NGƯỜI TA YÊU LÀ CHIẾN THẦN



Sáng sớm đến khi mặt trời từ ngoài cửa sổ khách trọ chiếu thẳng vào mặt Mộ Khanh Trần mới tỉnh dậy.Sư phụ y đã về đỉnh Xuy Vũ rồi.

Trên bàn chỉ còn ly trà người đã uống dở, trà vẫn còn hơi ấm.Mộ Khanh Trần cũng thu dọn hành lý rồi đi về hướng Thanh Vân Cốc.Trên đường đi còn ghé tiền trang của Lục Nguyệt Sơn Trang gửi cho Lục Thủy một phong thư, hẹn gặp hắn ở đường vào Thanh Vân Cốc.Lục Thủy dù có hơi ngô ngê một tí nhưng bản tính rất thật thà.

Không như bọn công tử ăn chơi trác táng mắt cao hơn đầu nên Mộ Khanh Trần đã xem hắn như một người bạn.Phi hành trên pháp khí đối với người tu tiên như Mộ Khanh Trần là việc rất đơn giản.

Một giờ phi hành của bọn hắn bằng người thường cưỡi ngựa một ngày.

Nên đến xế chiều Mộ Khanh Trần đã đến Thanh Vân Cốc.

Từ trên không nhìn xuống đã thấy Lục Thủy mặc bộ trang phục đỏ rực đứng đó.

Vừa trông thấy Mộ Khanh Trần, Lục Thủy vẫy tay.“Ta ở đây”“Ta nói này! Ngươi dù sao cũng là nam nhi thân cao bảy thước.

Có thể đổi bộ trang phục nào bớt lòe loẹt hơn không?”Mộ Khanh Trần thu hồi thanh Diệp Tuyết hấp háy mắt nhìn Lục Thủy.“Ta thích màu này thì ta mặc.

Liên quan gì đến nam nhi hay nữ nhi.

Ngươi thật là biết kiếm chuyện”Có một lối mòn nhỏ có lẽ là đường vào Thanh Vân Cốc.

Mộ Khanh Trần thôi không để ý bộ trang phục của Lục Thủy mà đi vào con đường đó.

Lục Thủy cũng tà tà theo sau.Hai bên đường toàn là cây đại thụ cao to xanh mướt.

Trên đầu hai người được che phủ bởi một tầng tán cây dày làm ánh mặt trời không thể xuyên xuống được.

Nên mặt đất nơi hai bọn họ đi qua hơi ẩm ướt.Càng đi vào sâu không khí càng ẩm, sương mù bắt đầu xuất hiện.

Bầu không khí âm u như thể sắp có chuyện lớn xảy ra.Lúc này Lục Thủy đã tiến lên đi song song với Mộ Khanh Trần.


Hai người luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.Sương mù đã che mất tầm nhìn phía trước.Hai người tuy đang đi cạnh nhau nhưng hầu như không thể nhìn thấy đối phương chỉ phán đoán qua tiếng xột xoạt của quần áo.“Khanh Trần, ta có ý kiến.

Hay là chúng ta dùng pháp khí phi hành.

Ta mệt chết rồi”Lục Thủy sau khi dò dẫm đã tìm thấy bả vai Mộ Khanh Trần.

Y bắt lấy bả vai Mộ Khanh Trần làm điểm tựa đứng thở dốc.“Nếu phi hành được ta đã chẳng chịu đi bộ từ nãy đến giờ, ngươi không phát hiện ra từ lúc màn sương mù xuất hiện chúng ta đã bị phong bế linh lực sao?”Mộ Khanh Trần theo tiếng nói phán đoán hướng Lục Thủy đang đứng liếc mắt nhìn vào khoảng sương mù dày đặc.“Ta có pháp khí phi hành có thể chở được một lúc mười người” Nói rồi Lục Thủy xòe ra một chiếc lược màu đỏ.

Dúi về phương hướng Mộ Khanh Trần.“Pháp khí này của ngươi của đặc biệt quá nhỉ.

Vậy phi hành như thế nào đây?”Mộ Khanh Trần gạt tay Lục Thủy vẫn để trên bả vai mình ra.“Thì phóng to nó rồi bay lên trên”Lục Thủy vẫn ngây thơ tròn xoe mắt nhìn Mộ Khanh Trần.“Vậy pháp khí này phi hành bằng gì?”“Ta dùng linh lực lái...! á...! ta quên mất.

Ta cũng bị phong bế linh lực...!Ha...!Ha...!“ Nhìn Lục Thủy gãi đầu một cách ngô ngê Mộ Khanh Trần chỉ biết bó tay toàn tập.Chợt không khí có dao động rất nhỏ.

Nhưng Mộ Khanh Trần và Lục Thủy lại nhạy bén phát hiện ra.Lục Thủy từ khuôn mặt ngô ngê tức khắc chuyển sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu.Hai người nhẹ nhàng lưng đối lưng mặt chuyển sang hai hướng.Tuy không thể nhìn được xung quanh nhưng chỉ cần dị động đến gần họ tuyệt đối có thể nắm bắt.

Lần này đã có thể nghe ra tiếng bước chân.Một, hai, ba … ba...!Năm người.Mộ Khanh Trần bắt lấy tay Lục Thủy ra dấu”năm người”.Tuy Lục Thủy và Mộ Khanh Trần chỉ mới quen nhau.

Nhưng giữa họ đã có sự ăn ý nhất định.

Đây chắc chắn là độ ăn ý từ việc không đánh không quen.Tiếng gió ập về phía Lục Thủy.“Á” Kèm theo tiếng hét”Phịch”một kẻ đã bị Lục Thủy đánh văng ra.Trong màn sương này ai cũng chẳng còn linh lực.

Chỉ dựa vào công phu tay chân mà giải quyết.“Bịch”thêm một tên bị Mộ Khanh Trần đá văng ra ngoài.“Hự”.

Giải quyết xong bốn tên.

Xung quanh lại bắt đầu im ắng.Tiếng không khí như có như không, Mộ Khanh Trần phải căng hết toàn bộ giác quan để nghe ngóng động tĩnh.“Bên trái ngươi”“Bốp...!úi...!“ Mộ Khanh Trần chưa dứt câu đã nghe tiếng la của Lục Thủy.Sau đó kèm theo một tràng”Binh, chát, hự...!“.

Hơi thở Lục Thủy nghe ra đã có vẻ nặng nề.“Ngươi sao rồi?”Mộ Khanh Trần lo lắng“Không sao”Lục Thủy lấy tay chùi máu bên khóe miệng.Tên khốn này võ công cao hơn hắn một bậc.


Làm hắn chẳng kịp trở tay.

Giống như bao cát đứng đó cho hắn đánh.”Thật con mẹ nó thảm”Lục Thủy âm thầm chửi trong lòng.Mùi máu thoang thoảng, Mộ Khanh Trần biết Lục Thủy đã bị thương.

“Còn cầm cự được không?”“Chỉ bị thương ngoài da.

Yên tâm.

Ta đâu có yếu đuối như vậy”Lục Thủy lúc này một mắt đã sưng đỏ, khóe miệng rỉ máu nhưng ý chí chiến đấu lại sôi sục hơn bao giờ hết.Mộ Khanh Trần im lặng suy đoán hướng đi của tên đó biết hắn đang tập trung đánh gục Lục Thủy trước, sau đó mới đến mình.Tiếng gió nhẹ phớt qua, Mộ Khanh Trần nhanh nhẹn dùng hay tay móc vào khủy tay Lục Thủy.

Lục Thủy hiểu ý Mộ Khanh Trần thuận đà khom lưng xuống theo tư thế cõng Mộ Khanh Trần ngữa mặt lên trời.

Mộ Khanh Trần tung cước đá vào phía trước.“Hự”Sau đó thả tay khỏi Lục Thủy lao người về phía trước.Sau đó Mộ Khanh Trần và tên đó lao vào trực tiếp ẩu đả.

Tiếng da thịt chạm vào nhau vang vọng trong con đường tịch mịch sương mù.“Lục Thủy lửa”“Phựt” Ngọn lửa cháy trên tay Lục Thủy soi vào chỗ hai người đang đứng.Sau khi nhìn thấy kẻ đó Mộ Khanh Trần và Lục Thủy đều rất bất ngờ.Vậy mà lại là Trang Nam Hành.

Lần này y còn dẫn thuộc hạ của mình theo.Trên mặt Trang Nam Hành đã có vài vệt máu.

Mộ Khanh Trần cũng chẳng khá hơn, trán đã u một cục.

Hẳn nhiên chẳng ai chiếm thế thượng phong.“Cái tên này, ngươi theo đánh lén bọn ta là có ý gì?”Lục Thủy cả giận mà nói.“Ai cho phép các ngươi vào Thanh Vân Cốc?”Trang Nam Hành không có hảo ý nhìn hai người bọn họ.“Thanh Vân Cốc của nhà ngươi mở hả?”“Ngươi...!““Ngươi, ta cái gì...!Bằng ngươi mà cũng tính vươn tay tới Thanh Vân Cốc sao.

Đi đi tìm thuộc hạ của ngươi xem bọn chúng đang nằm thẳng cẳng ở xó xỉn nào rồi kìa.

Ở đó mà lắp ba lắp bắp”Mộ Khanh Trần vừa nói vừa nhìn Trang Nam Hành bằng con mắt khinh bỉ.Lúc này Trang Nam Hành mới giật mình nhớ ra y mang theo bốn hộ vệ đáng lý chúng phải ở gần đây nhưng lại không thấy.Lúc nãy tuy bọn chúng đã bị Lục Thủy đánh nhưng vẫn chưa có chết.

Mà nãy giờ khi hắn lời qua tiếng lại với bọn Mộ Khanh Trần cũng khá lâu mà vẫn không thấy bọn họ đâu.Quá kì lạ.Không chỉ mỗi mình Trang Nam Hành thắc mắc.Mộ Khanh Trần và Lục Thủy lúc này đã cảnh giác nhìn xung quanh.Có người thần không biết quỷ không hay đã đem ba người kia kéo đi mà họ không biết.Trong vòng sương mù này nếu bị tập kích họ thật khó mà chống đỡ.


Ngọn lửa của Lục Thủy đã bắt đầu muốn tắt.

Chỉ còn ánh sáng lập lòe.“Phụt” Ngọn lửa tắt ngúm sương mù lại bủa vây càng dày đặc.“Bốp”“Bốp”“Bốp”Ba người đồng thời bị đánh mà ngất xỉu.Khi ba người vừa bất tỉnh sương mù đã lập tức tan đi.

Xuất hiện một ông lão gầy gò, lão đi xung quanh xem xét ba người một lúc lâu.

Sau đó vác cả ba người lên vai rồi bay về phía góc tối tăm trên con đường.Sau khi y đi sương mù bắt đầu xuất hiện trở lại.

Con đường lại chìm vào u tối.Khi Mộ Khanh Trần tỉnh lại đã thấy mình nằm yên ổn trên giường gấm sang trọng.

Cửa sổ chạm trổ hoa văn hình thoi tinh xảo.Mộ Khanh Trần bước ra bên ngoài đã bị ánh nắng rực rỡ ngày hè chiếu vào mặt làm y không kịp thích ứng.Ở ngoài cốc rõ là mùa đông mà vào trong này lại thành mùa hè rồi.“Mộ sư đệ đã tỉnh rồi à”Người phát ra giọng nói đó là một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi trên người vận một bộ áo khá dài ống tay áo rũ xuống phất phơ theo mỗi bước chân của y.Dáng người y hơi thấp bé tóc đen xõa dài trên mang tai y còn dắt một đóa hoa màu trắng.Trông thấy ánh mắt Mộ Khanh Trần nhìn đóa ở tai mình, hắn bèn rút đóa hoa nhỏ đưa đến trước mắt Mộ Khanh Trần.“Chúng tên là Diệp Hà Sơn thông thường khi nở là màu trắng nhưng đặc biệt gặp nước lại biến thành trong suốt”Như sợ Mộ Khanh Trần không tin y bèn biến ra một vốc nước tạt vào nhành hoa đang cầm trên tay.Tức thì những cánh hoa bắt đầu trở nên trong suốt.Mộ Khanh Trần chưa bao giờ trông thấy loài hoa lạ lùng như thế.“Ta là Triều Âm”Nghe tiếng nói của y Mộ Khanh Trần mới phát giác mình vậy mà lại nhìn chằm chằm vào đóa hoa trên tay Triều Âm một lúc lâu rồi.“Ngại quá, tiểu đệ tên là Mộ Khanh Trần”.Triều Âm và Mộ Khanh Trần khách sáo chào hỏi nhau một lúc, sau đó Mộ Khanh Trần có hỏi Triều Âm về Lục Thủy.Sau khi nghe gã cam đoan đã chữa trị vết thương cho Lục Thủy hiện tại y đang nghĩ ngơi lúc ấy Mộ Khanh Trần mới thật sự yên tâm.Hai người sóng bước đi về phía bàn đá được đặt dưới một tán cây to.Mộ Khanh Trần nhận lấy chung trà nghi ngút khói, lịch sự uống một ngụm.“Không biết Mộ sư đệ lần này đến cốc là có chuyện gì? Sư phụ Bạch Ức Quân có khỏe không?”“Đa tạ huynh quan tâm.

Sư phụ ta rất khỏe.

Người vẫn đang ở trên núi.

Nay đệ đến để mang Diệp Phi về”.“Ngày mai ta sẽ dẫn đệ đi nhìn Diệp Phi”“Chúng ta coi như là huynh đệ đồng môn.

Lúc xưa Bạch sư phụ đã từng dạy ta một ít công phu.

Vả lại phụ thân ta và Bạch sư phụ là bạn tâm giao.

Đệ không cần khách khí.

Cứ xem ta như sư huynh.

Ở lại vài ngày ta dẫn đệ đi vài nơi.

Thanh Vân Cốc tuy không sánh bằng đỉnh Xuy Vũ nhưng phong cảnh nơi này một ngày trải qua bốn mùa.

Cũng khá là đẹp”.“Thịnh tình khó từ chối.

Vậy đệ phải làm phiền huynh vài hôm”.Đến lúc này Mộ Khanh Trần cũng không từ chối nữa.


Cách nói chuyện của Triều Âm rất gần gũi tạo cảm giác thân quen nên nói chuyện với nhau một lúc hai người đã trở thành tâm giao.Qua lời kể của Triều Âm, Mộ Khanh Trần mới biết được người hôm trước trong màn sương đánh ngất ba người là cốc chủ Thanh Vân Cốc, phụ thân của y tên là Triều Nhai.Ở lại Thanh Vân Cốc đã được ba ngày.Từ lúc Mộ Khanh Trần tỉnh lại đến nay chẳng hề trông thấy bóng dáng Trang Nam Hành và đồng bọn.

Có lẽ bọn chúng đã bị trục xuất ra khỏi cốc rồi.Mộ Khanh Trần cũng lười quan tâm, chỉ cùng Lục Thủy theo chân Triều Âm đi khắp nơi trong Thanh Vân Cốc.Phong cảnh nơi này quả thật là bốn mùa trôi qua trong một ngày.

Sáng sớm khí tiết xuân sang tươi mới, trưa chuyển sang hè hơi có nắng nóng chừng hai canh giờ, sau đó là mùa thu.

Chiều tối tuyết bắt đầu rơi lả tả.

Thật kì diệu không sao tả xiết.Nhưng mới lạ gì rồi cũng nhàm chán.

Mộ Khanh Trần bắt đầu nhớ nhà, nhớ sư phụ.

Hôm nay cùng Lục Thủy hẹn gặp Triều Âm ở sau núi với ý định cáo từ để về đỉnh Xuy Vũ.Như thế nào lại gặp cốc chủ Triều Nhai.Cốc chủ Thanh Vân Cốc tóc đã hoa râm, không còn trẻ trung như sư phụ Bạch Ức Quân.Dáng người chỉ có da bọc xương.

Đứng trước gió phá lệ tiêu điều lung lanh như sắp ngã.

Nào đâu có bộ dáng nam không ra nam nữ không ra nữ như giang hồ đồn đoán.Đôi mắt tinh anh của cốc chủ đánh giá Mộ Khanh Trần từ trên xuống dưới.

Sau đó đến gần vỗ nhẹ vào bả vai y.“Đồ đệ của Bạch lão đầu quả là không tệ.

Xinh đẹp như thế!”“Phụ thân, người lại đùa rồi.

Khanh Trần đệ là nam nhi sao người lại khen xinh đẹp.

Đệ ấy sẽ giận đấy”.Mộ Khanh Trần âm thầm lau mồ hôi trán.“Đa tạ cốc chủ đã khen”sau đó ngầm cho Triều Âm một ánh mắt trấn an”Ta không giận”Cốc chủ sau khi khen Mộ Khanh Trần xinh đẹp cũng không quên nhìn đến Lục Thủy.“Thiếu chủ Lục Nguyệt Sơn Trang đây sao? Thật là một thanh niên thật thà”Mộ Khanh Trần không biết đây có tính là lời khen hay không.

Nhưng Lục Thủy nghe vào rất vui vẻ mà chắp tay cung kính.“Đa tạ lời khen của cốc chủ”Sau khi cốc chủ xuất hiện Mộ Khanh Trần lại mất thêm hai ngày ở lại trong Thanh Vân Cốc.Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi Mộ Khanh Trần bắt đầu lờ mờ đoán ra cốc chủ đang cố tình giữ y lại.

Lý do là gì thì chắc chắn y không thể hỏi ra được.Nhưng hôm nay nhất quyết phải ra về.Trong lòng Mộ Khanh Trần không hiểu sao cứ nôn nao lạ lùng.

Tối đến còn không thể ngủ được.Sáng nay đang suy nghĩ xem tìm lý do gì để có thể ra về mà không làm phật ý cốc chủ thì bất ngờ cốc chủ không hỏi nhiều đã lập tức đồng ý thả y đi.Triều Âm sau khi dẫn hai người Mộ Khanh Trần và Lục Thủy ra khỏi cốc thì nhét vào tay Mộ Khanh Trần một miếng ngọc và dặn dò.“Sau này chỉ cần đệ cầm miếng ngọc này có thể tùy ý ra vào Thanh Vân Cốc”Mộ Khanh Trần và Lục Thủy cũng chia tay mỗi người đi mỗi ngả.

Lục Thủy về Lục Nguyệt Sơn Trang còn Mộ Khanh Trần nhanh chóng khởi hành về núi Xuy Vũ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi