NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

"... Thích nữ nhân như em."

Ánh mắt cùng nụ cười chọc người thế này, ngay cả Bạc An Kỳ cũng động tâm, nhưng nàng không phải tiểu cô nương chưa hiểu thế sự.

"Cô đã nói câu này với bao nhiêu nữ nhân rồi?" Lời nói của người lên giường với người khác ngay lần đầu gặp mặt, đáng tin cậy bao nhiêu, chỉ là vài ba câu nói hoa ngôn xảo ngữ mà thôi.

Nhưng Trình Ngữ Tễ lại rất hợp mắt nàng, đã vậy nàng còn tràn ngập hiếu kỳ.

Trình Ngữ Tễ giơ ly đế cao trong tay chạm vào ly Bạc An Kỳ, tư thái ưu nhã từ từ thưởng thức, đợi rượu lướt qua cổ, mới trả lời: "Cô là người thứ hai."

Bạc An Kỳ khinh thường cười cười, hiển nhiên không tin, vị Trình tổng này nói láo không biết ngượng miệng.

Trình Ngữ Tễ tiếp tục xê dịch lại gần Bạc An Kỳ, khoảng cách giữa hai người ngày càng thân mật, Trình Ngữ Tễ nghiêng đầu cười hỏi: "Không tin?"

"Đương nhiên không tin."

"Vì sao?"

"Bởi vì cô quá biết cách làm nữ nhân vui."

Trình Ngữ Tễ cười cười: "Nói như vậy, tôi làm em vui rồi?"

Thấy chưa, vừa nhìn liền biết cao thủ tình trường, Bạc An Kỳ không muốn tiếp tục để chuyện kia canh cánh trong lòng, cũng không để ý Trình Ngữ Tễ, dự định uống nửa ly rượu trong tay, rồi rời đi.

"Bạn gái trước của tôi." Trình Ngữ Tễ xoay xoay ly rượu trong tay, phối hợp nói: "Chúng tôi chia tay năm ngoái, do áp lực gia đình, em ấy kết hôn với một nam nhân khác."

Rót rượu vào bụng, Bạc An Kỳ đặt ly xuống, không hề cho Trình Ngữ Tễ mặt mũi: "Thật ngại quá, tôi không hề có hứng thú với tình sử của cô."

Trình Ngữ Tễ cười một tiếng, cô cực kỳ am hiểu cách đoán tâm tư của người khác, những cảm xúc nhỏ trong mắt Bạc An Kỳ, đã bị cô nhìn thấu triệt để. Trình Ngữ Tễ xích lại gần, đổi đề tài: "Vậy em đối với tôi có hứng thú không?"

Bạc An Kỳ nghĩ Trình Ngữ Tễ sẽ hôn lần nữa, nhưng không có, chẳng qua hai người vẫn giữ tư thế rất thích hợp để hôn môi.

"... Không hứng thú." Lúc nói những lời này, ánh mắt Bạc An Kỳ có chút hoảng hốt, độ lực không đủ.

"Không hứng thú, tại sao muốn ở lại?" Trình Ngữ Tễ hỏi lại, vừa vặn chạm vào tâm khảm của Bạc An Kỳ.

Quả thật Bạc An Kỳ có hứng thú với nữ nhân trước mắt, chẳng qua ngoài miệng sống chết không thừa nhận, nếu không, lúc Trình Ngữ Tễ hôn nàng, nàng cũng không để đối phương làm càn.

Mạnh miệng đến không thể nói lời nào, Trình Ngữ Tễ rất thích bộ dáng này của Bạc An Kỳ, khẩu thị tâm phi, thời điểm cưỡng hôn nàng thì ngược lại, miệng mềm mại hơn.

Đã là người trưởng thành, tất nhiên Bạc An Kỳ biết, ở lại, khẳng định không chỉ đơn giản uống rượu trò chuyện, nàng biết rõ trên núi có hổ, vẫn bất chấp xông lên, thẳng thắng mà nói, Bạc An Kỳ tự nguyện lưu lại.

Hình như nữ nhân trước mắt đoán được tâm tư nàng, cho nên mới không kiêng nể như thế.

"Em có biết rượu vang uống như thế nào là ngon nhất không?" Trình Ngữ Tễ dứt lời, nhấp một hớp rượu, sau đó đặt ly qua một bên, miệng đối miệng mớm cho Bạc An Kỳ.

Thơm ngọt, tỉ mỉ tinh tế, nuốt rượu vào bụng, nhưng môi lưỡi hai người vẫn quấn cùng một chỗ, Trình Ngữ Tễ thuận thế đè Bạc An Kỳ xuống sa lon, hôn sâu, thân thể Bạc An Kỳ mềm nhũn, đặt trọng tâm xuống ghế, để mặc Trình Ngữ Tễ hôn nàng.

Ban đầu nàng chỉ bất động nhưng qua mấy giây ngắn ngủi, Bạc An Kỳ kìm lòng không đặng nâng tay ôm cổ Trình Ngữ Tễ, giống như lên cơn nghiện điên cuồng nhấm nháp môi lưỡi đối phương, tìm kiếm mật ngọt...

Lúc này, Bạc An Kỳ biết tối nay nàng sẽ lại bị ăn sạch sẽ.

Trình Ngữ Tễ nhìn Bạc An Kỳ dưới thân, sửa lại tóc cho nàng, cười khẽ: "Nữ nhân là độc phẩm, thử một lần sẽ nghiện."

Bạc An Kỳ nghĩ, hiện tại nàng biết mùi vị nghiện là thế nào rồi, bởi vì chỉ cần nhìn thấy môi của Trình Ngữ Tễ, lập tức có dụ.c vọng và xúc động muốn chiếm lấy.

Thật sự rất mềm, rất thoải mái.

Bạc An Kỳ định lên tiếng nói gì đó, nhưng bị Trình Ngữ Tễ hôn sâu chặn lại, qua mấy giây, cô sờ lên cánh môi hồng nhuận: "Hảo hảo hưởng thụ, đêm nay sẽ càng thoải mái hơn nhiều."

Trốn không thoát, Bạc An Kỳ nắm chặt ghế mềm bên dưới, đem tất cả vứt sau đầu, đúng như lời Trình Ngữ Tễ nói, quả thật rất hưởng thụ.

Đi lấy ví tiền, lại cùng nữ nhân này lăn lộn thêm lần nữa, mà ngay cả tên của đối phương nàng cũng không biết, Bạc An Kỳ cảm thấy rất khó tin, nhưng loại cảm giác này cũng không phải hỏng bét, thân thể đã lâu không vui vẻ như vậy.

Hoàn toàn chính xác, sung sướng và thoải mái hơn đêm đầu tiên rất nhiều.

Sau khi kết thúc, đồng hồ chỉ chín giờ ba mươi.

Hai người có chút mệt mỏi nằm trên giường, trong không khí vẫn còn khí tức dụ.c vọng, Trình Ngữ Tễ xoay người ôm Bạc An Kỳ vào lồng ng.ực, từ từ trấn an, thỉnh thoảng còn hôn hôn mặt nàng mấy cái.

Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, mỗi thời mỗi khắc không đơn giản là hưởng thụ, mà Bạc An Kỳ sâu sắc cảm nhận được, thì ra lên giường với nữ nhân lại tinh tế tỉ mỉ như vậy. Giống như hiện giờ, chẳng qua chỉ ôm nhau, liền có thể dính đến bình minh.

Nhìn thần sắc trên mặt đối phương, Trình Ngữ Tễ liền hiểu rõ, Bạc tiểu thư rất thích.

"Tôi từng xem em biểu diễn, tuy em không nhận ra tôi, nhưng tôi thì nhận ra em. Nhiều người  như vậy, nhưng vẫn một mực nhớ kỹ."

Mặc dù lại là điệu bộ này, một nữ nhân xinh đẹp trăm phương ngàn kế chọc ghẹo nàng, trớ trêu thay nàng lại rất thích nghe, hơn nữa còn chủ động ôm eo Trình Ngữ Tễ, vòng eo thon gọn, dáng người quá tuyệt. Bạc An Kỳ không nghĩ ra, tay nàng ở trên người Trình Ngữ Tễ chiếm hết tiện nghi: "Cô xem lúc nào?"

"Buổi trình diễn đầu tuần trước..." Đột nhiên Trình Ngữ Tễ híp híp mắt, một tiếng than nhẹ tràn khỏi mũi, cô bắt lấy tay Bạc An Kỳ, chấn vất nữ nhân trước mặt: "Hành động giống tiểu lưu manh, em thật sự không cong?"

Chẳng qua Bạc An Kỳ thoáng dừng một chút, nhưng vẫn không thu liễm, ăn hết đậu hũ: "Tôi thế này gọi là lưu manh, thế còn cô tính là gì?"

Trình Ngữ Tễ: "Thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

"Tư vị nữ nhân?"

"Cũng bình thường thôi..."

Trình Ngữ Tễ chăm chú nhìn vào mắt Bạc An Kỳ, nghiêm túc hỏi: "Vậy bây giờ sờ đủ chưa?"

Bạc An Kỳ: "..."

"Không sao." Trình Ngữ Tễ giữ tay Bạc An Kỳ đặt lên ngực mình: "Thích thì cứ tiếp tục, tôi tình nguyện..."

Nụ hôn ôn nhu tinh tế vào rơi xuống môi, Bạc An Kỳ nhắm nghiền hai mắt, không tiếp tục lùi bước, mà xoay người đè ép Trình Ngữ Tễ, chủ động làm nụ hôn thêm sâu.

Trình Ngữ Tễ nói nữ nhân là độc phẩm, sẽ nghiện, Bạc An Kỳ muốn phản bác, nàng gặp rất nhiều nữ nhân, nhưng chỉ có người này, mới xứng đáng được gọi là độc phẩm...

Lại một cuộc chiến mới.

"Bây giờ tôi tin rồi, lần đầu tiên em lên giường với nữ nhân."

"Ân?" Bạc An Kỳ tựa vào vai Trình Ngữ Tễ, hơi mệt chút.

"Kỹ thuật của em." Trình Ngữ Tễ vu.ốt ve loạn tóc của Bạc An Kỳ, trêu ghẹo nàng: "Còn nhiều thời gian để tiến bộ."

"Cô..." Bạc An Kỳ tức giận.

"Tôi thích." Trình Ngữ Tễ vội vàng hôn môi nàng, nói sang chuyện khác: "Tôi rất thích."

Bạc An Kỳ vẫn bị áp chế, suy nghĩ, lần đầu tiên ngủ cùng nữ nhân, sao có thể thuần thục như cô? Chuyện gì nên làm cũng làm rồi, nhưng Bạc An Kỳ vẫn bị Trình Ngữ Tễ ôm, không hề có ý rời đi. Khi Trình Ngữ Tễ khẽ hôn mặt nàng, sau đó dỗ nàng ngủ, Bạc An Kỳ cảm nhận sâu sắc, nữ nhân này thực sự làm người ta quá mê muội.

Thiếp đi trong chốc lát, tay Bạc An Kỳ lướt qua vị trí bên cạnh, sờ soạn nhưng trống rỗng, đột nhiên nàng mở mắt ra, còn tưởng đối phương giống ngày đó, không nói tiếng nào đi mất dạng.

Nhưng không có!

Trình Ngữ Tễ đứng bên giường, mới mặc quần áo xong.

Bạc An Kỳ ngồi dậy, kéo chăn che đi cảnh xuân vô hạn, nhìn đồng hồ trên tường mười hai giờ khuya: "Trễ thế này, còn đi đâu?"

"Tôi có việc đột xuất, chút nữa phải bay đi nơi khác." Nói xong, Trình Ngữ Tễ cúi người hướng qua chỗ Bạc An Kỳ, hai tay chống giường, cho đối phương nụ hôn chia tay: "Thật có lỗi bảo bối, đêm nay không thể ở cùng em, tôi sắp trễ giờ."

Bạc An Kỳ im lặng, nói đi là đi, các tổng tài thật quá bận rộn, thời điểm Trình Ngữ Tễ sắp tới cửa, Bạc An Kỳ lên tiếng: "Cô tên gì?"

"Lần sau gặp lại, tôi sẽ nói em biết."

"Vậy cô..." Bạc An Kỳ chưa nói hết, đối phương đã rời đi, chỉ còn lại âm thanh đóng cửa. Nàng ngồi đó như lọt vào sương mù, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, nữ nhân này, ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại, thế nào còn nói lần sau gặp lại?

Chẳng biết tại sao? Không lẽ bắt nàng mặt dạn mày dầy hỏi nhân viên khách sạn, có vị tiểu thư mỏng manh muốn tìm Trình tổng của các người? Bạc An Kỳ nàng sẽ không bỏ mặt mũi, nàng tin tưởng một đạo lý, cho dù đối phương tốt thế nào, thì người chủ động trước, nhất định sẽ thua.

Bất quá chỉ là tình một đêm, sướng cũng đã sướng rồi.

Nhưng mà, một lần thì là ngoài ý muốn, nhưng hai lần không thể gọi là ngoài ý muốn, có điều Bạc An Kỳ không muốn thừa nhận điểm này.

Ngồi trên giường thêm nửa tiếng, trong đầu Bạc An Kỳ vẫn là hình ảnh của Trình Ngữ Tễ, cũng đã lăng lộn hai lần, như thế nào vẫn cảm thấy mình bị họ Trình kia chiếm tiện nghi.

Điên rồi, tại sao vẫn muốn cô ta?

Bạc An Kỳ buồn bực xuống giường, nhìn thân thể một lượt, vị Trình tổng này rất tri kỷ, biết nghề nghiệp của nàng đặc thù, nên không những chỗ cần bại lộ bên ngoài không hề để lại dấu vết, còn nàng thì không ngần ngại để lại dấu hôn khắp người Trình tổng.

Đi vào phòng tắm, Bạc An Kỳ khẽ giật mình, liếc mắt nhìn dãy số trên gương được viết bằng son môi, cẩm thận đếm là mười một số, rất rõ ràng đây là số điện thoại.

Nhìn kỹ dãy số, Bạc An Kỳ nhớ lại câu nói trước khi Trình Ngữ Tễ rời đi... Thì ra có ý riêng.

Bạc An Kỳ không khỏi mỉm cười, chưa bao giờ thấy người tự luyến đến mức này, để lại số điện thoại trên gương sau đó vỗ mông rời đi, cho rằng nàng nhất định sẽ chủ động liên hệ sao? Quá khôi hài?

Nhìn chằm chằm dãy số màu đỏ, qua hồi lâu, Bạc An Kỳ lặng lẽ lấy điện thoại ra lưu lại...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi