NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

Buổi tối yên tĩnh như nước, bởi vì hai người ôm nhau, dựa sát vào nhau mà bầu không khí trở nên mờ ám. Úc Dao đưa tay đỡ trên lưng Tô Mặc Ngôn, nhẹ nhàng ôm, căn phòng lớn như thế, rốt cuộc không còn cảm thấy cô đơn.

Hình ảnh trên màn hình tivi nhảy tới nhảy lui, cũng không biết đang phát sóng cái gì, ánh mắt của các nàng đều dừng lại trên người đối phương.

Tô Mặc Ngôn thoáng nghiêng đầu, thư thư phục phục tựa trên người Úc Dao, khoảng cách không tới mười centimet, nhìn thẳng vào mắt của cô, khoé môi không thể che giấu vui mừng trong lòng.

Không ngờ, Úc tổng cũng sẽ hôn trộm.

Nụ hôn rơi vào trán kia, Tô Mặc Ngôn thích, nhưng nàng muốn Úc Dao quang mình chính đại hôn mình. Tựa như cái đêm nàng say rượu, Úc Dao giữ lấy mặt nàng, m.ơn trớn bờ môi, môi lưỡi va chạm.

Đó là nụ hôn đầu tiên Tô Mặc Ngôn hôn nữ nhân, triền miên không biết mệt mỏi, thì ra có thể ôn nhu đến vậy.

Đêm hôm đó qua đi, hình bóng Úc Dao in hằn trong nàng không cách nào xoá mờ.

Thời điểm Úc Dao "Trở mặt không quen biết", nàng có bao nhiêu khổ sở, có bao nhiêu đau lòng.

Ánh mắt Tô Mặc Ngôn mang theo khát khao cùng chờ đợi, năm ngón tay thon dài từ từ chạm lên mặt Úc Dao, khẽ vuốt. Nói thật là, Tô Mặc Ngôn cảm thấy ở bên cạnh Úc Dao nàng nhận thật nhiều uỷ khuất, nhưng chỉ có thể giấu ở trong lòng, làm bộ như tất cả đều bình thường.

Úc Dao không trốn tránh ánh mắt của nàng, cũng nhìn thẳng vào mắt, phảng phất thấy được uỷ khuất trong con ngươi. Trước kia Tô Mặc Ngôn là nữ nhân tuỳ hứng không thích trói buộc đến mức nào, giờ đây lại từng chút từng chút vì cô mà thay đổi. Úc Dao nhìn thấy tất cả, Tô Mặc Ngôn luôn cẩn trọng trong từng hành động, nhìn thấy Tô Mặc Ngôn đứng dưới góc độ của mình cân nhắc mọi vấn đề. Có lẽ Tô Mặc Ngôn không có sự trưởng thành cô mong muốn, nhưng bộ dáng nghiêm túc cố gắng săn sóc, thật sự khiến trái tim Úc Dao không thể ngồi yên.

Úc Dao còn nhớ rất rõ, đêm đó, lúc Tô Mặc Ngôn nói "Em sợ sẽ quấy rầy đến cuộc sống của chị", ánh mắt và ngữ khí của nàng, khiến người ta đau lòng. Ngày đó Úc Dao muốn lập tức ôm nàng, vò đầu nàng, nói nàng thật ngốc.

Tô Mặc Ngôn vừa vuố.t ve khuôn mặt Úc Dao, vừa nhìn Úc Dao cười, trong lòng đã cảm thấy rất thoả mãn, Úc Dao là của nàng, chỉ duy nhất mình nàng mới có thể đối với Úc Dao như vậy.

Nghĩ đến đây, Tô Mặc Ngôn vươn mình, hôn lên má Úc Dao một cái, nụ cười trêu chọc trên mặt không chút tiêu tán, trong giọng nói có chút khàn khàn, Tô Mặc Ngôn thấp giọng nói: "...Em thích."

Hô hấp của hai người càng lúc càng nhanh.

Tô Mặc Ngôn lại di chuyển đầu, nàng cố ý đưa môi hướng về phía Úc Dao gần thêm một chút, hơi thở ấm áp đảo qua gò má đối phương, Tô Mặc Ngôn lại đáp xuống gò má hôn một chút, ánh mắt mị hoặc giăng tơ, sau đó cười lưu luyến nhìn Úc Dao, lướt qua bờ môi không hôn xuống.

Đối với việc trêu chọc Úc tổng, Tô Mặc Ngôn luôn có thừa kiên nhẫn.

Tô Mặc Ngôn muốn Úc Dao chủ động hôn nàng, bù đắp cho nàng, bởi vì nàng đã từng vì cô mà nhận uỷ khuất. Ai bảo lúc trước Úc Dao hôn nàng, uốn cong nàng, cuối cùng lại vung tay giả ngốc không chịu trách nhiệm.

Khí tức Úc Dao cũng bởi vì Tô Mặc Ngôn đến gần mà biến loạn, tâm tư của nàng, không phải cô không nhìn thấu. Úc Dao rủ đôi mắt xuống, chậm rãi lại gần môi Tô Mặc Ngôn, khoảnh khắc môi chạm môi, mang theo hương vị thơm ngọt.

Môi Tô Mặc Ngôn rất đẹp, cánh môi tinh xảo, ngay cả khi không trang điểm cũng hồng hào non nớt, Úc Dao mê đắm ngắm nhìn...Khoảng cách mập mờ, không nhịn được lại hôn xuống một chút, có điều chỉ dừng lại trên môi thêm một giây.

Úc Dao chủ động hôn nàng, nội tâm Tô Mặc Ngôn rung động, nhịp tim đập cuồng loạn, nàng nhắm mắt, ngậm lấy môi trên Úc Dao, tinh tế tỉ mỉ m.út vào. Môi Úc Dao thật mềm, so với trong trí nhớ còn mềm hơn, hai tay lúc này đã không an phận vu.ốt ve cái cổ thon dài.

Nụ hôn cạn qua đi, môi rời môi, Tô Mặc Ngôn đỡ trán của mình lên trán Úc Dao, mặc dù giờ khắc này có chút lâng lâng, nhưng nàng biết rõ không phải là mộng.

Trong phòng khách ánh đèn vàng ấm áp sáng tỏ, các nàng vô cùng tỉnh táo nhìn vào mắt đối phương, có thể nhìn rõ từng sợi lông mi trên mắt. Không giống như đêm đó, cái gì cũng không biết, tình cảm thế nào cũng không rõ, chỉ biết đại não nóng lên, mất tự chủ.

Nào ngọt ngào như lúc này.

Nhìn nhau hai giây, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao cùng lúc nhắm nghiền hai mắt, không thể chờ được nữa, ăn ý dán lên môi đối phương, cánh môi nhẹ nhàng cọ qua, vuốt nhẹ, m.út nhẹ, hết thảy động tác tựa như ôn nhu thăm dò.

Giữa nụ hôn, Tô Mặc Ngôn gắt gao ôm sát Úc Dao, mà nàng cũng cảm nhận được, Úc Dao cũng siết chặt cơ thể mình, thân thể đồng dạng với dôi môi, thân mật dán vào nhau không một kẽ hở.

Nụ hôn dần sâu, từ đầu đến cuối cọ xát cùng một chỗ, chưa từng buông ra.

Chủ động và đáp lại, nụ hôn dây dưa không muốn rời, là một trận dư vị lâu dài vô tận.

Úc Dao lạnh lùng cao lãnh, cũng không kháng cự được giờ khắc nhiệt liệt này, Tô Mặc Ngôn vừa ôn nhu vừa nóng tình, Úc Dao chưa bao giờ chủ động hôn ai như vậy, cũng chưa từng hưởng nụ thụ hôn đến thế, từ cạn đến sâu vô cùng, lại đến môi lưỡi thật sâu quấn cùng một chỗ, không đành lòng buông lơi.

Dần dần hai người vừa hôn vừa nằm xuống ghế sa lon, Tô Mặc Ngôn đè Úc Dao xuống ghế, dùng sức hôn, từng chịu qua uỷ khuất, một năm chờ đợi và thách thức, Tô Mặc Ngôn hôn sâu, nàng muốn Úc Dao hảo hảo mà bù đắp cho nàng.

Bây giờ, Tô Mặc Ngôn nếm mùi vị bù đắp, nàng ở bên trên dây dưa với Úc Dao, mà Úc Dao cũng nâng mặt nàng, đáp lại, thậm chí còn chủ động hôn tới.

"Ưm..." Môi lưỡi quấn quanh lặp đi lặp lại, để hơi thở của các nàng càng ngày càng nặng, hoà vào hơi thở gấp gáp cùng mấy âm tiết không rõ đầu đuôi, hai gò má dần ửng hồng, cơ hồ không thở nổi, nhưng tuyệt đối không muốn dừng lại, Tô Mặc Ngôn đã đợi quá lâu.

"Mặc Ngôn..." Úc Dao vu.ốt ve gương mặt ửng đỏ, bờ môi hồng nhạt giờ phút này bị chính mình hôn đến hơi sưng, Úc Dao đưa đầu ngón tay quét nhẹ qua môi dưới của nàng, lần đầu tiên điên cuồng đến vậy.

"Không đủ..." Tô Mặc Ngôn thở hổn hển gạt ra hai chữ này, tiếp tục vùi đầu hôn cô, từ trán, mi tâm, đôi mắt, chóp mũi, lại đến bờ môi, còn nghịch ngợm tạo ra âm thanh thật lớn, tựa như mỗi milimet trên mặt cô đều đã được đóng dấu.

Úc Dao nằm dưới thân Tô Mặc Ngôn, cười nàng trẻ con.

Úc Dao nhìn chằm chằm Tô Mặc Ngôn một lúc lâu, che giấu nụ cười, ngẩng đầu hôn lên môi nàng một chút, mang theo vài phần lưu luyến, thanh âm còn nhu nhuyễn hơn bình thường: "Ngày mai, chị đưa em ra sân bay."

"Ngày mai..." Tô Mặc Ngôn nắm tay Úc Dao, mười ngón tương khấu: "Chị không đi làm sao?"

"Xin nghỉ một ngày."

"Vì muốn bồi em, đúng không?" Tô Mặc Ngôn nắm chặt tay Úc Dao, ép hỏi. Mặc dù nàng biết trong lòng cô xác thực nghĩ như vậy, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Úc Dao thừa nhận.

Mà trong suy nghĩ của Úc Dao, có một số việc không nhất thiết phải nói ra, chỉ cần hiểu là được.

"Úc Dao, đêm nay cũng là vì muốn bồi em..." Tô Mặc Ngôn quấn lấy Úc Dao, nhất định muốn nghe một câu trả lời.

Thấy Úc Dao vẫn không đáp, Tô Mặc Ngôn lại hôn lên môi cô lên tiếp năm, sáu cái: "Đúng không?"

Nếu không thừa nhận phỏng chừng Tô tiểu thư sẽ truy hỏi đến ngày mai, Úc Dao vuốt tóc nàng, cười bất đắc dĩ: "Vâng, vì em, hài lòng không?"

"Rất hài lòng." Tô Mặc Ngôn nhếch miệng cười xấu xa, như tiểu yêu tinh: "Em muốn thưởng cho chị..."

Vừa nói xong, không đợi Úc Dao phản ứng, Tô Mặc Ngôn lại hôn tới, đặc biệt thâm tình. Sau khi bỏ thuốc, hôn Úc tổng thật tốt, Tô Mặc Ngôn cảm thấy nàng nghiện hôn Úc tổng còn hơn nghiện thuốc lá.

Úc Dao vừa hồi thần một chút, lại lập tức bị Tô Mặc Ngôn kéo cảm xúc đi lên, thuận theo nàng...Các nàng đồng thời hôn sâu đối phương, mười ngón tay siết chặt, lòng bàn tay nóng hổi hợp lại cùng nhau, càng ngày càng gấp.

So với đêm đó Úc Dao còn chủ động hơn, Tô Mặc Ngôn thích cô như vậy, tựa như lần đầu tiên được nhìn thấy "Bản tính" của Úc tổng, sau này Úc Dao có thể lạnh lùng với người khác, nhưng trước mặt nàng, Tô Mặc Ngôn muốn cô bại lộ bản tính.

"Không muốn đi, làm sao bây giờ? Em không muốn đi a..." Tô Mặc Ngôn vùi mình trong ngực Úc Dao, thỉnh thoảng cọ một chút, muốn dán vào người cô không rời, nào có tâm trí muốn đi. Tô Mặc Ngôn bắt đầu hối hận, tại sao lúc trước nàng nhận nhiều việc như vậy.

Lại không đứng đắn, Úc Dao nghiêm mặt nói: "Đừng hồ đồ gây nháo..."

Nếu là công việc của mình, nhất định phải có trách nhiệm làm tốt, đây là điều Úc Dao dạy nàng khi Tô Mặc Ngôn làm trợ lý cho cô, thời điểm đó nàng nào có nửa phần trách nhiệm? Chỉ cần có thể bị đuổi, Tô Mặc Ngôn hận không thể càn quấy công ty đến long trời lở đất, ký ức về bản hợp đồng kia vẫn còn nguyên vẹn, một người sao có thể làm ra chuyện như vậy.

Sau một năm rưỡi, nữ nhân khiến Úc Dao chán ghét ngày trước lại biến thành người yêu của cô. Úc Dao nhìn chằm chằm Tô Mặc Ngôn, cũng không hiểu vì sao bản thân lại thích một người như vậy, không tìm ra một điểm giống nhau giữa hình mẫu lý tưởng trong cô và Tô Mặc Ngôn, nói chính xác hơn là hoàn toàn tương phản.

"Cho dù từ chức, cũng phải làm tốt công việc, nhớ chưa?"

Úc tổng lại giáo huấn, Tô Mặc Ngôn gật đầu giải thích: "Em chỉ đùa thôi, lời Úc tổng đã nói, ngay cả dấu chấm câu em cũng ghi tạc trong lòng."

Úc Dao: "Chị nói em bỏ thuốc, sao không thấy em nhớ kỹ?"

Tô Mặc Ngôn: "..."

"Được rồi." Úc Dao đứng dậy, vẫn không yên tâm, lo nàng sẽ sơ ý chủ quan: "Chị giúp em thu thập hành lý."

"Ân."

*

Ngày hôm sau, Tô Mặc Ngôn thành công tặng cảm mạo cho Úc Dao, tình trạng bệnh so với nàng còn nghiêm trọng hơn.

Hai giờ chiều, Tô Mặc Ngôn bay sang Osaka, Úc Dao lái xe đưa nàng ra sân bay.

Đến sân bay, Tô Mặc Ngôn chậm chạp không xuống xe: "Nhớ chị thì phải làm sao?"

Vẫn thích hỏi mấy vấn đề hiển nhiên: "Gọi điện thoại."

Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao, so với người ở trên ghế sa lon đêm qua, quả thực giống như hai người.

"Ân." Tô Mặc Ngôn mở dây an toàn, đưa người về phía Úc Dao, muốn hôn cô.

"Chị bị cảm." Úc Dao ngăn cản Tô Mặc Ngôn, bên ngoài người đến người đi, thêm vào đó cô đang cảm mạo, không muốn Tô Mặc Ngôn bệnh nặng hơn.

Tô Mặc Ngôn dừng mấy giây, gạt tay Úc Dao ra, không nói hai lời liền hôn lên.

Úc Dao cứng đờ, về sau, nghiêng người sang, duỗi tay nâng mặt Tô Mặc Ngôn, hôn nàng mấy giây: "Đi thôi."

Sau khi dẫn Tô Mặc Ngôn đến phòng chờ, Úc Dao đứng tại chỗ nhìn qua. Mặc dù chỉ hai tháng, nhưng sẽ rất nhớ.

Mới chia tay không đến một phút, Úc Dao nhận được cuộc gọi từ tiểu yêu tinh, vừa mới nối thông:

"Em nhớ chị quá."

Úc Dao thở phào, cười: "...Ngốc."

- ------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi