NGƯỜI TA YÊU LÀ CHIẾN THẦN

Vậy là Mộ Khanh Trần mới nãy còn đang hung hãng đánh nhau với Trang Thanh Hoán, đã ngồi xuống lung lây Trang Nam Hành đang nằm dưới đất.

"Thiếu chủ người không sao chứ?"

Lục Lang sau khi dẫn dụ Trang Thanh Hoán đến đây, thừa lúc lão đang bị Mộ Khanh Trần và Mặc Triều Bạch vây đánh. Đã chạy về đứng trước cửa phòng chưởng môn Trang Liễu Niên gân cổ gào lên.

"Người đâu thiếu chủ đến mật thất đánh lén Mộ Khanh Trần đã bị trưởng lão Trang Thanh Hoán đánh bị thương rồi!"

"Rầm!"

Cửa phòng bị đá gãy, bóng dáng Trang Liễu Niên cũng biến mất. Ngay lúc trưởng lão Trang Thanh Hoán còn đang ôm ngực chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy chưởng môn xuất hiện giữa phòng.

Trong mật thất chỉ vỏn vẹn một ngọn đèn yếu ớt nên cũng không nhìn rõ được mặt của ai. Chưởng môn Trang Liễu Niên trông thấy con trai mình đang nằm giữa nhà, bên cạnh là một kẻ giống như đại phu. Lão không nghi ngờ gì mà hỏi.


"Con ta thế nào?"

Mộ Khanh Trần vẫn đang giả làm đại phu bắt mạch cho Trang Nam Hành vội trả lời.

"Bẩm chưởng môn thương thế rất nặng, không rõ sống chết!"

Vừa nghe tới đó chưởng môn Trang Liễu Niên đã nổi trận lôi đình.

Mộ Khanh Trần tuy vẫn đang bận giả vờ kiểm tra thương thế của Trang Nam Hành, nhưng vẫn liếc thấy từ bàn tay Trang Liễu Niên vô số khói đen bỗng chốc tỏa ra.

"Chưởng môn ta.."

Trưởng lão còn chưa kịp giải thích đã bị chưởng môn Trang Liễu Niên đánh cho văng vào tường. Mộ Khanh Trần còn nghe rõ tiếng xương cốt của lão vỡ vụn.

"Ta.."

Lão chỉ nói được một chữ đã lập tức chết đi.

"Mang con ta ra ngoài!"

Hộ vệ đang tụ tập bên ngoài lập tức đem cáng vào mang Trang Nam Hành về phòng. Mộ Khanh Trần vì đang giả là đại phu nên cũng thuận lợi theo ra ngoài. Sau đó trà trộn vào đám đông lẻn ra khỏi Trường Môn Tông đi về phía tiểu viện. Lục Lang đã đem theo sẵn một đại phu bên ngoài, rồi nhét vào trong phòng chẩn bệnh cho Trang Nam Hành.


Kế hoạch này vào tối hôm trước Mộ Khanh Trần vào mật thất thăm Mặc Triều Bạch, hai người đã bàn bạc với nhau rồi. Bởi vì bọn họ chỉ có ba người khó thể đối phó với một đám cao thủ của Trường Môn Tông. Nên tranh thủ diệt được người nào hay người đó. Bận rộn loay xoay bên Trường Môn Tông đến sáng, Lục Thủy cũng an toàn rút về tiểu viện. Nhưng vẫn mang một bụng ấm ức.

"Kế hoạch rất hay chỉ tiếc ta chẳng được đánh một trận nào, chỉ toàn làm chuyện vặt vãnh!"

Mộ Khanh Trần hoàn toàn là khuôn mặt kinh ngạc khi nghe câu nói của Lục Thủy.

"Toàn bộ kế hoạch này nếu không có ngươi thì làm sao có thể thành công được chứ!"

"Thật không?"

"Ta lừa ngươi làm chi!"

Dỗ dành vài câu Lục Thủy mới chịu nguôi ngoai.

"Lần sau ta muốn cùng các ngươi đánh một trận!"

Võ vào vai Lục Thủy vài cái an ủi, Mộ Khanh Trần mỉm cười.


"Lần sau sẽ cho ngươi trực tiếp ra tay."

"Vậy còn chấp nhận được!"

Thấy Lục Thủy không để bụng chuyện đó nữa. Mộ Khanh Trần đẩy đến tay y một chén cháo.

"Ăn rồi ngủ đi, đến tối lại dẫn ta vào thăm Mặc Triều Bạch một lát!"

Lục Thủy vừa ăn cháo vừa cảm thán.

"Ăn được bát cháo của ngươi cũng khó ghê cơ. Không làm cái này cũng chạy việc kia!"

"Biết vậy thì tốt, ăn nhanh đừng lề mề nữa!"

Ngủ một giấc đến tối, Lục Thủy lại ngựa quen đường cũ giả làm Lục Lang mang theo đại phu "Mộ Khanh Trần" đến mật thất.

Tiếng vui mừng của thị vệ canh ngoài cửa mật thất.

"Lại đến khám nữa à?"

Lục Thủy mỉm cười hiền lành.

"Chưởng môn căn dặn phải chăm sóc hắn kĩ càng. Ta cũng chẳng dám lơ làng. Ta canh cho một lúc, các ngươi nhanh đi ăn."

"Lục đại ca yên tâm, bọn ta ăn nhanh sẽ về ngay!"
Hai thị hệ chạy nhanh về phía nhà bếp. Nói đùa gì chứ trời lạnh thế này được ăn một bát mì nóng hổi ai mà chẳng thích.

Mộ Khanh Trần cầm bát cháo đưa cho Mặc Triều Bạch.

"Ngươi đút cho ta ăn!"

"Được."

Mộ Khanh Trần ngoan ngoãn đút từng muỗng cho Mặc Triều Bạch.

"Có ngon không?"

"Ngon!"

Ăn được nửa chén cháo Mặc Triều Bạch đã lấy muỗng từ tay Mộ Khanh Trần. Sau đó bưng bát cháo múc một muỗng đút cho Mộ Khanh Trần.

"Bây giờ đến ngươi ăn!"

Đẩy nhẹ muỗng cháo trước miệng mình ra Mộ Khanh Trần nhỏ giọng.

"Ta đã ăn rồi!"

Nhưng vẫn bị giọng nói dịu dàng của Mặc Triều Bạch thu phục.

"Ngoan! Nào há miệng!"

Đút cho Mộ Khanh Trần ăn hết nữa bát cháo còn lại. Mặc Triều Bạch lại tiếp tục uống ly trà gừng mà Mộ Khanh Trần mang theo cho y.

"Ở đây lạnh như thế uống cái này giúp làm ấm cơ thể."
Uống một ngụm hôn Mộ Khanh Trần một cái. Lại uống tiếp một ngụm hôn Mộ Khanh Trần thêm một cái.

Cứ như thế đến khi uống xong ly trà trên mặt Mộ Khanh Trần không có chỗ nào Mặc Triều Bạch chưa được hôn qua.

"Thật là!"

Mộ Khanh Trần hết biết nói gì chỉ cười cười dựa vào lòng Mặc Triều Bạch. Chỉ có thể ngồi ôm nhau một lúc, bởi vì hiện tại trong Trường Môn Tông đang trong thời gian canh phòng nghiêm mật không thể ở lâu.

Trước khi ra về Mộ Khanh Trần còn không quên dặn dò Mặc Triều Bạch một lần.

"Đắp nhiều chăn một chút, ăn nhiều rau xanh. Tranh thủ thời gian rãnh rỗi ngủ thật nhiều thật ngon!"

Mặc Triều Bạch mỉm cười ra vẻ vô cùng ủy khuất.

"Không có Khanh Trần ta không ngủ ngon được!"

"Ta biết!"

Mộ Khanh Trần cũng thẳng thắn thừa nhận như thế khiến Mặc Triều Bạch một phen thõa mãn mà ôm y trong lòng vừa hôn vừa nỉ non một lúc. Rồi mới thả Mộ Khanh Trần theo Lục Thủy ra về.
Trước khi mang vị đại phu đến Trường Môn Tông, Lục Thủy đã dặn dò đại phu cho Trang Nam Hành ngủ thêm một ngày để Trang Liễu Niên tưởng rằng con mình bị thương rất nặng. Tranh thủ ít thời gian để Mộ Khanh Trần đến thăm Mặc Triều Bạch.

Vì vậy đến tận một ngày sau Trang Nam Hành mới tỉnh lại. Mở mắt ra đã trông thấy phụ thân đang lo lắng nhìn mình. Trang Nam Hành lập tức cáo trạng trưởng lão Trang Thanh Hoán đã đánh mình thế nào. Ngoài dự đoán lại nghe phụ thân nói đã gϊếŧ Trang Thanh Hoán rồi. Cũng xem như trút giận cho mình. Còn về việc "Mộ Khanh Trần" vẫn đang ở trong mật thất, Trang Nam Hành cũng chẳng vội vàng gì.

Việc Trang Nam Hành ngu ngốc như thế cũng đỡ cho Mộ Khanh Trần một phen vất vả suy tính ngược xui.

Về phía chưởng môn Trang Liễu Niên lúc này đang bị đau đớn dày vò một trận.
Do hôm xảy ra sự việc, lão vẫn đang luyện công trong phòng. Hoàn toàn không phòng bị, vì tin tưởng có trưởng lão Trang Thanh Hoán hộ pháp bên ngoài. Ai mà ngờ đâu Lục Thủy đã đến trước cửa la chói tai. Phần vì giật mình, phần vì nghe tin con trai đang gặp nguy hiểm. Lơ là chỉ một tích tắc đã dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. May mắn vẫn còn có cách trị. Công pháp lão luyện chính là loại phải cần hỗ trợ thải âm bổ dương. Vì thế cách một khoảng thời gian lại phải truyền lệnh xuống cho bên Ngụy Quân phái thuộc hạ đi bắt phụ nữ về.

Đó chính là lần mà Ngụy Tào xuống núi đụng phải Mộ Khanh Trần. Nên Mộ Khanh Trần và Mặc Triều Bạch mới giả làm Ngụy Tào trà trộn được vào Ngụy Gia ở trên núi Đông Phong một thời gian.

Vì thế vị hộ pháp mang mặt nạ mà Mặc Triều Bạch gặp được khi giả làm Ngụy Tào chính là chưởng môn Trang Liễu Niên của Trường Môn Tông.
Đến đây lại làm dấy lên nghi vấn Ngụy Gia xếp thứ hai trên bảng Ngũ tộc mà Trường Môn Tông lại xếp sau một bậc. Vậy tại sao Ngụy Quân tông chủ của Ngụy Gia lại cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ dưới trước của Trang Liễu Niên.

Thật ra Ngụy Gia hiện tại chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Bên trong đã thối nát từ lâu. Vài chục năm nay Ngụy Gia không đào tạo ra một nhân tài nào cả. Mà hai anh em sinh đôi Ngụy Quân và Ngụy Tào lại chẳng có chí cầu tiến. Ai cũng đam mê vào sở thích riêng của mình. Đến khi Sơn Hà Cung phái trưởng lão đến đưa cho bọn họ chút lợi ích. Hai anh em họ Ngụy lập tức đồng ý gia nhập Sơn Hà Cung.

Mà vị trưởng lão được Sơn Hà Cung phái đến lại chính là Trang Liễu Niên. Lão cũng chả bao giờ dại dột mà lòi ra bộ mặt thật của mình. Nên Ngụy Quân vẫn cứ nghe lời mà vâng vâng dạ dạ, lão bảo gì thì làm nấy.
Hôm nay trưởng lão cử một hộ vệ đến muốn Ngụy Quân giao ra vài người phụ nữ. Bắt phụ nữ thôi mà, chả có gì lớn lao. Vì thế sau nửa ngày, tên hộ vệ mà Trang Liễu Niên phái đến đã dẫn theo năm người phụ nữ luồn lách đem vào Trường Môn Tông.

Đáng lý là bí mật không ai biết, nhưng Lục Thủy vẫn còn đang vui vẻ giả làm Lục Lang đi đi lại lại trong Trường Môn Tông. Vừa vặn bắt gặp một đoàn phụ nữ được đưa vào phòng chưởng môn Trang Liễu Niên.

Với võ công của mình Lục Thủy thừa biết không thể theo dõi được, nên đã chạy vào mật thất báo với Mặc Triều Bạch. Nghe lời nói của Lục Thủy Mặc Triều Bạch đã xâu chuỗi một loạt sự kiện khi còn ở Ngụy Gia đến nay. Thì ra Trang Liễu Niên chính là trưởng lão mang mặt nạ. Vậy là việc Ngụy Tào lùng bắt thôn dân dưới làng là theo lệnh của Trang Liễu Niên. Không ngờ tông chủ Ngụy Quân lại bị người ta xỏ mũi mà không biết. Cứ ngỡ bắt người giao cho cung chủ Sơn Hà Cung để tăng thêm độ tin cậy của mình trong mắt cung chủ. Ai có ngờ lại chỉ phục vụ cho trưởng lão mà thôi.
Một đám tông chủ, chưởng môn lại chuyên coi mạng người như cỏ rác.

"Khốn kiếp!"

Mặc Triều Bạch tức giận chửi khẽ. Sau đó thay một thân hắc y do Lục Thủy mang tới, tránh tai mắt của thị vệ trốn vào phòng của Trang Liễu Niên. Trong phòng chẳng có một ai, Mặc Triều Bạch thừa biết làm loại chuyện như thế này chắc chắn phải ở trong một ám thất.

Nơi này là phòng ngủ của Trang Liễu Niên bày toàn những vật phẩm thượng hạng. Vậy mà có một chiếc giá nến cũ kĩ lại được để trên bàn. Mặc Triều Bạch lấy một mảnh vải lót vào lòng bàn tay, sau đó mới cầm giá nến vặn một vòng.

Một khung cửa tối tăm không tiếng động được mở ra. Nhìn vào đấy là một hành lang dài hun hút. Mặc Triều Bạch nhẹ nhàng đi xuống, khoảng nửa khắc sau đã nghe từ xa vang vọng tiếng la hét gào khóc cùng với tiếng rên rĩ ái mụi của nữ nhân. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi