NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

"...Em trả hộp giữ nhiệt cho chị, canh uống rất ngon."

Úc Dao chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Không cần."

"Hôm nay em sẽ xuất viện." Tô Mặc Ngôn không biết phải tìm cái cớ gì, thuận miệng nói: "Muốn ăn mì chị nấu..."

Bắt đầu từ tháng bảy, nàng dần xa lánh Úc Dao, thời gian càng lâu, hai người cắt đứt liên lạc.

Nếu như tất cả mọi chuyện, chỉ là hiểu lầm...

Úc Dao là người nhạy cảm, nàng đột nhiên lãnh mạc, đột nhiên biến mất, lúc đó cô đã nghĩ gì?

Cũng khó trách, Úc Dao không chủ động liên lạc thêm lần nào nữa.

Tô Mặc Ngôn càng nghĩ càng hối hận, nàng đang chờ Úc Dao trả lời.

Úc Dao nghe máy, đây là cuộc gọi duy nhất Tô Mặc Ngôn gọi cho cô trong suốt một năm qua.

Lại đột ngột nói, muốn ăn mì do cô nấu...

Úc Dao suy nghĩ hồi lâu.

Thấy đối phương vẫn không trả lời, Tô Mặc Ngôn vận động đầu óc suy nghĩ xem tiếp theo phải nói cái gì.

Cuối cùng, nghe được Úc Dao thoả hiệp: "Tôi vừa tan làm, tiện đường đón em."

Số lần Úc Dao chiều theo ý Tô Mặc Ngôn, đã đếm không hết.

"Ân." Tô Mặc Ngôn ở đầu dây bên kia gật gật đầu, trong lòng ấm áp.

Nếu Úc Dao còn đang chờ nàng, lần này, bất luận thế nào, nàng cũng không buông tha.

Nghĩ lại thì, nếu không phải vì dòng trạng thái kia, Tô Mặc Ngôn đã trở về bên cạnh Úc Dao từ cuối tháng bảy.

Minh Mạn và Bạc An Kỳ không có mặt ở phòng bệnh, Tô Mặc Ngôn tự mình làm thủ tục xuất viện sớm hơn dự kiến.

Cánh tay vẫn còn bó thạch cao, nhìn rất vụng về.

Hai mươi phút sau, Úc Dao đến bệnh viện, lúc cô đi tới phòng bệnh, Tô Mặc Ngôn đã thu dọn xong vật dụng cá nhân, ngồi trên ghế sa lon đợi, nói chính xác hơn, là ngẩn ngơ ngồi đó.

"Mặc Ngôn..." Úc Dao nhẹ giọng gọi tên nàng.

Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, sau đó nhìn chằm chằm Úc Dao.

Sau khi về nước, Tô Mặc Ngôn gặp Úc Dao mấy lần, đều không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt cô.

Bây giờ, nàng không chút kiêng kỵ chăm chú nhìn, cũng không nói gì.

Nghĩ tới việc Úc Dao cất hình của mình ở trong ví...Tô Mặc Ngôn tiếp tục nghĩ thêm, gần như muốn phát điên, nàng thật sự không biết mình có vị trí thế nào trong lòng cô.

Khoảnh khắc nhìn thấy tấm hình, trong giây phút đó, Tô Mặc Ngôn kích động, nàng muốn cướp Úc Dao về bên cạnh mình, kể cả cô có bạn trai đi chăng nữa.

Nhưng mà, lý trí vẫn dành phần thắng.

"Đi thôi." Úc Dao lại nói.

"Ân." Tô Mặc Ngôn đứng dậy, cầm hộp giữ nhiệt trên tay.

Các nàng sóng vai trên hành lang bệnh viện.

"Canh chị Nhiễm cho em, là chị nấu?" Ánh mắt Tô Mặc Ngôn không rời Úc Dao nửa centimet: "Em nếm thử miếng đầu tiên, liền nhận ra."

"Ân." Úc Dao bình thản như cũ.

Tô Mặc Ngôn ngồi bên ghế phụ quen thuộc, dùng tay phải kéo dây an toàn nửa ngày không xong.

Thấy Tô Mặc Ngôn bất tiện, Úc Dao vươn người qua, giúp nàng kéo dây an toàn.

Tô Mặc Ngôn hơi ngẩng đầu, mùi hương trên người Úc Dao, thấm vào ruột gan.

"Cẩn thận cái tay." Úc Dao thấp giọng nhắc nhở.

Các nàng tiếp xúc ở khoảng cách quá gần, thời gian giường như ngưng động. Ánh mắt giao nhau, nhìn đối phương chằm chằm không chớp mắt, giờ này ngày này, nhận ra trái tim vẫn luôn loạn nhịp vì nhau.

Khoảng cách từ chung cư đến bệnh viện, khoảng chừng mười phút lái xe.

Suốt quãng đường, Tô Mặc Ngôn phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ nên nói cái gì.

"Gần đây...Chị sống tốt chứ?" Lời nói ra khỏi miệng, Tô Mặc Ngôn cảm thấy nàng cần phải bồi dưỡng năng lực gợi chuyện của bản thân.

"Tạm được." Úc Dao nghiêm túc lái xe.

Tô Mặc Ngôn quay mặt qua, nhìn kính chắn gió, cần gạt nước chạy tới chạy lui, hôm nay có tuyết rơi.

"Chuyện...Chuyện tình cảm thế nào?" Tô Mặc Ngôn thở mạnh một hơi, rốt cuộc nói ra lời.

Úc Dao nắm tay lái thật chặt, một lúc sau mới đáp: "Như cũ."

"Em nghe nói..." Tô Mặc Ngôn muốn đề cập đến chuyện giữa Úc Dao và Trác Bành.

Đúng lúc xe ngừng lăn bánh, dừng trong tầng hầm.

Úc Dao: "Xuống xe đi."

Lầu ba mươi sáu quen thuộc, Tô Mặc Ngôn đã sống ở đây non nửa năm, chẳng biết căn phòng kia đã có người chuyển đến hay chưa.

Úc Dao mở cửa, để Tô Mặc Ngôn vào trước.

Đèn sáng, Tô Mặc Ngôn quét mắt nhìn căn phòng quen thuộc, mọi thứ vẫn không thay đổi.

"Em ngồi một lát, tôi đi nấu mì." Úc Dao cởi áo khoác, treo lên kệ.

Tô Mặc Ngôn ngồi bên cạnh bàn ăn, từ góc độ này, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Úc Dao.

Khoảng thời gian ở Nhật Bản, nàng luôn hoài niệm hình bóng này.

Chỉ một bát mì rau xanh thịt băm đơn giản, Tô Mặc Ngôn luôn ăn sạch sành sanh.

Tô Mặc Ngôn ngồi không yên, cũng tiến vào bếp.

Úc Dao cúi đầu thái thịt, lưỡi dao va chạm với thớt gỗ phát ra từng tiếng cạch cạch.

"Chị hẹn hò với Trác tổng..." Mặc kệ Lam Nhiễm nói Úc Dao còn độc thân, Tô Mặc Ngôn vẫn cứ hỏi một lần.

Úc Dao dừng động tác tay: "Không, chỉ là đồng sự."

"Thật sao?" Tô Mặc Ngôn nghĩ tới tấm hình kia, có chút thất thần, nói: "Em thấy hai người rất ngọt ngào a, hắn nắm tay chị..."

Nói đến chữ nắm tay, trong lòng Tô Mặc Ngôn vẫn không dễ chịu, nhớ lại một đêm thức trắng, có bao nhiêu khó khăn.

Nghe đến đây, bàn tay nắm chuôi dao hơi trượt, thiếu một chút đã phạm vào tay, Úc Dao giật mình khẽ hừ một tiếng.

"Chị có sao không?" Tô Mặc Ngôn khẩn trương bắt lấy tay Úc Dao, cẩn thận kiểm tra: "Không cắt vào tay chứ..."

"Không sao." Úc Dao bị Tô Mặc Ngôn nắm lấy tay, phảng phất nhớ lại hình ảnh thiếu nữ ngốc nghếch luôn quan tâm đến mình.

Vì nàng thấy tấm hình kia? Cho nên mới như vậy sao...

Lần này, đến lượt Úc Dao thất thần.

Tấm hình kia đích thị là cô đăng tải, nhưng đó chỉ là trò đùa.

Bình thường cô không có thói quen cập nhật hoạt động, hôm đó là tiệc mừng ký kết hợp đồng thành công với hai nhà đầu tư lớn, nhằm để bầu không khí thêm hưng phấn, nhân viên mới bày ra một trò chơi nhỏ.

Tấm hình kia, là "Hình phạt".

Nếu như những người có mặt chỉ là nhân viên công ty, Úc Dao chắc chắn sẽ không tham gia, nhưng lúc đó còn có phía nhà đầu tư, Úc Dao không thể làm ảnh hưởng đến bầu không khí.

Huống hồ, chẳng qua chỉ là một trò đùa, không tính là quá phận.

Từ lúc vào công ty đến nay, đã ròng rã mười năm, Úc Dao từng tham gia nhiều cuộc xã giao, cũng từng trải qua không ít sóng gió.

Là người làm ăn, dù sao cũng phải học cách mang mặt nạ, trên mặt trận ngoại giao, nhất định phải học được cách uốn mình theo người.

Chính vì tiếp xúc với nhiều đạo lí đối nhân xử thế, nhìn thấu rất nhiều thứ, cho nên sau khi tháo bỏ lớp mặt nạ, Úc Dao càng lúc càng lạnh tình, cách nhìn thế giới này, cũng ngày càng thực tế.

Mà đăng tải trạng thái kia, cũng không tính là trừng phạt, chưa đầy hai giây, Úc Dao và Trác Bành đều xoá.

Úc Dao không thể ngờ tới, một khoảng thời gian ngắn ngủi, Tô Mặc Ngôn vừa vặn nhìn thấy. Về phần Tô Mặc Ngôn, nàng thu tấm ảnh và câu nói kia, khắc sâu trong lòng.

"Tấm hình đó, chỉ là trò đùa trong lúc xã giao." Úc Dao giải thích.

"Trò đùa..." Tô Mặc Ngôn lặp lại một lần, nàng tuyệt đối không nghĩ ra Úc Dao sẽ  thuận theo trò đùa thế này! Lúc ấy, nàng vừa nhìn thấy bức hình và dòng chữ, trong đầu hoàn toàn trở thành một mảng trống rỗng.

Quãng đời còn lại mong được chỉ giáo...Tô Mặc Ngôn làm sao có thể không tin là thật chứ.

Úc Dao lại nói: "Vừa đăng tải xong liền xoá, sao em lại nhìn thấy..."

Đăng xong lập tức xoá...Khi đó Tô Mặc Ngôn rơi vào mơ hồ, đại não hỗn độn, cũng không biết Úc Dao xoá từ lúc nào.

Vốn dĩ chỉ là một trò đùa, Tô Mặc Ngôn lại tưởng thật suốt nửa năm.

Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao, nhịn không được nói như bắn súng liên thanh, có chút mất tự chủ: "Chị không phải người thích nói đùa, tại sao lại chơi trò đó?! Úc Dao, chị có biết em xem đó là thật, em nghĩ đó là thật..."

"Mặc Ngôn..." Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn tâm tình kích động.

Chẳng lẽ từ đó trở đi, Tô Mặc Ngôn luôn cho rằng cô và Trác Bành bên nhau?

Nghĩ lại thì, từ khoảng thời gian đó, Tô Mặc Ngôn mới tận lực trốn tránh cô.

Ý thức được bản thân quá kích động, Tô Mặc Ngôn dần bình phục tâm tình, nhắc lại một lần: "Em đã nghĩ chị chấp nhận hắn."

Tô Mặc Ngôn nghĩ, đáng nhẽ ra lúc trước nàng nên tỉnh táo một điểm, chỉ cần nói một tiếng "Chúc mừng", có lẽ mọi chuyện đã sáng tỏ từ lâu.

Hoặc là, nàng sẽ biết, Úc Dao đến Osaka là vì muốn gặp mình; Úc Dao cũng sẽ biết, Tô Mặc Ngôn nguyện ý vì cô mà dừng chân.

Khoảng cách địa lý, không ngăn được các nàng nhớ về đối phương.

Về phần chụp hình chung với Trác Bành ở Osaka, chẳng qua là chụp hình với công ty mà thôi.

Những người khác cũng đăng tải, duy chỉ Úc Dao là không đăng.

Khi đó, Úc Dao chỉ đăng tải tấm hình của chính mình, để ở chế độ chỉ một mình Tô Mặc Ngôn nhìn thấy, bây giờ nghĩ lại, cũng không biết trong lúc đó, nội tâm cô đang chờ mong cái gì...

Có thể đầu óc Tô Mặc Ngôn lúc đó phát sốt, nhìn thấy cô chụp hình chung với Trác Bành, khẳng định hai người bên nhau.

"Tôi không nghĩ em sẽ thấy." Úc Dao nói.

Ngắn ngủi trong nháy mắt, hết lần này đến lần khác để Tô Mặc Ngôn thấy được, mà nàng lại một mực tưởng thật.

Như thế so với phim điện ảnh càng cẩu huyết.

"Là trùng hợp..." Tô Mặc Ngôn cắn môi, quật cường nói.

Nhưng mà sự tình đã qua lâu như vậy, Tô Mặc Ngôn nghĩ, ông trời cố ý sắp xếp để các nàng phát sinh hiểu lầm.

Hiểu lần nửa năm liền bỏ lỡ nửa năm, hối hận cũng không quay lại được.

Tô Mặc Ngôn chỉ quan tâm tới hiện tại, nàng nghiêm túc nói với Úc Dao, không muốn Úc Dao suy nghĩ lung tung: "Không phải em không muốn để ý đến chị, chỉ là em sợ quấy rầy đến cuộc sống của chị mà thôi..."

Trái tim cùng đầu ngón tay khẽ run, Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn, giờ phút này mọi chuyện đã sáng tỏ: "Tôi hiểu."

"Chị hiểu thì tốt rồi." Tô Mặc Ngôn uỷ khuất, tự trách, cũng hối hận, cảm xúc phức tạp, cuối cùng nhìn về phía Úc Dao, nhếch môi cười.

Quanh đi quẩn lại, một năm qua trong lòng các nàng vẫn luôn có nhau. Hơn nữa, cả nàng và Úc Dao đều vẫn độc thân.

Tô Mặc Ngôn nhìn thẳng vào mắt Úc Dao, thầm nghĩ: Úc Dao, thì ra chị luôn một mực nhớ thương em đến vậy, bây giờ, chị là của em.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi