét một lần nữa. Mặc y phục thôi mà cũng lâu như thế. Vừa trông thấy Mặc Triều Bạch trang nhắm mắt dựa vào cây cột giữa nhà. Thành công làm cho Mộ Khanh Trần hồn vía lên mây lập tức chạy đến cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Mặc Triều Bạch.

"Người sao rồi?"

Nghe giọng nói của Mộ Khanh Trần Mặc Triều Bạch lập tức mở mắt ra, nhéo má Mộ Khanh Trần một cái.
"Ta giả bộ hay không?"

Mộ Khanh Trần đánh vào ngực Mặc Triều Bạch một cái.

"Làm ta sợ hết hồn!"

Cú đánh của Mộ Khanh Trần làm cho ngực Mặc Triều Bạch đau ê ẩm. Nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ như không có gì.

"Khụ!"

Mộ Khanh Trần vuốt vuốt trên ngực Mặc Triều Bạch.

"Có sao không? Để ta dìu người vào phòng."

"Không sao ta tự đi được!"

Mộ Khanh Trần kéo áo khoác đang trễ trên vai Mặc Triều Bạch lên.

"Sao lại mặc áo như thế, cảm lạnh thì làm sao?"

Mặc Triều Bạch cười cười nhìn Mộ Khanh Trần bận rộn chỉnh sửa y phục, rồi thắt đai lưng cho mình.

"Ta mặc thành như thế có giống mỹ nhân ưu tư không?"

"Giống một tên lưu manh thì có."

Mặc Triều Bạch cốc lên trán Mộ Khanh Trần. Rồi để mặc Mộ Khanh Trần dìu mình về phòng. Mộ Khanh Trần vất vả nhét Mặc Triều Bạch lên giường, quấn y thành cái kén. Lúc nãy đi ngang phòng khách không trông thấy Lục Thủy nên Mặc Triều Bạch bèn hỏi.
"Lục Thủy đâu?"

Mộ Khanh Trần cẩn thận nhét cánh tay còn lại của Mặc Triều Bạch vào trong chăn.

"Hắn ra ngoài dò la tin tức của Trường Môn Tông rồi!"

Mặc Triệu Bạch vẫn dặn dò Mộ Khanh Trần.

"Bảo hắn cẩn thận một chút!"

Mắt đã trũng sâu rồi mà còn không chịu ngủ. Người này thật là! Mộ Khanh Trần bèn nói một hơi.

"Người cứ yên tâm mà ngủ đến khi nào nấu cháo xong ta sẽ gọi người dậy. Ta sẽ nấu cháo thịt cho người ăn. Nên người phải ngoan ngoãn ngủ ngay lập tức. Có được không?"

"Uh! nhưng mà nhiều thịt một chút."

Mộ Khanh Trần gật đầu lia lại.

"Được được!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi