NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

Úc Dao ở trong bếp nấu mì, Tô Mặc Ngôn thẫn thờ ngồi trước bàn ăn.

"Xong rồi."

Tô mì nóng hổi bốc khói ngùn ngụt trước mặt, Tô Mặc Ngôn nhận lấy đôi đũa từ tay Úc Dao, vùi đầu ăn, ngoại trừ ít nói đến thương cảm, mọi thứ vẫn như bình thường.

Mà Tô Mặc Ngôn không nói lời nào, mới là điều đáng để lo lắng.

Một khi Tô Mặc Ngôn bắt đầu trầm mặc, tựa như nhốt mình vào lồng sắt, an ủi bao nhiêu cũng vô dụng, người khác không phải nàng, không hiểu được cảm giác mà nàng đang trải qua. Tô Mặc Ngôn hoàn toàn giam cầm bản thân ở trong thế giới của riêng mình.

Mì trong bát được ăn sạch, lại húp miếng nước, trôi qua yết hầu, ấm áp rơi xuống thực quản, Tô Mặc Ngôn từng nói với Úc Dao, chỉ cần là đồ ăn cô làm, nàng sẽ ăn sạch sẽ, rất lâu về sau, vẫn là như vậy.

"Uống nước đi." Úc Dao ngồi xuống bên cạnh Tô Mặc Ngôn, cầm ly nước trong tay.

"Ân..." Tô Mặc Ngôn bưng ly nước một hơi uống cạn.

Trên ghế sa lon, Tô Mặc Ngôn từ từ bò vào trong ngực Úc Dao, dán mặt trên vai cô, híp mắt lại. Nàng thích ôm Úc Dao, sau đó không nói câu nào, cứ như vậy, ôm thật chặt.

Tô Mặc Ngôn thiếu cảm giác an toàn đến cực độ, Úc Dao nhìn cô cuộn tròn thân thể, có thể cảm thấy được điều này. Ngoại trừ ôm nàng, Úc Dao cũng không biết làm sao để an ủi, đồng thời, cô phát hiện, bản thân còn rất nhiều điều không hiểu rõ về Tô Mặc Ngôn.

Tô Mặc Ngôn cuộn mình trong ngực Úc Dao ngủ thiếp đi.

"Mặc Ngôn --" Úc Dao cúi đầu vén tóc nàng, nhẹ giọng gọi, ngủ như vậy trong thời gian dài, cô lo lắng cổ nàng sẽ không thoải mái: "...Lên giường ngủ."

"Ngủ với em..." Tô Mặc Ngôn mở mắt ra nỉ non, nắm chặt tay Úc Dao, giống như sợ cô sẽ bỏ đi mất.

"Ân." Úc Dao đau lòng vuốt tóc Tô Mặc Ngôn, cảm xúc ngổn ngang. Tô Mặc Ngôn luôn dễ dàng khiến cô quên đi lý trí, mà ở tình huống này, Úc Dao cũng không nỡ để nàng một mình: "Tôi giúp em..."

Từ đầu đến cuối, Tô Mặc Ngôn nắm tay Úc Dao không buông.

Một đêm gian nan, Tô Mặc Ngôn vĩnh viễn ghi nhớ, người nàng thích, trông chừng nàng suốt cả đêm.

Úc Dao ký phép cho Tô Mặc Ngôn nghỉ làm một tuần, xử lý việc nhà.

Đối với Tô Mặc Ngôn mà nói, không có gì để xử lý.

Tài sản của Tô thị, nên niêm phong đã niêm phong, nên điều tra đã điều tra, cho dù Tô Ứng Trung không chết, cũng không trốn được vành móng ngựa.

Mà nữ nhân họ Tằng kia, luôn nói "Vợ chồng là chim cùng rừng" giờ khắc này đại nạn giáng vào đầu phần mình mình bay, ngay cả tang lễ của Tô Ứng Trung cũng không có mặt, mang theo con gái bỏ đi.

Dù sao cũng thật đáng buồn, Tô Ứng Trung vì một nữ nhân như vậy mà phản bội vợ con, không những buồn mà còn rất đáng thương. Tô Mặc Ngôn nghĩ, nữ nhân kia thút thít trước giường bệnh của Tô Ứng Trung lần cuối, cũng chỉ là thương tâm cho vinh hoa phú quý treo trước mắt bị đoạt đi mà thôi.

Tang lễ tổ chức giản lược, Tô Mặc Ngôn cảm thấy không quan trọng, nhưng Tô Ứng Huy khăng khăng muốn làm.

Ngày ấy, Úc Dao cũng tới, cô mặc một cái váy đen dài đứng bên cạnh Tô Mặc Ngôn, bởi vì lo lắng nàng sẽ không chịu được.

Tô Mặc Ngôn rất lạnh nhạt, dưới ánh mặt trời, nàng hơi híp híp mắt, nhìn tấm ảnh đen trắng, không buồn không vui. Kỳ thực, kể từ sau cái chết của mẹ nàng, đã không còn việc gì có thể đánh gục nàng được nữa.

Tô Ứng Huy muốn để tro cốt của Tô Ứng Trung và mẹ nàng cùng một chỗ.

Tô Mặc Ngôn và Tô Ngang đều cự tuyệt, lý do rất đơn giản, hắn không xứng.

Mấy tháng trước là thiên kim tiểu thư nguỵ trang nghèo túng, mà bây giờ, nàng đích thị trở thành thiên kim nghèo túng. Không thể không nói, ở một số phương diện, Tô Ứng Trung nhìn xa trông rộng, chí ít hiện tại đối mặt với chuyện này, Tô Mặc Ngôn có thể ứng phó.

Giữa tháng mười hai, sau khi Tô Ứng Trung qua đời không bao lâu, giải quyết xong một ít việc vặt, Tô Mặc Ngôn đưa đơn từ chức cho Úc Dao.

"Từ chức?" Úc Dao sớm biết Tô Mặc Ngôn sẽ rời đi, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy: "Sau này em sẽ làm gì, đã có dự định gì chưa?"

"Làm thợ chụp ảnh tự do, đi một bước nhìn một bước, thứ em am hiểu nhất là việc này." Tô Mặc Ngôn cười: "Chị biết đấy, lúc đầu em tới đây, chỉ vì đánh cược với Tô Ứng Trung..."

Hiện tại không còn giao kèo, tất cả kết thúc.

Thật ra không phải Tô Mặc Ngôn không tính trước điều gì, có một người bạn cũ ở Nhật bản, mời nàng đến Osaka làm cho một tờ tạp chí, nhưng nàng tạm thời vẫn chưa đồng ý.

Bởi vì Úc Dao, cho nên nàng lo lắng về chuyện tình cảm sau này, Tô Mặc Ngôn không thể thoái mái như trước, nói đi là đi.

Úc Dao không nghe được Tô Mặc Ngôn nói cái gì ở phía sau, cô đang bận rộn với mối suy nghĩ tơ vò, tự do, đi một bước nhìn một bước...Đều là những thứ khiến Úc Dao bất an nhất.

"Úc tổng?"

"Em hãy suy nghĩ thật kỹ, không nên nông nổi." Úc Dao cảm thấy bây giờ Tô Mặc Ngôn cần có một công việc ổn định, nàng không thể giống như trước kia, Tô Ngang rất nhanh sẽ lên đại học, trách nhiệm này, đương nhiên đè nặng trên vai Tô Mặc Ngôn: "Huống hồ, muốn nghỉ việc cũng cần bàn giao, không thể nói đi là đi."

"Không cần tính nữa, em muốn từ chức." Tô Mặc Ngôn trả lời rất dứt khoát, nàng vốn không thích hợp với công việc này, cần gì phải cưỡng cầu, sớm muộn cũng đi.

Úc Dao cúi đầu nhìn đơn xin nghỉ việc trong tay, xem ra, hơn năm tháng qua, cô không làm Tô Mặc Ngôn thay đổi được một chút nào.

"Bàn giao công việc trong bao lâu?"

"Một tháng."

"Cảm ơn." Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao, nghiêm túc nói: "Chị đã dạy cho em rất nhiều thứ."

Úc Dao không cảm thấy như vậy. Có lẽ, không ai có thể thay đổi tính cách của Tô Mặc Ngôn, nếu nàng thay đổi, như vậy sẽ chẳng còn là Tô Mặc Ngôn nữa.

"Úc Dao..." Trong phòng làm việc, Tô Mặc Ngôn gọi tên cô.

Úc Dao nắm chặt cây bút trong tay, không ký tên, cô nhớ tới đêm đó trong khách sạn, Tô Mặc Ngôn cũng gọi như vậy, nói chuyện với cô một hồi.

Tô Mặc Ngôn cười đến xán lạn: "Sau này, em sẽ gọi chị như vậy."

Mùa đông năm nay ở Ninh Thành tới sớm hơn mọi năm, vẫn chưa tới lễ giáng sinh, liền hạ xuống một trận tuyết đầu mùa.

"Ngôn Ngôn, năm nay chúng ta đón giáng sinh cùng nhau đi, gọi mọi người đến, náo nhiệt một chút." Minh Mạn ở đầu dây bên kia nói.

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tuy nói quan hệ cha con không tốt, nhưng cũng có đả kích không nhỏ. Minh Mạn biết trong khoảng thời gian này tâm tình Tô Mặc Ngôn sa sút, cho nên nhân dịp giáng sinh muốn mở tiệc, để nàng biết, chí ít bạn bè, sẽ vĩnh viễn bên cạnh nàng.

Đương nhiên Tô Mặc Ngôn hiểu rõ, Minh Mạn là nghĩ cho nàng, chỉ là, năm nay nàng muốn đón giáng sinh cùng Úc Dao, Úc Dao thích yên tĩnh, nàng cũng không đi đến nơi náo nhiệt.

Kể từ sau chuyến công tác lần đó, quan hệ giữa nàng và Úc Dao, không giống như bạn bè bình thường, cũng không phải là người yêu, mà nằm ở giữa, mập mập mờ mờ.

Có lẽ Úc Dao hiểu rõ tâm ý của nàng, nhưng từ đầu đến cuối nàng lại không biết Úc Dao nghĩ thế nào, giống như lần trước cô cũng không cự tuyệt. Tâm tư Úc tổng rất khó đoán, mà Tô Mặc Ngôn cũng không muốn tiếp tục đoán tới đoán lui.

Lần trước không có cơ hội làm rõ, vậy lần này làm rõ là được.

Tô Mặc Ngôn quấn lấy Úc Dao nói đón giáng sinh cùng nhau, Úc Dao đồng ý, cô rất ít khi không chiều theo ý nàng, nghĩ đến điểm này, trong lòng Tô Mặc Ngôn đủ thấy ấm.

Đường phố tô điểm đỏ đỏ xanh xanh, bên trong cửa kính dán đầy bông tuyết và mấy dòng chữ Merry Christmas, có thể nhìn thấy ông già noel và cây thông noel ở khắp mọi nơi.

Nhiệt độ rơi vào âm độ, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao trùm khăn quàng cổ, mặc áo khoác thật dày, đi dạo trên đường.

"Thật có không khí." Tô Mặc Ngôn cảm thán, đã sáu năm nàng không đón giáng sinh ở trong nước, không nghĩ tới không khí sẽ tốt như vậy.

Bình thường Úc Dao không mấy để tâm đến ngày lễ, cho tới hôm nay mới bị Tô Mặc Ngôn kéo ra phố góp phần náo nhiệt. Ban đêm gió có chút lớn, Úc Dao nhìn khuôn mặt Tô Mặc Ngôn bị gió thổi đến đỏ bừng, cảm thấy đi dạo đã đủ lâu: "Về thôi."

"Chị lạnh không?" Tô Mặc Ngôn nhìn về phía Úc Dao, suốt quãng đường nàng đều kéo cánh tay cô, lúc này mới trượt xuống nắm lấy tay trái, cho vào túi áo khoác của Úc Dao, nàng cảm thấy hơi lạnh.

"Tay chị lạnh quá." Tô Mặc Ngôn vẫn nhìn thẳng vào mắt, bàn tay trong túi áo nhẹ nhàng xoa xoa.

Tràn ngập ngọt ngào mập mờ, bàn tay Úc Dao cứ như vậy mà dần ấm áp, không nỡ rút ra.

Đi đến góc đường, bầu trời lại rơi xuống mấy bông tuyết nhỏ.

Tô Mặc Ngôn dừng bước, đứng trước mặt Úc Dao, kéo hai bàn tay cô, nâng trong tay của mình, nhu tình nói: "Em ủ ấm cho chị, chỉ cần chị lạnh, em liền truyền hơi ấm."

Bông tuyết rơi trên tóc nàng, bên trên lông mi, Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn chằm chằm, cảm thấy nàng có chút ngốc, lại có chút đáng yêu.

"Tôi không lạnh, chỉ là tay lạnh." Úc Dao rút tay mình về, nói: "Về thôi, tuyết rơi rồi."

"..."

Lòng bàn tay Tô Mặc Ngôn trống không hờ hững, Úc Dao vẫn không đáp trả, vừa mở miệng liền cắt đứt phong cảnh hữu tình.

Cân nhắc đến thời gian cán bộ kỳ cựu làm việc và nghỉ ngơi, chưa đến mười giờ tối, Tô Mặc Ngôn cùng Úc Dao trở về chung cư. Hai người cùng nhau đón giáng sinh, thế mà soi kính hiển vi cũng không thấy một điểm lãng mạn, đối với tình cảnh này, Tô Mặc Ngôn vừa cảm thấy bất đắc dĩ, lại cảm thấy ngọt ngào.

Không sai, bên cạnh Úc Dao, luôn luôn ngọt.

Úc Dao mở cửa, Tô Mặc Ngôn theo sát sau lưng, nếu Úc Dao không mời vào nhà, nàng cũng sẽ đi theo.

"Ngày mai còn phải đi làm, ngủ sớm một chút."

Cho tới bây giờ, lời nàng nghe nhiều nhất từ Úc Dao chính là: Đi ngủ sớm một chút; ít uống rượu một chút; không được hút thuốc a?

Tô Mặc Ngôn mặc kệ, đi theo Úc Dao vào phòng, tự nhiên giống như ở nhà, thả túi xuống.

"Lạnh, muốn uống nước ấm."

Tô Mặc Ngôn cởi bỏ cái áo khoác dày xụ, lúc này chỉ mặc cái áo len mỏng, đi theo Úc Dao vào bếp.

Úc Dao đang rót nước, đột ngột một đôi tay mảnh khảnh vòng tới từ phía sau, quấn lấy eo cô, cùng lúc đó, sau lưng cũng bị người dán chặt lấy, ấm áp, mềm mại.

Mùa đông giá rét, các nàng vừa vặn thiếu đi một cái ôm như thế.

Tô Mặc Ngôn ôm lấy Úc Dao, nhìn bóng lưng của cô, có chút không thể khống chế.

Trống ngực dồn dập, nhịp tim tăng nhanh: "...Mặc Ngôn?"

"Giáng sinh vui vẻ." Tô Mặc Ngôn ôm sát cô, ghé vào tai, nhẹ nhàng nói.

Úc Dao biết, ắt hẳn không chỉ có câu này...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi