NGƯỜI THỪA KẾ DANH GIA

Quốc Thiên vừa bước vào sảnh đưa mắt nhìn một lượt rồi chỉ một cô nhân viên bán hàng ngoại hình ưa nhìn, rồi chỉ tiếp vào bên trong và nói.

“Cô lại đây, tôi muốn chiếc xe này, màu đỏ, loại xịn nhất. Tôi muốn lấy ngay bây giờ.”

Cô bán hàng vẻ hơi ngơ ngác, nhìn còn khá trẻ và non người như vừa mới đi làm. Còn được Quốc Thiên gọi tên lại còn trực tiếp mua xe. Cô ta có chết lặng, nhất là mẫu xe của Quốc Thiên vừa nói ban nãy là mẫu xe mới nhập về gần đây loại mẫu mới nhất đắt nhất BMW M8 nhập khẩu. Giá lăn bánh của con này cũng phải hơn sáu tỷ.

Nghĩ sau khi bán được chiếc xe này cho Quốc Thiên thì tiền ăn phần trăm hoa hồng của cô ta được nhận cũng không hề nhỏ mà lên tới hàng chục nghìn.

“Sao cô có vẻ đơ vậy. Có cần tôi phải nói lại không?”

Cô nhân viên hơi đơ vài giây rồi vội vã chạy lại nhanh nhảu đáp.

“À, được được ạ. Không thành vấn đề. Tôi sẽ lập tức giúp ngài làm thủ tục. Xin hỏi ngài định trả góp hay trả toàn bộ số tiền ạ.”

“Trả toàn bộ.”

Người nhân viên hoan hỉ.

“Ôi mời ngài ngồi ghế đợi tôi chút ạ.”

Ánh Thu nghe thế chạy lấn lại, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi.

“Anh lấy đâu ra một số tiền lớn tới như vậy được cơ chứ, rõ ràng tới một tỷ rưỡi anh còn không có còn tới quỳ van xin mẹ tôi vậy mà nói chi tới sáu tỷ đi mua xe. Cứ cho là ông Nhân đã giúp đỡ anh đi nhưng mà đó chỉ là một ân tình của ông Nhân dành cho anh thôi và đã trả hết rồi. Anh vẫn còn là một kẻ vô dụng không hơn không kém vậy mà giờ đào đâu ra tiền đi mua.”

Nói rồi, Ánh Thu quay sang nói với người nhân viên.

“Cẩn thận kẻo anh ta lừa, tôi thấy anh ta chỉ là đang cố tình tiếp cận để trêu đùa cô mà thôi.”

Cô nhân viên bán hàng hơi ngơ ngác còn chưa hết chuyện này tới chuyện khác. Đưa đôi mắt nhìn Quốc Thiên.

“Cô cứ đi lấy thủ tục cho tôi đi.”

Quốc Thiên quay sang nhìn Ánh Thu.

“Nếu tôi có thể mua được thì sao?”

Ánh Thu cười khinh một cái.

“Nếu anh có thể mua được thì tôi sẽ gọi anh là bố một trăm lần. Còn ngược lại, nếu anh không trả được thì anh phải quỳ ở nơi công cộng và phải li3m sạch chân cho tôi.”

Quốc Thiên mỉm cười chấp nhận.

“Được vậy đi.”

Gia Nhân đưa tay ngắt lời Ánh Thu.

“Kèo này được đấy tôi, hay là đổi qua tôi đi.”

Quốc Thiên cười khẩy một cái rồi nói.

“Chà một trăm lần thì tôi nghe hơi bị mệt tai. Một tiếng thôi là được rồi.”

Nói xong, Quốc Thiên rút trong túi chiếc thẻ ngân hàng đưa cho cô nhân viên.

“Quẹt thẻ cho tôi.”

Cô nhân viên nhận thẻ nhanh chóng lại thanh toán cho Quốc Thiên.

Cả đám trố mắt nhìn theo khuôn mặt cũng tỏ vẻ hồi hộp.

Ting!!

“Đã thanh toán xong thưa ngài. Tôi sẽ làm thủ tục ngay, xin ngài ngồi ghế, hãy chờ tôi tầm ba mươi phút.”

Cô nhân viên vội vã cầm thẻ với biên lại chạy tới đưa cho Quốc Thiên rồi vội vàng chạy đi.

Quốc Thiên quay sang nhìn Ánh Thu đang tái méc khuôn mặt.

“Sao…sao anh có thể?”

“Sao tôi lại không thể cơ chứ?”

Hai mắt ánh Thu trợn tròn, vẫn không tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt.

Quốc Thiên cười lạnh nói.

“Đào Ánh Thu, ở trường quốc thế anh cũng từng nghe em là hoa khôi của trường giờ trở về đây lại còn là hoa hậu giảng đường của trường đại học Thanh Châu, anh nghĩ em sẽ giữ lời chứ? Bằng không việc em cá cược thua mà không chịu nhận anh nghĩ việc nói mà không giữ lời mà được lan truyền trong trường thì sẽ ra sao đây.”

“Anh..anh..”

Ánh Thu cứng họng không nói được gì. Vì tính của Ánh Thu rất trọng sĩ diện, nếu chuyện này mà được lan ra bên ngoài thì mặt mũi cô ta giấu đâu cho hết. Còn không dám gặp ai nữa.

Ánh Thu cắn răng miễn cưỡng gọi một câu.

“Bố”

Quốc Thiên nghe xong gật gật.

“Chà nghe dõng dạc đó, tốt lắm con gái của ta.”

Vừa nói xong, Ánh Thu vội vàng quay mặt bỏ chạy ra ngoài cửa, cô bạn Cao Phương Ly cũng chạy theo. Hai tên bạn trai Gia Nhân và Quốc Ngạo nhìn Quốc Thiên với ánh mắt phức tạp cũng vội vàng đuổi theo cô ta.

Quốc Thiên đứng nhìn theo lắc đầu.

“Đúng là lũ con nít.”

Nói rồi tiến tới bàn ngồi đợi thủ tục được hoàn tất.

Nửa tiếng sau, Quốc Thiên ngồi vào chiếc BMW M8, nhấn chân ga rời khỏi cửa hàng Max.

Quốc Thiên lấy làm hồ khởi, lý do anh mua chiếc xe này là bởi vì đây chính là chiếc xe mà Vương Giang yêu thích và đã từng dùng trước đây.

Véo!!

Chiếc xe lướt đi nhanh trên đường.

Cách đó không xa, Ánh Thu và đám bạn ngồi trong chiếc BMW 3-Series, cả đám chỉ biết đơ mắt nhìn Quốc Thiên đang chễm chệ ngồi trên chiếc xe BMW đầy hào nhoáng lướt đi thật nhanh.

Ánh Thu tức giận đấm vào ghế.

“Tức thật, tên khốn đó giám bảo tôi gọi hắn bằng bố ư. Đúng là tên chó chết. Sao hắn không chết đi cho rồi sống chi chật đất mà còn làm ngứa gai người khác.”

Cao Phương Ly quay sang hỏi.

“Sao trước đây cậu bảo hắn là tên vô dụng nghèo hèn nằm ngủ ở dưới gầm cầu mà. Sao giờ lại có thể hiên ngang mua được một chiếc xe đắt đỏ như thế được kia chứ.”

Ánh Thu bực bội nói.

“Tớ không biết nhưng dạo gần đây hắn hay qua lại với cháu gái thần y Lan Hữu Nha. Cái tên cho chết này chắc qua ăn bám con đi3m kia nên mới cho hắn tiền mua chiếc xe đó.”

Rồi cả đám chỉ lặng im không nói một lời nào.

Quốc Thiên lái xe tới đoạn qua đường Tổ Phong.

“Chà tiện ghé qua bên này mua nhang luôn, đỡ mắc công tí nữa chở mẹ đi vòng vòng.”

Vừa nghĩ tới đó đang định quay sang đường thì đột nhiên một chiếc xe đen, phổ thông lao nhanh tới đụng thẳng vào đầu xe M8 của Quốc Thiên. Va chạm lớn tới mức phát ra một tiếng động lớn.

Rầm!!

Chỉ trong tích tắc chiếc xe của Quốc Thiên đã biến dạng không ngớt. Chiếc xe M8 vừa mới mua ở phần đầu xe đã trở thành một đám sắt vụn.

Trong khoảnh khắc đó, túi khí đã được bung ra bảo vệ Quốc Thiên suýt nữa đập cho anh thành một tên ngốc. Công pháp vô danh đã tạo nên một lớp phòng ngự bao quanh nên hầu như Quốc Thiên không bị sây sát gì nhiều tới một cọng lông vẫn còn.

Quốc Thiên lộ vẻ tức giận.

“Cái thằng này, xe hơn sau tỷ còn chưa đóng tiền bảo hiểm nữa. Vừa mới được ngồi có tí đã tan bành rồi.”

Không để cho Quốc Thiên nghĩ ngợi gì nhiều về chuyện xe cộ. Từ đằng sau một chiếc xe cũng tông tới, đuôi xe của anh cũng bị đụng.

Quốc Thiên sôi máu.

“Mẹ kiếp, chắc chắn là cố ý.”

Nói xong, Quốc Thiên bước xuống xe nhìn cả trước cả sau đều bị bao vây bởi mười mấy người. Một tên đầu trọc mặt mũi bặm trợn bước tới nói với Quốc Thiên.

“Thằng nhóc, mạng mày cũng lớn đấy. Không một chút trầy xước nào trên người. Được đấy, đi với tụi tao. Công chúa đang đợi mày.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi