NGƯỜI TA YÊU LÀ CHIẾN THẦN

Chờ một mạch đến sáng ngày thứ hai đã trông thấy đoàn người, dẫn đầu là Mộc phu nhân đi về phía này. Để tránh việc bứt dây động rừng, Mộc phu nhân vẫn chưa thông báo với dân chúng về sự việc của chưởng môn Trang Liễu Niên.

Bọn họ thừa biết bên ngoài Trường Môn Tông có một kết giới vô cùng vững chắc, nếu không có sự cho phép của chưởng môn không ai có thể vào được. Nhưng vô tình trước đây Bạch Ức Quân đã cưỡng ép xé rách một mảnh kết giới, đến nay Trang Liễu Niên vẫn chưa thể vá lại. Cộng thêm lần này Hành Luật lại cử thêm bốn cao thủ đến hỗ trợ Mộc phu nhân. Nên sau một lúc cả bọn đã phá vỡ được toàn bộ kết giới này.

Kết giới bị vỡ dẫn theo tiếng rung mạnh. Trường Môn Tông đã thành một đoàn hỗn loạn.

Hộ vệ, đệ tử ngay cả nhóm trưởng lão của Trường Môn Tông cũng đã ra mặt. Đang điên cuồng chiến đấu với thuộc hạ mà Mộc phu nhân dẫn theo. Trang Liễu Niên đang ở dưới mật thất cũng đã nghe thấy. Lão lập tức bay ra ngoài vừa vặn đụng ngay nhóm người Hành Luật đang nhanh chân đi vào. Trông thấy lão, Mộc phu nhân khó nén cơn giận trong lòng.


"Trang Liễu Niên ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi!"

Nghe Mộc phu nhân nói như thế, Trang Liễu Niên đã biết chuyện mình bắt thôn nữ về luyện công đã bị Lục Lang khai ra. Nhưng lão vẫn không hề sợ hãi mà vẫn mang bộ mặt cao ngạo nhìn Mộc phu nhân.

"Nói dễ nghe thật, đang yên đang lành ngươi dẫn người tấn công vào Trường Môn Tông. Rồi lại bảo ta đưa tay chịu trói. Ngươi có biết mình hiện tại đang làm cái gì không?"

Mộc phu nhân nghiến răng gằn từng chữ.

"Chết đến nơi mà còn già mồm! Ngươi bắt cóc cô nương nhà lành về để luyện công. Lý do đó có đủ để chúng ta xử phạt ngươi không?"

"Muốn bắt ta, e rằng các ngươi không đủ năng lực."

Vừa dứt lời bàn tay vẫn đang dấu trong áo dài của lão vung ra, khí đen từ lòng bàn tay chui ra nhằm đánh vào ngực Mộc phu nhân. Nhưng Mộc phu nhân đâu phải người bình thường, lập tức né tránh. Cả bốn người đi đến nơi này với Mộc phu nhân cùng xông tới. Võ công của Trang Liễu Niên lúc trước cũng đã được liệt vào hàng cao thủ. Nay lại học thêm một môn võ công âm tà. Mỗi chiêu thức đánh ra đều mang theo một luồn khí độc đen kịch. Một người trong nhóm Hành Luật vô ý bị trúng chiêu, da thịt lập tức thối rữa. Tích tắc sau cả người bốc khói đen chỉ còn trơ lại một bộ xương.


Mặc Triều Bạch nghe động tĩnh lớn như thế cũng chạy ra ngoài, đã trông thấy một đám người đánh nhau hỗn loạn. Phía xa giữa sân Trang Liễu Niên đang bị nhóm bốn người vây quanh. Nhấc chân đi tới đã thấy Mộ Khanh Trần và Lục Thủy đang đứng trong một góc nhìn chằm chằm. Mặc Triều Bạch đi nhanh tới kéo cánh tay Mộ Khanh Trần.

"Làm gì vậy?"

Trông thấy người kéo mình là Mặc Triều Bạch, Mộ Khanh Trần cũng không có gì bất ngờ. Tất cả mọi chuyện đều là mưu kế mà hai người đã bàn bạc với nhau. Mộ Khanh Trần cũng không có ý định tham gia vào cuộc chiến, càng không muốn Mặc Triều Bạch dính vào. Vì thế ba người cứ yên lặng quan sát. Một lúc sau liên tiếp hai người bên Hành Luật ngã xuống. Mộc phu nhân dường như cũng đã bị thương.

"Để ta đến giúp họ một tay!"

Mặc Triều Bạch lập tức bay tới. Mộ Khanh Trần nào yên tâm để Mặc Triều Bạch xông pha một mình. Cả y và Lục Thủy cũng đến gia nhập cuộc chiến. Một lúc sau phần thắng đã dần nghiêng về phía nhóm người bọn họ. Trang Liễu Niên trên người đã bị nội thương, lảo đảo lùi về phía sau. Tưởng rằng đã chiếm thế thượng phong, ai có ngờ tên "Mộ Khanh Trần" đang bị thương nhốt trong mật thất. Vậy mà lại xông ra lại còn mang theo hai gã đồng bọn. Nhìn kỹ mới phát hiện tên mặc áo đỏ vậy mà lại là Lục Thủy, thiếu chủ của Lục Nguyệt Sơn Trang.


Tuy trước đây lão đã nghe nói giao tình của Lục Thủy và Mộ Khanh Trần. Nhưng Trang Liễu Niên vẫn không ngờ Lục Thủy vậy mà còn vì Mộ Khanh Trần lại dám ra mặt vây công mình. Mắt thấy đã sức cùng lực kiệt, khi Mặc Triều Bạch vung tới một chưởng Trang Liễu Niên đã nhanh tay hút một một hộ vệ đang đánh loạn ở đằng xa để làm lá chắn. Mặc Triều Bạch trông thấy lập tức thu hồi chưởng lực. Thừa cơ mọi người còn đang chưa kịp phản xạ Trang Liễu Niên đã nhanh chân dùng khinh công bay đi mất.

Mặc Triều Bạch lập tức đuổi theo, Mộ Khanh Trần và Lục Thủy cũng nối gót không rời. Mộc phu nhân chưa vội mà còn phải ở lại phân phó người trông coi Trường Môn Tông.

Pháp lực Trường Môn Tông không tính là cao. Nhưng khinh công có thể liệt vào hàng nhất đẳng. Một lúc sau cả Lục Thủy và Mộ Khanh Trần cũng bị bỏ lại phía xa, chỉ còn một mình Mặc Triều Bạch đang càng ngày càng đến gần. Mặc Triều Bạch lúc này vẫn mang bộ mặt của Mộ Khanh Trần. Bay một lúc đã chặn đầu Trang Liễu Niên. Ép lão phải hạ xuống đất.
"Không ngờ thời gian mới có hai năm mà Mộ Khanh Trần ngươi lại luyện được một thân công phu như thế. Thật là làm cho Bạch Ức Quân dưới suối vàng phải nở mày nở mặt."

Không phải vô tình mà nhắc đến Bạch Ức Quân, mục đích của lão là làm cho "Mộ Khanh Trần" tức giận hòng có thời cơ chạy thoát. Nhưng không may cho lão người trước mặt lại không phải là Mộ Khanh Trần. Nhắc đến tên Bạch Ức Quân cũng chẳng làm y mảy may rung động. Thật ra ta chính là Bạch Ức Quân.

Mặc Triều Bạch rất muốn nói điều đó với lão già Trang Liễu Niên. Nhưng nếu cứ để lão kéo dài thời gian, không may Sơn Hà Cung phái người tới giải cứu. Vậy thì mọi kế hoạch xem như là đổ sông đổ biển.

Nghĩ sao làm vậy Mặc Triều Bạch lập tức lao tới, không cho Trang Liễu Niên có thời gian nói nhăng nói cụi.
"Bịch!"

Trang Liễu Niên té ngã ra mặt đất, ói ra một ngụm máu đen. Mặc Triều Bạch khinh bỉ nhìn Trang Liễu Niên một thân chật vật.

"Tưởng ngươi luyện nội công gì, ai ngờ lại là dùng mình để luyện độc. Thật là ngu ngốc hết sức!"

"Phụt!"

Trang Liễu Niên phun thêm một ngụm máu. Tay chống người ngồi dậy.

"Ngươi thì biết cái gì? Chỉ cần một tháng nữa thôi ta sẽ luyện thành thần công. Đến lúc đó cả thiên hạ này chẳng có kẻ nào là đối thủ của ta."

Mặc Triều Bạch ngồi xổm xuống nhìn Trang Liễu Niên như đang nhìn một con kiến hôi.

"Nói như vậy ngươi muốn trên cả cung chủ Sơn Hà Cung sao?"

Lại tiếp tục phun ra một ụ máu, Trang Liễu Niên nhìn Mặc Triều Bạch bằng con mắt oán độc.

"Chỉ cần ta mang ngươi về Sơn Hà Cung, đến lúc ấy cung chủ sẽ truyền toàn bộ tâm pháp cho ta. Khi ấy ta chẳng cần quan tâm Sơn Hà Cung là cái thá gì. . Ha. . ha. . ha."
Mặc Triều Bạch phát hiện Trang Liễu Niên đã bắt đầu không kiểm soát được đầu óc mình. Loại công pháp mà Trang Liễu Niên đang tu luyện quả thật hết sức tà ma. Tranh thủ lúc lão còn chưa bị điên Mặc Triều Bạch lập tức hỏi dò về Sơn Hà Cung.

"Cung chủ của các ngươi hiện đang ở đâu?"

Nhưng Trang Liễu Niên còn chưa kịp trả lời, chưởng phong từ sau lưng Mặc Triều Bạch đánh tới. Khiến cho Mặc Triều Bạch phải nghiêng người né tránh.

Một chưởng đó vừa vặn đánh vào ngực Trang Liễu Niên.

"Ngươi.. ngươi.."

Theo từng chữ rời rạc Trang Liễu Niên cũng gục xuống.

Mặc Triều Bạch đứng bậy dậy nhìn người mới đến. Toàn thân gã bao phủ bởi bộ áo choàng đen. Mặt nạ ánh bạc chói mắt cũng không che được cặp mắt gian xảo của mình.

"Mộ Khanh Trần! Ta phải bắt ngươi!"

Chỉ xác nhận như thế gã bay đến tung chiêu về phía Mặc Triều Bạch. Mặc Triều Bạch nhanh nhẹn tránh né.
Hai bên âm trầm nhìn nhau xác nhận thực lực đối phương. Nếu nói Trang Liễu Niên là cao thủ nhưng gã mới đến này lại trên Trang Liễu Niên một bậc. Mặc Triều Bạch hiện tại cũng không còn bao nhiêu thần lực nên không dám coi thường.

"Vụt!"

Roi bạc vung ra kèm theo ngàn tia lửa rực rỡ. Tiếng nói trầm trầm của gã truyền ra từ phía sau lớp mặt nạ.

"Ngươi vậy mà lại được Bạch Ức Quân truyền thừa cho ngọn roi này. Bây giờ ta đã hiểu lý do vì sao cung chủ trăm phương ngàn kế đều muốn bắt được ngươi. Hôm nay ta sẽ đem ngươi về giao cho cung chủ."

Mặc Triều Bạch mỉm cười.

"Còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?"

Gã áo đen không trả lời mà rút ra một thanh đao sáng loáng. Trên thân đao có khắc một một vầng trăng khuyết cùng viên bảo thạch màu đỏ thẫm. Chính là biểu tượng của Lục Nguyệt Sơn Trang. Nụ cười của Mặc Triều Bạch không nhiễm vào trong đáy mắt.
"Lục Ly!"

Ngay khi vừa trông lấy ký hiệu của Lục Nguyệt Sơn Trang, Mặc Triều Bạch đã cảm thấy lòng dạ rối bời.

Hắn vẫn nhớ rằng Lục Thủy chính là người bạn tri kỉ cùng vào sinh ra tử với Mộ Khanh Trần. Mà nay phụ thân của hắn Lục Ly lại chính là trưởng lão quan trọng của Sơn Hà Cung. Nếu để Lục Thủy phải đứng giữa Mộ Khanh Trần và phụ thân y. Quả thật không biết phải giải quyết thế nào. Nghe "Mộ Khanh Trần" gọi tên của mình. Lục Ly cũng chẳng còn gì phải dấu diếm. Lão dùng tay đem mặt nạ trên mặt tháo ra, quăng về một góc.

"Dù sao ngươi cũng bị bắt về Sơn Hà Cung, ta cũng chẳng có gì phải dấu!"

Cuộc đối thoại của hai ngươi vừa vặn Lục Thủy chạy đến đã nghe hết toàn bộ.

"Phụ thân!"

Nghe tiếng gọi của con trai, Lục Ly giật mình trong thoáng chốc. Sau đó là phừng phừng lửa giận.
Cứ thưởng Lục Thủy đi rong ruỗi ở đâu, không ngờ lại cãi lời chạy theo Mộ Khanh Trần. Lần này phải bắt nó về trói lại thật chặt.

"Qua đây!"

Lục Thủy tránh xa khỏi Lục Ly.

"Con không qua!"

Tay dang ra che chở cho hai người Mặc Triều Bạch và Mộ Khanh Trần.

Lục Ly tức giận nhào đến chụp lấy tay Lục Thủy.

"Hỗn xược!"

Nhưng Mộ Khanh Trần đã nhanh hơn kéo Lục Thủy bay ra phía xa. Trông thấy hành động của Mộ Khanh Trần Lục Ly quát to.

"Ngươi là kẻ nào?"

Mộ Khanh Trần cười nhẹ sau đó tháo bỏ dịch dung trên mặt của mình ra.

"Mộ Khanh Trần!"

"Này..!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi