NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

Cùng người mình thích đi du lịch lữ hành, là tâm nguyện của Tô Mặc Ngôn.

Một mình nàng đi qua rất nhiều con đường, đã từng ước mơ tương lai sẽ có ngày, một người có thể cùng nàng bồi tiếp cùng nhau. Kể từ khi quen biết Úc Dao, Úc Dao từ từ biến thành người trong lòng. Mà trải qua đủ loại thử thách, rốt cuộc Tô Mặc Ngôn cũng chờ đến ngày này.

Mặc dù chỉ là chuyến du lịch ngắn hạn, nhưng Tô Mặc Ngôn vui vẻ lộ rõ trên mặt, Úc Dao nhìn ra, nàng rất thích lữ hành.

Tới địa điểm, là đêm thứ sáu.

Biệt thự view cảnh biển, còn có hồ bơi riêng biệt, xem ra Úc Dao đều chuẩn bị sẵn sàng cho công tác dạy nàng tập bơi. Giẫm lên bậc thang bước lên lầu hai, đẩy cửa ban công phòng ngủ, trước mắt là cảnh biển rộng dài.

Yên tĩnh lãng mạn, tầm mắt khoáng đạt.

Tô Mặc Ngôn đứng ngoài cửa sổ tầng thượng ở lầu hai, gió đêm lạnh lẽo, xen lẫn hương vị biển cả, ngẩng đầu nhìn, bầu trời đêm đầy sao sáng chói.

Sao trời nơi đây nhiều sao hơn chốn thành thị.

Úc Dao đứng bên cạnh, chỉ có bọn họ, thế giới hoàn thoàn thuộc về hai người.

"Thích chỗ này không?" Úc Dao đứng ra sau lưng vây lấy Tô Mặc Ngôn, gió biển thổi, thoải mái híp híp mắt. Bề bộn bôn ba hơn nửa tháng, hiện tại rốt cuộc có thời gian hít thở, Úc Dao thử dỡ bỏ toàn bộ áp lực và gánh nặng trong lòng xuống, dành hai ngày cho Tô Mặc Ngôn cũng là cho chính mình.

"Thích." Tô Mặc Ngôn quay đầu, dán vào gương mặt Úc Dao, giờ khắc này mỹ hảo tựa cảnh mộng, từng nhìn qua sao trời nhiều nơi như vậy, chỉ có nơi này, khắc sâu vào ký ức. Tô Mặc Ngôn hôn lên môi Úc Dao, cười hài lòng: "Úc tổng, hai ngày tới chị chỉ thuộc về em thôi, được không."

Tô Mặc Ngôn lo sợ công việc quay cuồng, mấy cuộc điện thoại sẽ phá hỏng bầu không khí, loại chuyện này, không phải chưa từng xảy ra.

Úc Dao ôm Tô Mặc Ngôn như cũ, cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy ôm nàng liền giảm bớt lo toan, cả người vô thức buông lỏng. Nàng từ từ nhắm mắt, thì thầm bên tai Tô Mặc Ngôn một câu: "Bất kể lúc nào, đều thuộc về một mình em."

Tô Mặc Ngôn sững sờ, Úc Dao luôn hờ hững nói ra một câu, để nàng biến sắc. Tâm động nhất, là Úc Dao không phải dỗ ngon dỗ ngọt, chỉ vẻn vẹn trong lúc lơ đãng bộc lộ tâm tình.

Một đợt sóng xô vào bờ cát, phát ra tiếng vang dễ nghe.

Gió biển thổi chầm chậm, tươi mát.

Tô Mặc Ngôn quay người ôm Úc Dao, ép cô vào rào chắn sân thượng, đối mặt lặng yên, cười ngọt ngào, nhắm mắt lại ăn ý hôn lên môi đối phương, càng hôn càng sâu, càng ôm càng gấp.

Gió biển phảng phất mang theo hương vị ngọt ngào, thấm vào ruột gan.

Bởi vì Tô Mặc Ngôn, một Úc Dao xưa nay đạm mạc với tất cả mọi chuyện, thêm một lần nhấc lên hứng thú mới, ví dụ như bị Tô Mặc Ngôn dụ dỗ chơi với dâu tây Điềm Đồng mập mập, ví dụ như chuyến du lịch ngắn ngày lần này.

Cuộc sống trước đây của Úc Dao giống như một bộ phim đen trắng, Tô Mặc Ngôn từng bước tô điểm thêm màu sắc, có sáng tỏ, có ảm đạm, nghiễm nhiên biến thành dáng vẻ mình thích.

Úc Dao cũng không ngờ tới, cô sẽ sống cuộc sống như bây giờ, trải qua không giống quy hoạch bài bản, nhưng rất hạnh phúc.

Sự nghiệp có kế hoạch, nhưng tình cảm không thể, đôi khi tâm động khiến người ta nhìn không thấu, tựa như Úc Dao bây giờ cũng không nhìn thấu, tại sao cô lại yêu Tô Mặc Ngôn, người nhỏ hơn cô tám tuổi, chỉ biết yêu chính là yêu.

Úc Dao rất may mắn, trước đó không bỏ lỡ Tô Mặc Ngôn, nếu như thật sự bỏ lỡ, cô không biết mình sẽ phải hối hận đến bao lâu.

Là Tô Mặc Ngôn kéo Úc Dao ra khỏi chốn tối tăm mờ mịt, để nắng ấm xuyên vào, mang theo ánh sáng cùng ấm nóng.

Úc Dao thích nhất, là thời điểm kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời sáng rỡ đọng trên mặt Tô Mặc Ngôn, yên tĩnh mỹ hảo, đẹp như bức hoạ.

Tô Mặc Ngôn thích lì lợm nằm ỳ, Úc Dao thường ôm nàng, nằm theo nàng mấy phút, sau đó vuốt má đánh thức nàng. Tô Mặc Ngôn gặp chút khó khăn khi rời giường, luôn luôn ngáp dài kèm theo cái nhíu mày, nhưng lúc mở mắt ra thấy Úc Dao, không nhịn được nỉ non nũng nịu, cười cười hôn cô.

Liền ngay cả quan niệm thời gian, cũng bị Tô Mặc Ngôn kéo cho xuất hiện chứng lề mề, mỗi sáng đều có ý nghĩ không muốn tới công ty.

Úc Dao bắt đầu chờ mong ngày nghỉ, mà không còn muốn cả ngày tê liệt chính mình trong công việc.

Sáng sớm, sáu giờ ba mươi phút.

Báo thức trên di động đúng giờ vang lên, Tô Mặc Ngôn đưa tay quả quyết tắt đi, tiếp tục ôm Úc Dao ngủ.

"Không dậy sao?" Úc Dao mở mắt ra, thuận tay vuốt vuốt tóc Tô Mặc Ngôn, lười biếng nói: "Hôm nay em muốn đi đâu?"

Tô Mặc Ngôn đưa tay sờ sờ mặt Úc Dao, nhíu mày mơ màng oán trách: "Chị lại đặt báo thức, rõ ràng đã nói ngủ đến khi nào thức thì thôi."

Úc Dao khẽ vuốt tấm lưng trơn bóng mảnh mai, lúc này có đủ thời gian để các nàng ngủ nướng, cô cười Tô Mặc Ngôn: "Đi du lịch cũng nằm ỳ?"

Kỳ thực không quan trọng đi chơi ở đâu, mà là Úc Dao bồi bên cạnh nàng. Mặc dù chỉ có hai ngày, nhưng theo Úc Dao cùng một chỗ, bất kể làm gì, Tô Mặc Ngôn cũng không cảm thấy lãng phí thời gian. Tô Mặc Ngôn nghịch ngợm xoa xoa mặt Úc Dao, vẻ mặt thành thật, học giọng điệu nghiêm túc của Úc tổng, nói: "Bồi em nghỉ ngơi thật tốt."

"Ân." Úc Dao hừ nhẹ, kéo Tô Mặc Ngôn qua, vùi đầu vào trong ngực nàng, híp mắt cọ xát, đây là lần đầu tiên Úc Dao hành động như vậy.

Úc Dao cọ có chút ngứa, Tô Mặc Ngôn nhắm mắt cười cười, uốn éo thân mình ôm Úc Dao càng chặt hơn, nghĩ không ra dáng vẻ Úc tổng nũng nịu, nàng thích nhìn Úc Dao như vậy, ngẫu nhiên cũng cần nàng trấn an.

Đã là người thì sẽ có thời điểm yếu đuối, Tô Mặc Ngôn không muốn nhìn Úc Dao chồng chất công việc ở trong lòng, trước mặt người khác cô có thể làm Úc tổng hô phong hoán vũ, nhưng ở trước mặt nàng, Tô Mặc Ngôn chỉ hi vọng cô chỉ là Úc Dao, đơn giản vui vẻ là được rồi.

Tắt tất cả báo thức, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao ôm nhau, lại lui vào giấc ngủ.

Lần nữa tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Úc Dao ngủ được an tĩnh, thậm chí còn dậy trễ hơn Tô Mặc Ngôn, cô mở mắt, phát hiện Tô Mặc Ngôn đang nằm một bên, nhìn hai bức hình không di chuyển ánh mắt.

"Mấy giờ rồi?" Úc Dao tựa đầu lên vai Tô Mặc Ngôn, đã rất lâu không ngủ một giấc dài như vậy, giả như không có Tô Mặc Ngôn nằm bên cạnh, có lẽ Úc Dao đã thanh tỉnh từ bao giờ.

"Mười giờ rồi." Tô Mặc Ngôn thả ảnh chụp trong tay xuống, xoay người ép đến trên người Úc Dao: "Người lớn --- Ngủ --- Nướng."

Đối với biệt danh Tô Mặc Ngôn đặt cho mình, Úc Dao luôn không có gì để nói.

Gió biển phất qua thổi cái rèm cửa màu trắng, ánh nắng bên ngoài tươi sáng hất tới bên trong phòng ngủ. Một sợi nắng ấm rơi vào gò má Úc Dao, cô đưa tay che tầm mắt.

Mà một giây sau, Tô Mặc Ngôn cúi đầu hôn lên bờ môi.

Mỗi ngày mở màn bằng nụ hôn lẫn nắng sớm, cho tới bây giờ Tô Mặc Ngôn chưa từng bỏ sót.

Úc Dao cũng dời tay, nhốt chặt trên eo Tô Mặc Ngôn, vừa vặn chặn ánh sáng: "Còn chưa chịu dậy?"

Chỉ nằm trên giường, cũng có thể làm hao mòn rất nhiều thời gian.

"Em muốn..." Tô Mặc Ngôn câu khoé môi lên, cười như không cười, thuận tay luồn xuống eo Úc Dao, ấn ấn, xoa, vuốt. Đầu ngón tay lại dò vào tầng vải mỏng tanh, cọ đến ướt át...

Úc Dao vừa tỉnh, ánh mắt mê ly, mà Tô Mặc Ngôn vừa chạm vào cô, cô liền biết chống cự không được, mà bản thân cô cũng không muốn chống cự. Úc Dao dứt khoát nới lỏng thâ.n thể, nằm dưới thân Tô Mặc Ngôn, từng chút từng chút phối hợp.

Tô Mặc Ngôn cố ý nhàn nhạt dò xét, mặc dù biết rõ đã đầy đủ ướt át.

"Đừng làm rộn..." Úc Dao khó nhịn, không khỏi nhếch eo.

Tô Mặc Ngôn giả ngốc: "Sao vậy?"

Úc Dao cắn môi, đem áo ngủ trên người Tô Mặc Ngôn cởi ra, dán chặt lấy thâ.n thể trầ,n trụi. Chóp mũi cọ lên vành tai, Úc Dao than nhẹ: "Sâu một chút..."

Sâu cạn thay đổi, Úc Dao nhắm chặt hai mắt, không kìm được khẽ than nhẹ, Tô Mặc Ngôn chỉ nghe âm thanh, cũng đủ nổi lên cảm giác.

Hào hứng tốt đẹp, cả phòng kiều diễm.

Chờ đến khi kết thúc, trên gương mặt trắng nõn còn hiện lên ửng đỏ, phá lệ động lòng.

Tô Mặc Ngôn nhiều lần "Muốn ăn" Úc Dao vào sáng sớm, nhưng Úc Dao luôn lấy cớ đi làm để khắc chế, lần này, coi như toại nguyện.

Hai tấm hình đặt bên gối, theo thứ tự là Úc Dao năm mười tám tuổi và Tô Mặc Ngôn mười tuổi, phía sau lưng chính là bờ biển mà lúc này chỉ cần đẩy cửa là thấy.

Tô Mặc Ngôn cẩn thận cất giữ hai tấm hình cùng nhau, bởi vì có ý nghĩa đặc biệt. Mười lăm năm trước hai tấm hình này, nàng xuất hiện trong ảnh của Úc Dao, mà Úc Dao cũng xuất hiện trong tấm hình của nàng, tựa như ông trời sắp xếp duyên phận từ lâu.

"Vẫn là tròn tròn đáng yêu." Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn mười tuổi, lại nhìn Tô Mặc Ngôn trước mặt, nói.

Khi đó Tô Mặc Ngôn cắt tóc ngắn, hai má phúng phính thịt, cùng với người ở hiện tại không chút tương quan.

"Nếu em biến thành hai trăm cân, chị còn cần em không?" Tô Mặc Ngôn dùng chân kẹp lấy chân Úc Dao, cọ qua cọ lại, nói giả thiết.

Úc Dao cười Tô Mặc Ngôn nhàm chán, không trả lời.

Tô Mặc Ngôn biết Úc Dao sợ ngứa, ngón tay dò trên người gãi gãi: "Cần nữa không?"

"Ha ha..." Úc Dao nhếch miệng cười, Tô Mặc Ngôn hở một cái lại dùng chiêu này trị cô, cũng trách Úc Dao, trước kia muốn Tô Mặc Ngôn rời giường đều dùng quân bài này.

Tô Mặc Ngôn ép trên người Úc Dao chiếm thế thượng phong, cười không buông tha, hỏi: "Có cần em không?"

"Cần." Úc Dao trả lời nàng, nếu không cho Tô Mặc Ngôn một đáp án, ắt hẳn bị nàng chọc đến cười tắt thở.

Úc Dao bây giờ so với Úc Dao mười tám tuổi đều xinh đẹp động lòng, ai cũng có sở trường riêng.

Lúc trước Tô Mặc Ngôn không nhớ kỹ gương mặt này, chỉ nhớ tỷ tỷ cứu mạng nàng, mua kem dâu tây cho nàng, đẹp tựa mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích.

Trở lại chốn cũ, nhìn hai tấm ảnh chụp, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đều cảm thấy kỳ diệu.

"Nếu như lúc đó em lớn hơn chút nữa thì tốt quá."

"Ân?"

Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu nhìn Úc Dao chằm chằm, hôn một cái: "Em có thể theo đuổi chị, chị là người cướp đi nụ hôn đầu của em."

"Lại nói hươu nói vượn."

"Lúc trước chị lấy nụ hôn đầu của em rồi chạy mất." Tô Mặc Ngôn ôm Dao vừa hôn vừa nói: "Cho nên bây giờ, mỗi ngày chị phải đền cho em."

Điểm này Tô Mặc Ngôn nói không sai, đích thực là ngày ngày, một ngày cũng không thiếu.

"Muốn đến chỗ này không?" Úc Dao chỉ vào bãi biển trong tấm ảnh, hỏi Tô Mặc Ngôn.

"Muốn." Tô Mặc Ngôn muốn lập tức đến ngay.

Úc Dao nhẹ gãi gãi lưng Tô Mặc Ngôn một phen, kéo nàng rời giường: "Ăn gì trước đã."

***

Thành phố F vốn nổi tiếng là thành phố du lịch biển, Úc Dao lớn lên ở nơi này từ nhỏ, đối với xung quanh được xem là quen thuộc.

Lần này trở về, Úc Dao dấu ba mẹ Úc, e sợ nếu hai người biết rồi, thế giới hai người Tô Mặc Ngôn mong đợi, lại một lần nữa đổ sông đổ biển.

Tháng sáu, nhiệt độ ở thành phố F dao động từ ba mươi độ trở lên, chạng vạng tối gió biển thổi vào, sẽ cảm thấy mát mẻ.

Buổi chiều, mặt trời ngả về tây.

Tô Mặc Ngôn và Úc Dao mặc váy dài, giống như các cặp đôi khác, mười ngón khấu chặt, giẫm trên cát trắng, chậm rãi ngắm cảnh biển.

Không ít du khách đến ngắm hoàng hôn, mặt trời lặn dát lên mặt biển một tầng kim sắc, phóng tầm mắt tới sóng nước lấp loáng, trước mắt một mảng cảnh đẹp say lòng.

"Là chỗ này a?" Tô Mặc Ngôn hỏi Úc Dao, ký ức mười năm trước dần mơ hồ, bờ biển cũng không còn như trước, chí ít cửa hàng bán kem dâu tây đã không còn.

"Là chỗ này." Úc Dao nhớ rất rõ, từ nhỏ Tô Mặc Ngôn đã khó chiều, đến mức hơn mười năm trôi qua, Úc Dao vẫn khắc sâu đoạn hồi ức đó.

Cởi giày ra, các nàng giẫm chân trần trên bờ cát, ngẫu nhiên một hai cơn sóng nhỏ đánh tới, thanh mát dễ chịu.

Có lẽ bởi vì bóng ma tâm lý từ lần đó, đến bây giờ Tô Mặc Ngôn vẫn sợ nước, cho nên từ nhỏ đến lớn nàng không học bơi, thậm chí còn không xuống bể bơi.

Nước biển không qua mắt cá chân, Tô Mặc Ngôn nhìn mặt biển mênh mông, từng đợt sóng đẩy tới, trong lòng có chút sợ, nàng níu tay Úc Dao, không dám tiếp tục đi về phía trước.

"Sợ nước như vậy, còn muốn học bơi không?"

"Muốn!" Tô Mặc Ngôn gắt gao kéo tay Úc Dao: "Em còn đang chờ chị mặc áo tắm cho em xem..."

"..." Chuyện nọ xọ chuyện kia.

Xuôi theo đường ven biển, các nàng nhìn thấy một cửa hàng nhỏ bán đồ ngọt, Úc Dao tâm huyết dâng trào, chạy tới mua cho Tô Mặc Ngôn một cây kem dâu tây.

"Có cần phải hợp cảnh như vậy không." Tô Mặc Ngôn nhìn que kem trong tay, nghĩ đến chuyện cũ, cười ngây ngô, làm sao có thể ngờ, mười năm trước nàng quấn lấy Úc Dao gọi chị, mà bây giờ lại gọi Úc Dao là vợ.

"Phát ngốc gì đó?"

Tô Mặc Ngôn nhìn về phía Úc Dao: "Rất ngọt."

"Chưa ăn đã biết ngọt?" Úc Dao nhìn que kem trong tay Tô Mặc Ngôn chưa cắn một miếng.

"Bởi vì..." Tô Mặc Ngôn cười tươi, đem miếng thứ nhất cho Úc Dao: "Chị mua đều ngọt."

Úc Dao đón lấy tay Tô Mặc Ngôn, xác thực rất ngọt.

Buổi chiều mặt trời lặn xuống, rất nhanh trả lại một mảnh bình yên.

Các nàng tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao sóng vai ngồi trên bờ biển, nhìn một vòng tà dương cuối cùng.

"Ngày mai, chúng ta lại đến ngắm mặt trời mọc a?" Tô Mặc Ngôn ngoẹo đầu tựa trên vai Úc Dao.

"Ân."

Dưới ánh hoàn hôn, hai người nép vào nhau.

Trong nháy mắt, bị thu vào bên trong bức ảnh.

Tuyết Tử ngẫu nhiên bắt được khoảnh khắc, tâm tình kích động, nhưng vẫn nên cảm ơn nhân vật chính, nếu may mắn, có lẽ còn có thể mời các nàng chụp ảnh chủ đề tình nhân.

"Chào cô." Tuyết Tử lên tiếng chào hỏi, lúc nãy nhìn bóng lưng, cô làm sao nghĩ đến, bắt gặp Tô Mặc Ngôn.

Úc Dao nghe theo nhìn lại, Tô Mặc Ngôn cũng quay đầu, tiếng Trung có phần cứng nhắc, nghe rất quen thuộc.

"Mặc Ngôn? Là em?" Tuyết Tử thấy Tô Mặc Ngôn, hai mắt toả sáng, có đôi khi thế giới này thật nhỏ, lúc nói chuyện với nàng, Tuyết tử theo thói quen dùng tiếng Nhật.

Tô Mặc Ngôn đứng dậy: "Tuyết Tử, chị đến Trung Quốc lúc nào vậy?"

Tuyết Tử tiến lên trao cho Tô Mặc Ngôn một cái ôm nhiệt tình: "Vừa tới không lâu, tạp chí cần nhiếp ảnh gia đến Trung Quốc công tác, là chị chủ động ứng cử, dự định mấy ngày nữa sẽ đến Ninh Thành gặp em."

Các nàng nói chuyện bằng tiếng Nhật, Úc Dao ở một bên nghe nửa câu cũng không hiểu, nhưng có thể nhìn ra Tô Mặc Ngôn và nữ nhân trước mắt là chỗ quen biết.

"Bọn em vừa tới hôm qua, đúng rồi..." Tô Mặc Ngôn kéo tay Úc Dao, chuẩn bị giới thiệu cho Tuyết Tử.

Phản ứng của Tuyết Tử còn kích động hơn Tô Mặc Ngôn, cô nhìn Úc Dao, hé miệng dừng một chút, mới nhớ tới phát âm tiếng Trung, tiếng Trung của Tuyết Tử không tính là thành thạo, chỉ có thể chầm chậm nói từng chữ: "Cô là bạn gái của Mặc Ngôn, người thật còn xinh hơn ảnh chụp..."

"Cảm ơn." Úc Dao hướng Tuyết Tử gật đầu cười: "Tôi là Úc Dao."

"Úc -- xa --." Tuyết Tử gật đầu, mới nhớ tới chưa tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Tuyết Tử, là bạn ở Nhật Bản của Tô Mặc Ngôn."

Thì ra nữ nhân này là Tuyết Tử, Úc Dao không dưới một lần nghe Tô Mặc Ngôn đề cập đến cái tên này, đột nhiên không hiểu vì sao, Úc Dao nhớ tới câu nói đùa của Lam Nhiễm.

"Lúc em ở Osaka, là Tuyết Tử chiếu cố, dâu tây và Điềm Đồng cũng là chị ấy đưa cho em."

Úc Dao nhỏ giọng nói Tô Mặc Ngôn: "Chắc chắn gây cho người ta không ít phiền phức."

"Đâu có..."

Úc Dao cười lịch sự với Tuyết Tử: "Cảm ơn cô đã chiếu cố Mặc Ngôn."

"Đừng khách khí, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt."

Cũng không lâu lắm, nhân viên công tác đến tìm Tuyết Tử.

"Thật xin lỗi, chị còn có chút việc, tối nay có thời gian dùng bữa chứ? Chị có rất nhiều việc muốn nói với em." Bởi vì thời gian đang gấp, Tuyết Tử nhìn Tô Mặc Ngôn bắn tiếng Nhật lưu loát.

"Ân, tối nay cùng nhau dùng bữa."

Chờ Tuyết Tử đi rồi, Úc Dao hỏi Tô Mặc Ngôn: "Hai người nói gì vậy?"

"Hẹn tối nay cùng nhau dùng bữa."

Úc Dao cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng Tuyết Tử nói rất nhiều: "Chỉ như vậy?"

"Chị ấy nói còn có việc bận, tối nay rảnh muốn cùng chúng ta dùng cơm, còn có nhiều việc muốn nói..."

"Ân." Úc Dao ứng lại, yên tĩnh trong chốc lát, nhìn chằm chằm Tô Mặc Ngôn, thình lình nói một câu: "Năm ngoái chị nghe Lam Nhiễm nói, cô ấy là bạn gái của em."

"Cái gì?!!!!!!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi